Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 89: Âm cổ truyền thừa

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Bác Diệp chỉ vào cái cây khô đang bị sương mù dày đặc bao phủ, vẻ mặt hoảng sợ, nói:
"Sơ Cửu, tiểu thư ở bên trong cái cây khô!"
"Hả? Diệp Đường ở bên trong cái cây!"
Khi nghe thấy câu nói của bác Diệp, tôi bỗng choáng váng, vội vàng hỏi:
"Bác Diệp, bác có nhầm không? Sao Diệp Đường lại ở trong cái cây khô?"
"Sơ Cửu, không nhầm được đâu!"
Bác Diệp lắc đầu, nói giọng chắc nịnh:
"Đây là thủ quyết của Diệp gia chúng tôi. Khí tức của mỗi người đều khác nhau, thủ quyết này có thể tìm thấy khí tức ở lân cận. Vừa rồi tôi đã lật tung cả trại, chỉ còn duy nhất cái cây này. Tôi vừa sử dụng thủ quyết thì cảm nhận được ngay khí tức của tiểu thư có bên trong cái cây!"
"Đợi đã..."
Khi bác Diệp nói tới đây tôi mới đột nhiên nhớ lại cảnh người Miêu tam tế trước đó, nói:
"Bác Diệp, lúc trước khi tôi và Diệp Thiếu Khanh trà trộn vào đây, người Miêu đang tiến hành cúng tế! Tôi thấy bọn họ khiêng một người mặc áo choàng đen đi tới, đặt ngay dưới gốc cây, sau đó biến mất. Lẽ nào, người mặc áo choàng đen được khiêng đó chính là Diệp Đường?"
Nghe tôi nói vậy, bác Diệp khiếp sợ nói ngay:
"Chắc chắn là tiểu thư, chúng ta phải mau đi cứu cô ấy!"
"Đừng vội, bác Diệp!"
Tôi thấy bác Diệp bị kích động, vội vàng ngăn bác lại, nói:
"Bên trong cái cây này còn có một nữ quỷ rất mạnh và cả tiên linh bà. Cái cây này rất quái dị, không chừng tiên linh bà đang mượn dùng sức mạnh của cái cây. Chúng ta không thể xông bừa vào được, đợi xác định rõ rồi đi vào cũng không muộn!"
"Ừ!"
Bác Diệp không phải người không có lý trí, sau khi nghe tôi phân tích, bác cũng bình tĩnh lại, gật đầu tán thành. Sau đó, tôi mới hỏi Lâm Y Y:
"Y Y, vừa rồi tôi nghe Tả Âm nói mẹ của cô sẽ không chết, chẳng qua là dùng thứ trong cơ thể để ăn cắp tuổi thọ và cơ thể của người khác. Vừa rồi cô cũng đã nói, mẹ cô sẽ không chết, dù có chết thì cây thần cũng sẽ khiến bà ấy sống lại, đây rốt cuộc là thế nào vậy?"
"Anh Sơ Cửu, tôi không thể nói, tôi không thể nói. Đây là bí mật của trại Cổ Miêu chúng tôi, cũng là bí mật của mẹ tôi. Nếu tôi nói ra, bọn họ sẽ lấy thân thể của tôi để tế cây thần."
Tôi không ngờ Lâm Y Y lại phản ứng mạnh như vậy. Cô ấy lắc đầu liên tục, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Xem ra, cô ấy biết về bí mật của cái cây khô này và cũng biết về bí mật của tiên linh bà. Hiện tai, cách duy nhất để tìm được Diệp Đường là dựa vào Lâm Y Y.
Nghĩ tới đây, tôi chộp lấy cánh tay Lâm Y Y, nói:
"Y Y, bạn của tôi vẫn ở bên trong, nếu cô không nói rõ ra, cô ấy sẽ chết. Cô ấy còn trẻ, lại là một cô gái lương thiện, lẽ nào cô có thể trơ mắt nhìn cô ấy chết sao?"
"Vậy sao?"
Lâm Y Y cũng rất lương thiện, tôi chỉ mới nói như vậy mà cô ấy đã do dự. Tôi không hề thúc giục mà đợi cô ấy tự đắn đo một hồi. Hình như cô ấy đã quyết định, bèn mím môi nói:
"Anh Cửu, tôi có thể nói cho anh nhưng anh phải hứa với tôi, không được hại người trong trại Cổ Miêu chúng tôi, càng không được hại mẹ tôi!"
"Ừ, tôi hứa với cô. Nếu phạm lời thề, tôi sẽ bị sét đánh, không được chết tử tế!"
Tôi trịnh trọng phát thề, không chút do dự.
Nghe thấy lời thề của tôi, Lâm Y Y mới nói:
"Đây là những gì tôi nghe mẹ tôi nói. Người của trại Cổ Miêu đều không biết, chỉ có tôi và bà biết thôi. Thực ra cây thần này là một cổ quan, là quan tài do ngàn vạn cổ trùng tích tụ thành. Mẹ tôi đã sống mấy trăm năm rồi. Mỗi lần, khi mẹ tôi sắp chết, bà sẽ chọn ra một cô gái trẻ ở trong trại để tế cây thần. Thực ra là đặt bọn họ vào trong cổ quan bên trong cái cây. Cổ trùng bên trong cổ quan sẽ cắn nuốt linh trí và ý thức của cô gái, mà trong người mẹ tôi có một thần cổ, gọi là hồn cổ, cũng có thể gọi là âm cổ. Thực ra nó chính là bà tôi. Chỉ cần âm cổ đó xâm nhập vào cơ thể của cô gái trẻ thì sẽ biến thành mẹ tôi. Bà sẽ có được tuổi thọ và cơ thể trẻ trung của cô gái, từ đó mượn xác thịt của người đó tiếp tục sống. Lần đầu tiên khi tôi nghe kể đã rất tức giận, giận mẹ tôi hại người. Nhưng mẹ tôi nói đó là do bất đắc dĩ, bà nói bà sống là để đợi một người! Anh Cửu, lần đầu tôi nghe cũng rất tức giận, nhưng dù sao đó cũng là mẹ tôi, tôi chỉ có thể giúp bà che giấu bí mật này! Giờ tôi nói với anh, hi vọng anh đừng giết bà ấy."
Sau khi nghe xong, tôi và bác Diệp đều nín thở khiếp sợ. Tôi không ngờ, tiên linh bà khống chế được trại Cổ Miêu này là vì sử dụng một loại tà thuật bí mật.
Nhưng đồng thời tôi cũng hiểu ra, thứ mà Tả Âm và Diệp Thiếu Khanh tìm kiếm, chắc chắn cũng là âm cổ này. Chỉ cần có nó thì sẽ bất tử bất diệt, tồn tại vĩnh viễn với các loại thân phận khác nhau.
Nhưng rốt cuộc âm cổ này là cái quái gì vậy?
"Hỏng rồi!"
Khi tôi còn đang trầm tư thì bác Diệp đột nhiên hét lên kinh ngạc, chỉ tay về phía cái cây khô:
"Nếu như những gì Y Y nói là đúng thì lúc này tiểu thư đang bị chôn bên trong cổ quan của cái cây! Cổ quan sẽ nuốt linh trí và ý thức của tiểu thư. Chúng ta phải mau đi cứu tiểu thư, nếu không, dù tiểu thư có tỉnh lại cũng vô ích!"
"Không được, bác Diệp, anh Cửu, hai người không thể đi!"
Bác Diệp vừa dứt lời, Lâm Y Y bèn kéo chúng tôi lại, không để chúng tôi đi:
"Anh Cửu, cổ quan do hàng vạn cổ trùng tạo thành. Trên người các anh không có âm cổ, chỉ cần đến gần cổ quan thì bọn chúng sẽ tỉnh lại ngay. Nhiều cổ trùng như vậy, mọi người sẽ chết ở bên trong. Đừng nói là hai người mà đến cả chúng tôi là người của trại tiến vào cũng sẽ chết!"
Nghĩ tới cổ quan được tụ thành từ cổ trùng, cơ thể tôi bất giác run rẩy. Quan tài được hình thành từ hàng vạn cổ trùng, mà Diệp Đường đang nằm trong đó, chỉ cần lại gần cổ quan thì đám cổ trùng sẽ thức tỉnh.
Đừng nói tới việc thấy cảnh đó, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó thôi là toàn thân tôi đã không rét mà run.
Bác Diệp cũng sững người, rõ ràng là đã bị bối rối, nhưng rồi bác bỗng kéo tay tôi nói:
"Sơ Cửu, cái mạng này của tôi là được nhặt về, để tôi đi cứu tiểu thư! Nếu tôi có thể cứu tiểu thư thì đó là điều tốt nhất. Nếu tôi không cứu được thì cậu đừng đợi tôi, hãy rời khỏi đây!"
Tình hình này mà đi chắc chắn sẽ thập tử nhất sinh, nhưng thật sự phải để bác Diệp đi sao?
Tôi sững người một lúc, nghiến răng nói:
"Bác Diệp, bác rời đi, cháu đi cứu. Diệp Đường từng cứu cháu, cháu nợ cô ấy một mạng. Nếu không có cô ấy, cháu cũng chẳng sống được đến giờ, càng không thể tự tay giết chết kẻ thù của cháu! Lý Sơ Cửu cháu chỉ là một thằng nhà quê, không có bản lĩnh gì nhưng cũng biết có ơn thì phải báo, có mạng thì phải trả, đây là nguyên tắc của cháu!"
"Không được, chưởng môn, cậu không thể đưa ra quyết định sơ xuất như vậy, phái Huyền Chân vẫn còn cần dựa vào cậu!"
Bác Diệp kéo tôi lại, không để tôi đi.
Tôi lo rằng Diệp Đường đã không thể chờ thêm nữa, chưa kể đến giờ Tử Long vẫn chưa xuất hiện, e rằng cũng lành ít dữ nhiều. Tâm nguyện của tôi chưa hoàn thành, mới chỉ đích thân giết chết được Tả Âm, dù chưa cam tâm vì chưa giết chết được Chu Bát Tự nhưng có một số việc nhất định phải có người làm!
Nghĩ tới đây tôi bèn đẩy bác Diệp ra, hét lên:
"Bác Diệp, nếu cháu không thể sống sót trở ra thì bác rời khỏi đây, đừng đợi cháu."
Nói xong, tôi không đợi bác Diệp lên tiếng mà xông thẳng tới cái cây khô. Hơn nữa, khi tôi vừa xông tới thì cơ thể tiên linh bà bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Tôi thấy bà ta đã cố bò dậy vài lần mà không được, chỉ thấy bà ta cười lớn nói:
"Ta là thần của trại Cổ Miêu, bất tử bất diệt, các người không giết nổi ta đâu. Ha ha, ta sẽ còn sống lại!"
Vừa dứt lời thì tôi thấy cơ thể bà ta run rẩy kịch liệt. Ở cổ, phần họng bị đảo lộn, giống như có thứ gì đó sắp được nhổ ra.
Chỉ trong vài giây tôi đã nhìn thấy một cổ trùng giống như hồn thể từ miệng bà ta bay ra. Cổ trùng này không phải thực thể mà giống như quỷ hồn, là hư cấu!
"Anh Cửu, là âm cổ! Nếu anh muốn cứu bạn mình thì nuốt âm cổ vào, cổ trùng trong cổ quan sẽ không làm hại anh!"
Khi tôi còn đang ngây người thì Lâm Y Y đột nhiên hét lên với tôi.
Đúng, cách này có thể cứu được Diệp Đường.
Lâm Y Y đã nhắc nhở tôi. Tôi gật đầu, lập tức đuổi theo âm cổ, định nuốt nó. Nhưng khi tôi vừa xông vào màn sương trắng dưới cây khô thì nữ quỷ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi có thể cảm nhận được âm khí trên người cô ta. Tôi cầm chặt thước trấn hồn, chuẩn bị ra tay. Nhưng tôi còn chưa tấn công thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở khiến nước mắt tôi cũng rơi lã chã theo:
"Sơ Cửu, mẹ nhớ con quá!"

Bình Luận

0 Thảo luận