Rắn độc bên dưới đều là để đám người Miêu luyện cổ, cho nên cực kỳ độc. Mấy loại rắn có độc tính mạnh như rắn chuông hay rắn hổ mang gì đó, so với rắn độc được tộc Cổ Miêu nuôi dưỡng thì cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Vừa nãy quá mức nguy cấp, tôi hoàn toàn không có thời gian để ý đến dưới chân. Nhưng giờ được bác Diệp kéo lên, tôi đã không thể nào nhúc nhích nổi nữa, đầu tiên là hai chân bắt đầu tê dại, sau đó là toàn thân. Cả người không khác gì người bị bại liệt.
Ý thức tôi ngày càng mơ hồ, cảm giác giống như đã một tuần rồi chưa được ngủ, bỗng chốc được nằm trong chăn ấm nệm êm, chỉ trong nháy mắt, cảm giác mệt mỏi đã bao phủ lấy toàn thân.
Tôi nghiến răng thật chặt, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự sai khiến của tôi, vẫn cứ co giật liên hồi, miệng cũng không ngừng sùi bọt mép.
Nghe thấy bác Diệp bảo tôi bị rắn cắn, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi lúc ấy là, thôi toang rồi.
Tôi cắn lưỡi một cái thật mạnh, cảm giác đau đớn ngay lập tức khiến tôi khôi phục được một tý lí trí.
Tôi nín thở, dùng chân khí ở vùng đan điền phong bế lại tâm mạch của mình, cố gắng để bản thân sống được thêm một lúc nữa. Tôi bắt lấy tay bác Diệp, thều thào, "Bác Diệp, đưa Tử Long sống... sống sót thoát khỏi đây!"
Tôi không nói được nổi nữa, đại não của tôi cũng sắp tê dại rồi, đặc biệt là lồng ngực, trái tim giống như không còn đập nữa.
"Không được, cháu không thể chết, cháu là hi vọng cuối cùng của phái Huyền Chân. Cho dù liều cái mạng già này, bác cũng phải đổi mạng cho cháu bằng được!" Bác Diệp cắn răng nhìn tôi, hùng hổ nói. Sau đó bác rút dao găm trên người tôi ra, rạch một lỗ trên chỗ mắt cá chân bị rắn cắn của tôi, áp miệng lên, bắt đầu hút nọc độc ra.
Bác Diệp dùng chân khí nên lực hút rất mạnh, hút được ra không ít máu đen. Nhưng mỗi lần hút được một ngụm máu đen ra, bác cũng sẽ nôn ra một miệng máu tươi.
Chỉ mới hút được vài ngụm, tôi thấy môi bác đã thâm tím cả lại, ngay cả khuôn mặt cũng tái đi, nọc độc đã ngấm sâu vào trong cơ thể bác ấy rồi.
Trán bác Diệp ướt đẫm mồ hôi, tôi thấy cơ thể bác đã bắt đầu lắc lư, hình như bác ấy sắp không đứng vững được nữa. Bác ấy hút được hơn nửa số chất độc trong người tôi ra ngoài, tôi cũng lấy lại được chút ý thức, vội vàng lắc đầu: "Bác Diệp, đ...đừng..."
Nhưng bác ấy vẫn lắc đầu, mỉm cười nhìn tôi, yếu ớt lên tiếng: "Lý Sơ Cửu, bác cũng là người của phái Huyền Chân, là đệ tử đời cuối cùng của phái Huyền Chân. Nhị sư huynh của bác là Lý Thừa Chí, tam sư huynh là Chu Càn Khôn, cũng chính là Chu Bát Tự mà mọi người hay nói đến. Năm đó mấy huynh đệ chúng ta đến Miêu Cương, còn chưa tìm được sào huyệt của Cổ Miêu thì đã gặp phải nguy hiểm. Năm đó tam sư huynh ngăn chặn cổ độc cho nhị sư huynh, sau cùng chúng ta không còn cách nào, nhị sư huynh vì muốn cứu bác nên đành phải bỏ tam sư huynh ở lại, đưa bác trốn thoát ra ngoài. Hồi đó bác nhỏ tuổi nhất, thực lực cũng yếu nhất. Sau khi trở về, nhị sự huynh đã mang theo thước trấn hồn rồi biệt tăm biệt tích luôn. Lần đầu tiên nhìn thấy cháu đeo thước trấn hồn trên lưng, cháu có biết bác kích động đến mức nào không? Sau đó bác nghe ngóng được thân phận của cháu, mới biết cháu là con cháu của nhị sư huynh! Ha ha... Ông trời cũng muốn giúp phái Huyền Chân chúng ta đây mà!"
Nghe bác Diệp kể vậy, tôi hoàn toàn chết sững, đầu óc trống rỗng, mãi chẳng hồi hồn được.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân dẫn đến mối thù sinh tử của ông nội với Chu Bát Tự. Hóa ra, bác Diệp lại chính là sư đệ của ông nội tôi, cũng là đệ tử cuối cùng của phái Huyền Chân.
Thảo nào lần đầu tiên bác ấy nhìn thấy thước trấn hồn trên lưng tôi đã có vẻ mặt là lạ.
Mà tôi cũng chẳng thể ngờ được duyên phận lại có thể kì diệu được đến mức ấy. Vòng vo một hồi, tôi vẫn gặp được bác Diệp, biết được chuyện xưa của ông nội.
Đây cũng là lí do vì sao Chu Bát Tự lại tàn nhẫn giết hại cả nhà chúng tôi, là bởi vì lão đã cứu ông nội tôi một mạng, nhưng vì tình thế bắt buộc mà ông nội chỉ đành bỏ lão ta ở lại.
Sau khi định thần lại, đột nhiên tôi có cảm giác hoảng hốt khi vận mệnh bị ông trời đùa bỡn. Tôi nhìn về phía bác Diệp, định mở miệng nói chuyện, đột nhiên bác Diệp phun một ngụm máu đen ra ngoài, cả mặt đã đen sì như Bao Công, trông rất đáng sợ.
"Sơ Cửu, đừng nói gì cả, đợi bác nói hết, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa!" Bác Diệp kìm nén một hơi, tiếp tục nói: "Cháu là Chưởng giáo mới của phái Huyền Chân, là hi vọng cuối cùng của phái chúng ta. Nhớ năm đó, lúc phái Huyền Chân hãy còn hưng thịnh, ngay cả thống lĩnh Đạo môn - Long Hổ tông cũng phải kiêng dè ba phần. Giờ bác cũng có thể nói cho cháu biết, có lẽ Vương Lỗi là người của Long Hổ tông. Long Hổ tông phụ trách quản hạt Đạo môn, giữ gìn trật tự Đạo môn. Chỉ là hai mươi năm trước, người của Long Hổ tông và Linh tộc đã xảy ra một trận chiến lớn, hai bên đều chịu tổn thất không nhỏ. Tông chủ Long Hổ tông không biết tại sao lại bị trọng thương, từ đó khóa chặt cổng vào Long Hổ tông. Cũng từ đó, ba môn phái lớn của Đạo giáo bắt đầu xuống dốc, thay vào đó là các gia tộc Đạo môn. Người của phái Huyền Chân chúng ta, cả phái Phù Lục nữa, gần như chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi."
Bác Diệp nói đến đây, hơi thở đã không còn đều nữa, bác vội vàng vận chưởng, dùng chân khí đan điền ép lại độc tính trong người, rồi tiếp tục kể tôi nghe: "Lợi hại nhất trong Đạo môn chính là Long Hổ tông, mà thống lĩnh đám bàng môn tà đạo của Đạo môn lại chính là Linh tộc thần bí. Người của Linh tộc có thể khống chế được ác quỷ lợi hại. Đạo môn mấy trăm năm nay vẫn không ngừng đấu đá với Linh tộc. Nhưng trong trận chiến hai mươi năm trước, Linh tộc bị tổn thất nặng nề nên gần như đã biến mất cùng với Long Hổ tông. Những năm gần đây, người Linh tộc lại bắt đầu có động tĩnh, bác e rằng cái kẻ tên là Tả Âm kia chính là tay sai của Linh tộc. Linh tộc vẫn luôn muốn thay thế được vị trí của Long Hổ tông, trở thành lực lượng thống lĩnh Đạo môn. Cho nên, sau này cháu ra ngoài, nhất định phải cẩn thận người của Linh tộc, đặc biệt là thước trấn hồn của Huyền Chân mà cháu đang giữ!"
Lời kể của bác Diệp giống như một quả bom, không ngừng nổ tung dưới đáy lòng tôi. Đồng thời, bác Diệp đã giải được khúc mắc trong lòng tôi bấy lâu nay.
Ngọc bội trên cổ tôi là do mẹ tôi để lại cho tôi, phía trên có khắc một chữ "Linh" theo lối phồn thể. Giờ phút này tôi đã hiểu rõ mọi chuyện.
Mẹ tôi là người của Linh tộc, người mang mẹ tôi đi cũng chính là người Linh tộc! Hay nói cách khác, tôi cũng là người của Linh tộc.
Linh tộc thống lĩnh những môn phái hỗn tạp, cũng chính là tà đạo. Nhưng ông nội tôi lại là đạo sĩ Huyền Chân chính thống. Xưa nay chính - tà luôn đối lập nhau, về sau tôi phải đối mặt với thân phận của tôi như thế nào đây?
"Sơ Cửu, bác nói cho cháu biết bí mật cuối cùng, là bí mật liên quan đến phái Huyền Chân!" Bác Diệp vẻ mặt nặng nề kéo lấy tay tôi, lớn giọng nói: "Sơ Cửu, thước trấn hồn trên người cháu gánh vác một bí mật của phái Huyền Chân. Khi chân khí trong cơ thể cháu có thể giải trừ được phong ấn của thước trấn hồn, vậy thước trấn hồn sẽ không còn là thước trấn hồn nữa. Cháu cũng sẽ tìm ra được bí mật của phái Huyền Chân, cũng chính là những đạo thuật từ thời thượng cổ đã bị thất truyền từ lâu! Trách nhiệm của ba giáo phái lớn nhất của Đạo giáo là giữ gìn trật tự Đạo môn. Nếu như sau này người của Linh tộc tàn sát người của Đạo môn, hi vọng cháu có thể dẫn dắt người của phái Huyền Chân, đưa phái Huyền Chân quay trở lại thời kỳ hưng thịnh!"
Bác Diệp nói rất nhanh, không để cho tôi chen nửa lời, giống như bác đã không còn thời gian nữa. Đợi đến khi chân khí trong cơ thể bác tan biến, chất kịch độc kia sẽ chảy ngay về tim.
Đến lúc đó, cho dù có là Đại La thần tiên đến thì cũng không thể cứu sống bác ấy được nữa.
Tôi nhìn bác ấy mà trong lòng khổ sở vô ngần, bác Diệp không chỉ dùng mạng của bác đổi lại mạng cho tôi, còn là sư đệ của ông nội, là người thân của tôi nữa.
Khi tôi đang không biết nên khuyên nhủ bác ấy như thế nào, bác ấy đã dùng nốt chút sức lực cuối cùng, quỳ trước mặt tôi, hành đại lễ, cất cao giọng: "Chưởng môn tại thượng, đệ tử tên Hà Âm Dương, là đệ tử đời thứ một trăm bảy mươi chín của phái Huyền Chân, nay xin được hành lễ với Chưởng môn! Hi vọng Chưởng môn có thể mang theo kì vọng cuối cùng của phái Huyền Chân, vực dậy phái Huyền Chân của chúng ta!"
Bác Diệp hô xong, dập đầu về phía tôi ba cái, tôi muốn đi đỡ bác dậy, nhưng bác vẫn cứ ngăn lại.
Tôi hiểu tình trạng của bác Diệp, bác ấy hút hết độc tính trong người tôi chuyển sang cơ thể của bác ấy, e là không gắng gượng được bao lâu nữa.
Tôi đau lòng không chịu nổi, nước mắt lặng lẽ tuôn ra, nhưng tôi vẫn cố gắng mím môi nói: "Tôi, Lý Sơ Cửu, hôm nay xin được thề trước mặt đệ tử Huyền Chân là Hà Âm Dương. Nếu như tôi có thể sống sót, nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh mà người đã phó thác, nhất định sẽ khiến cho phái Huyền Chân một lần nữa trở lại thời kỳ huy hoàng lúc trước!"
"Hay, hay lắm! Chưởng môn, nhất định phải sống sót thoát ra ngoài đấy!" Bác Diệp nhìn tôi, đôi mắt giờ phút này đã thấm đẫm những giọt nước mắt. Rồi sau đó, cơ thể bác đột nhiên co giật, ngã nhào xuống đất, đau đớn đến nỗi co rúm người lại.
Lòng tôi rất khó chịu, tôi định dìu bác dậy, nhưng tôi vừa mới giơ tay đã nghe thấy có tiếng "cót két" vang lên, cửa gác canh đột nhiên bị người ta đẩy mở ra!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận