Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 90: Giống một đứa trẻ

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Tôi đã đuổi theo âm cổ vào trong làn sương trắng dưới cái cây khô. Khi nghe thấy mẹ gọi, tôi hoàn toàn giật mình. Trong giây phút tôi hoảng hồn, âm cổ đã chui vào trong cái cây.
Chết tiệt!
Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì đã muộn. Tôi thất vọng vỗ mạnh vào đùi.
Nhưng khi nhìn nữ quỷ trước mặt trong màn sương, tôi đã quên đi mọi thứ. Tôi đứng sững tại chỗ, nhìn bà ấy chầm chậm đi tới, thân hình mơ hồ cùng với cơn lạnh buốt bỗng trở nên rõ ràng.
Sau khi tôi nhìn rõ nữ quỷ trước mặt thì nước mắt bỗng tuôn ra. Là mẹ tôi, chính là mẹ tôi. Bà ấy không hề già đi chút nào, vẫn trẻ trung, xinh đẹp như thiên tiên!
"Sơ Cửu, mẹ nhớ con quá!"
Khi tôi giật mình không nói nên lời, mẹ tôi đã đưa tay sờ má tôi. Một cơn lạnh thấu xương nhưng lại khiến trong lòng tôi thấy ấm áp vô cùng.
Khi mẹ tôi còn sống, bà luôn ở trong trạng thái điên điên khùng khùng. Sau khi mẹ bị Tả Âm giết hại mới tỉnh táo trở lại. Nhưng khi mẹ tôi tỉnh táo thì đến ngay cả một cái ôm của mẹ, tôi cũng chẳng có được. Tôn chủ của Linh tộc đã tàn nhẫn bắt bà ấy đi mất.
"Mẹ, Sơ Cửu cũng nhớ mẹ!"
Tôi đã không chịu nổi nữa, nỗi uất ức kìm nén trong lòng đã sụp đổ tan tành ngay trong khoảnh khắc đó. Tôi hét lên, lao vào lòng mẹ tôi, ôm lấy bà, mặc cho nước mắt của mình chảy ròng ròng:
"Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ ở lại đi! Để Sơ Cửu chăm sóc mẹ!''
"Sơ Cửu, mỗi ngày mẹ đều chịu sự giày vò ở trong đầm luyện hồn, thậm chí còn từng nghĩ tới việc để cho hồn bay phách tán. Nhưng mẹ không cam lòng, mẹ vẫn muốn gặp con, gặp con trai của mẹ!"
Người mẹ tôi rất lạnh. Khi ôm tôi, nước mắt lạnh giá của bà cũng nhỏ xuống đầu tôi, tôi không cảm thấy được cái lạnh thấu xương mà chỉ thấy trong lòng ấm áp như mùa xuân.
"Mẹ, con đưa mẹ đi. Sơ Cửu sẽ đưa mẹ rời khỏi nơi địa ngục khủng khiếp đó. Nếu ai dám đày đọa mẹ, con sẽ giết kẻ đó!"
Khi tôi nói tới đây thì tôi cảm nhận được cơ thể mẹ tôi run rẩy mãnh liệt, sau đó bà giữ chặt vai tôi, nức nở nói:
"Sơ Cửu, đừng tới cứu mẹ, con sẽ chết đấy. Tôn chủ đã biết con là con trai của mẹ, chỉ cần con còn sống, hắn nhất định sẽ giết con. Sơ Cửu, nghe mẹ, hãy đi ngay lập tức, đừng xuất hiện ở Đạo môn nữa. Đi làm một người bình thường, lấy vợ sinh con, dù sau này mẹ không được gặp con nữa thì ở dưới âm tào địa phủ, mẹ vẫn sẽ phù hộ cho con! Mẹ sẽ đợi đến ngày con nhắm mắt xuôi tay thì mới đi đầu thai chuyển thế. Kiếp sau mẹ sẽ ở cạnh con, nhìn con lớn lên! Sơ Cửu, đi, mau đi!"
Biểu cảm của mẹ tôi càng lúc càng dị thường. Tôi đang định hỏi thì thấy hồn thể của bà bắt đầu trở nên trong suốt. Đây là dấu hiệu của việc tan biến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi lập tức luống cuống, nhưng chưa kịp mở miệng thì hai hàng chữ đỏ như máu đã hiện ra trong không trung:
"Nhiệm vụ thất bại, trở về chịu phạt!"
Chính là tôn chủ của Linh tộc, hắn còn muốn trừng phạt mẹ tôi. Tên khốn khiếp, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!
Nhìn thấy dòng chữ xuất hiện, tôi biết ngay tôn chủ đã khống chế mẹ tôi. Nhìn mẹ sắp phải đi, tôi lập tức nhào tới ôm lấy bà.
Nhưng tôi nhào tới rồi lại không bắt được cái gì, còn xuyên qua hồn thể của mẹ tôi, giống như lúc này trước mặt tôi chỉ còn không khí.
"Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ đừng đi mà!"
Tôi quá sợ hãi, hét lên đầy hoảng loạn. Tôi lúc này yếu đuối như một đứa trẻ, một đứa trẻ chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình rời đi. Cảm giác bất lực và đau lòng tràn ngập trong lòng tôi.
"Sơ Cửu, nhớ kỹ lấy lời mẹ, rời khỏi Đạo môn, sống thật hạnh phúc! Cha con là một người tốt, đừng đi tìm cha ruột của mình, điều đó sẽ hại chết ông ấy và cũng sẽ hại chết con!"
Hồn thể của mẹ tôi càng lúc càng trở nên trong suốt, sắp phiêu tán, tựa như chỉ cần một cơn gió là sẽ tiêu tan.
"Đừng mà, mẹ... Đừng..."
Tôi không ngừng chộp lấy tay mẹ nhưng rồi lại không cầm được, lần nào cũng chỉ xuyên qua tay của bà.
"Sơ Cửu, con trai của mẹ, mẹ yêu con..."
Sau khi mẹ tôi nói xong thì cơ thể bay lên như làn khói, biến mất trước mặt tôi. Giây phút bà đi, tôi quỳ sụp xuống đất, nghiến răng thề:
"Mẹ, mẹ đợi Sơ Cửu! Tên tôn chủ Linh tộc khốn khiếp, con nhất định sẽ không tha cho hắn! Hắn giày vò mẹ, con sẽ trả lại gấp trăm lần, ngàn lần, dù có phải diệt sạch Linh tộc của bọn chúng!"
Sau khi trịnh trọng tuyên thề, tôi đứng dậy lau nước mắt. Trải qua nhiều sự sinh li tử biệt như vậy, tôi đã có thể điều tiết được tâm trạng của mình rất nhanh.
Hít sâu vài hơi, tôi kìm nén chuyện của mẹ ở dưới đáy lòng, cầm thật chắc thước trấn hồn, nhìn về cái cây khô trước mặt đang bắt đầu đâm chồi.
Diệp Đường vẫn còn ở bên trong. Lâm Y Y nói bên trong cái cây là cổ quan, âm cổ của tiên linh bà đã chui vào trong cái cây, e rằng hiện tại nó đã xâm nhập vào trong cơ thể của Diệp Đường!
Tôi nợ Diệp Đường một mạng, là đàn ông, tôi phải trả lại cho cô ấy. Tôi nghiến răng, leo lên cái cây khô.
Không chỉ trên các cành mà toàn bộ cái cây này đều bắt đầu đâm chồi nảy lộc, không khác gì nấm mốc sinh sôi vậy.
Mầm xanh tượng trưng cho sự sống lại, nếu âm cổ đã khống chế Diệp Đường hoàn toàn, vậy tiên linh bà sẽ lấy trộm được tuổi thọ và thân thể của cô ấy để sống lại.
Tôi không dám chậm trễ, cố gắng trèo lên ngọn cây. Tôi trèo lên rất dễ dàng, vừa lên tới nơi tôi đã nhìn thấy cái kệ rồng ở trên đó.
Tôi nhấc cái kệ rồng lên thì phát hiện ra, bên trong cái cây này trống không, nhìn xuống dưới chỉ là một cái hốc cây đen kịt, sâu hoắm.
Nhưng khi tôi dịch cái kệ rồng ra thì một mùi hôi tanh vô cùng đã bay ra từ cái hốc đó, ập thẳng vào mặt khiến dạ dày tôi sôi trào, suýt nữa nôn ọe.
Trên người tôi không còn bùa chú gì cả, trong tay cũng không có đèn pin. Cách duy nhất chính là xua tan đám sương trắng bao trùm cái cây để ánh trăng chiếu vào!
Sau khi ý thức được điều này tôi bèn cắn ngón trỏ, vẽ một đạo phù trừ tà lên tay phải. Phù trừ tà vẽ xong, tôi đánh ra một thủ thế, đọc lớn chú trừ tà:
"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, ngũ tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh. Thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh. Cự thiên mãnh thú, chế phục ngũ binh. Ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình. Sở tại chi xử. Vạn thần phụng nghênh, đại đạo vô cương! Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh, trợ ngã khu tà! Đi!"
Khi tiếng "Đi" cuối cùng thốt ra khỏi miệng, pháp chú của tôi tức thì có hiệu quả. Một luồng gió từ xung quanh thổi tới, bắt đầu thổi tan sương trắng bao phủ cái cây khô trước mặt.
Đạo pháp không tan thì gió sẽ không ngừng. Khoảng hai, ba phút sau, đám sương đã bị thổi tan. Đợi sau khi chúng hoàn toàn bị thổi bay, ánh trăng cũng chiếu xuống, vừa hay chiếu vào đúng hốc cây khô!
Tôi còn chưa vươn đầu ra nhìn thì Lâm Y Y đã hét lên với tôi:
"Anh Cửu, đừng xuống đó, anh sẽ chết đấy."
Cô ấy vừa hét lên thì bác Diệp cũng hét theo:
"Sơ Cửu, tuyệt đối không được lỗ mãng. Cậu đã cố hết sức rồi, dù tiểu thư ở trên trời có linh cũng sẽ không trách cậu đâu. Tuyệt đối đừng vì cứu tiểu thư mà đánh mất tính mạng, như vậy sẽ khiến nghiệp chướng của tiểu thư càng nặng thêm!"
Thực ra tôi cũng không ngốc. Tôi cũng biết sự nguy hiểm ở bên trong cái cây này. Nhưng mặc kệ việc có thể cứu được Diệp Đường hay không thì tôi vẫn phải nỗ lực một phen.
Tôi nói với họ:
"Yên tâm đi, nếu thật sự không được thì tôi cũng chỉ có thể từ bỏ thôi."
"Ha ha... Các người đều phải chết, đều phải chết!"
Khi tôi vừa dứt lời, tiên linh bà đang nằm ngã dưới đất đột nhiên đứng dậy giống như một kẻ điên gầm lên.
Tôi cũng phải giật mình. Đợi khi tôi nhìn lại thì bà ta đã ngã xuống đất một lần nữa, lần này thì chết thật rồi.
Hiện tại tuổi thọ cơ thể bà ta đã tới, chỉ có lấy trộm được thân thể và tuổi thọ mới, âm cổ không chết thì bà ta mới không chết.
Lâm Y Y thấy xác chết của bà ta đột nhiên vùng dậy lao tới khóc gọi. Bác Diệp nhìn thấy vậy không đành lòng bèn đi tới an ủi.
Tôi bình tĩnh, quay đầu lại, rướn đầu nhìn vào trong cái hốc cây. Vừa nhìn, da đầu tôi bỗng tê rần.

Bình Luận

0 Thảo luận