Đậy nắp quan tài lại xong, tôi và Tử Long đều đứng bảo vệ phía trước quan tài, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người đang đứng ở cửa hang, quát lớn: "Đây không phải là nơi các ngươi nên tới, mau cút đi!"
Tôi cũng không biết tại sao trong đầu lại có suy nghĩ này, miệng cứ tự động thốt ra. Sau khi nghe thấy tiếng tôi, tôi nghe thấy bác Diệp hét về phía chúng tôi: "Sơ Cửu, Tử Long, mấy đứa làm sao thế?"
"Cút!" Triệu Tử Long cũng gầm lên, khiến cho đám người kia nghệt mặt ra. Nhưng khi tôi nhìn về phía họ, trong lòng bỗng nhiên cũng nổi lên lửa giận, muốn giết hết tất cả những người xông vào đây.
"Anh Cửu, anh đừng làm em sợ!" Lâm Y Y cũng gọi tôi, tôi cười lạnh, ánh mắt tỏa ra sát khí như đang nhìn kẻ thù của mình.
Sau khi Lâm Y Y nhìn thấy ánh mắt của tôi, cô ấy sợ đến mức suýt bật khóc, vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa lo lắng cho tôi. Nhưng tôi chỉ coi cô ấy như là kẻ muốn phá hoại nấm quan tài, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, tôi gằn giọng: "Còn chưa cút đi à, thế thì đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!"
"Nghe đồn nấm quan tài có thể nở ra hoa làm mê hoặc tâm trí con người, xem ra lời này là thật rồi! Hoa trong gương, trăng dưới nước, rốt cuộc cũng chỉ là một giấc mộng. Cái lão Miêu vương kia, đã chết quắc từ đời nào rồi mà còn không chịu ngoan ngoãn nằm yên! Nhưng mà, gặp phải Lỗi gia ta thì chỉ trách lão xui tận mạng thôi, đáng đời! Ha ha ha..."
Nghe thấy âm thanh này, tôi và Triệu Tử Long gần như cùng quay đầu lại, nhìn thấy Vương Lỗi đã đứng trên quan tài tre từ bao giờ, tay đang vươn về phía nấm quan tài trên cổ họng Miêu vương.
"Đáng chết!" Nhìn thấy Vương Lỗi định ngắt lấy nấm quan tài, tôi và Triệu Tử Long đều hét lên một tiếng rồi vọt đến bắt lấy anh ta.
Không gian ở đây rất nhỏ, lúc chúng tôi vọt qua túm lấy anh ta, Vương Lỗi đã cười hì hì nói: "Anh Cửu, anh Long, đừng trách Lỗi gia ta không nương tay nhé!"
Gần như cùng một lúc, Vương Lỗi đã túm chặt lấy cổ tay chúng tôi. Anh ta ra tay quá nhanh, nhanh như chớp vậy, tôi và Triệu Tử Long còn chưa kịp phản ứng thì đã bị túm lấy cổ tay.
Tôi tức giận trừng anh ta, định thúc giục chân khí trong cơ thể theo bản năng. Nhưng chân khí của tôi vừa mới chuyển động, vùng đan điền chớp mắt đã lạnh như bị đóng băng, khiến tôi phải hít vào một hơi.
Là âm cổ của tiên linh bà!
Âm cổ này giống như thứ vũ khí sắc bén va chạm lung tung trong đan điền của tôi. Tôi đau đến mức không chịu nổi, chỉ có thể ôm bụng ngồi xổm xuống, nghiến răng thật chặt.
Nhưng chính nỗi đau đớn kịch liệt này khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi lắc đầu mấy cái, nhìn thấy Vương Lỗi vẫn giữ chặt tay Tử Long, mượn lực đánh trở về, mạnh đến nỗi Tử Long phải lùi về sau mấy bước.
Thân thể Tử Long va lên cỗ quan tài tre phía sau, lực va không nhỏ, đẩy rơi cả quan tài ấy luôn. Quan tài tre lật nghiêng trên đất, tôi còn trông thấy trong đó có thi thể của một ông lão người Miêu lăn lông lốc ra ngoài.
Quan tài tre này đã hấp thu không ít thi khí màu xanh lục, quan tài vừa mới lật, thi khí bên trong cũng tràn ra ngoài theo. Tôi vội vàng thúc giục chân khí về lại đan điền, thoáng chốc đã phong ấn lại được âm cổ, nỗi đau đớn kịch liệt ở vùng đan điền kia của tôi mới biến mất.
"Anh Cửu, tỉnh rồi à? Thế nào, có phải có cảm giác vừa làm một giấc mộng xuân thu, ngủ một giấc là qua cả vạn năm không?" Vương Lỗi thấy tôi đã tỉnh táo lại, còn cười cợt nhả hỏi tôi.
Tôi ngẩn ra, bật thốt lên: "Lỗi gia, không phải anh bảo thân thủ anh không tốt sao?"
"Í..." Vương Lỗi ngây ra, hình như đang định chơi trò ngó lơ, nên đã mỉm cười, nói: "Đấy là do tôi mượn thần lực của tổ sư gia..."
Trong lòng tôi biết thừa bí mật của tên này nhiều không đếm xuể, đời nào tôi thèm tin cái lí do đó, nên mới cười hùa theo: "Tổ sư gia nhà anh cũng dễ mời ghê ha, gọi đến là đến, anh giới thiệu cho tôi cái coi, tôi cũng muốn bái vào môn phái của anh, để lúc nào cũng có thể mượn được thần uy của tổ sư gia."
"Người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, anh Cửu, trí thông minh của cậu trời sinh không đủ, là kiểu dốt vãi nồi ấy, tổ sư gia còn lâu mới thèm để mắt đến cậu. Mà thôi, đừng rề rà nữa, tôi đối phó anh Long, cậu đi lấy nấm quan tài đi. Trì hoãn thêm nữa là không ai thoát khỏi đây được đâu!" Vương Lỗi còn định nói tiếp, nhưng chợt nhìn thấy Tử Long hung ác vọt lên, bèn vội vã thúc giục tôi đi lấy nấm quan tài.
Tôi thấy Tử Long vẫn còn bị nấm quan tài mê hoặc tâm trí, nên cũng không dám bất cẩn, chỉ dám nhoài người bên mé quan tài, vươn tay ra hái nấm quan tài.
Tôi không dám nhìn chằm chằm vào nó nữa, chỉ dám nhìn lướt qua một cái, lúc này tôi mới thấy cây nấm quan tài này không hề nở hoa, vẫn đang tỏa ra thi khí không ngừng. Nhưng thi khí màu xanh lục đã mỏng đi rất nhiều, không còn nồng nặc như trước nữa.
Lúc đầu còn có mùi hôi thối của xác chết, đến hiện giờ tự dưng lại có một mùi thơm nhàn nhạt. Tôi không dám do dự thêm, dứt khoát vặt luôn cây nấm.
Sau khi hái xong, tôi nhìn thấy trên cổ Miêu vương xuất hiện một vết thương nhỏ bằng đồng tiền Ngũ đế, phần xác thịt xung quanh đã là thịt của người chết, có màu trắng bệch, bên trong còn có rễ cây, có lẽ là rễ của nấm quan tài.
Lấy được nấm quan tài, trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Tôi xoay người nhìn Tử Long, anh ấy còn đang đánh nhau với Vương Lỗi, nhưng rồi bỗng nhiên đứng lại, lắc đầu mấy cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tử Long cũng phải đờ người ra. Đến khi nhìn thấy nấm quan tài trong tay tôi, lúc này anh ấy mới mỉm cười, nói: "Đi thôi, chúng ta đã lấy được nấm quan tài rồi, mau..."
Tử Long còn chưa nói hết câu, tôi đã nhìn thấy mặt anh ấy tự dưng trắng bệch như gặp phải thứ gì đáng sợ lắm. Tôi còn chưa hiểu mô tê gì, chỉ biết trong lòng có dự cảm không tốt lành, nhưng chưa kịp hỏi, Vương Lỗi đã hét lên: "Anh Cửu, chạy!"
Nhưng đã muộn rồi, lúc anh ta gọi tôi đã quay đầu lại nhìn, thoáng chốc mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Trong cỗ quan tài tre phía sau lưng tôi đột nhiên chìa ra một sợi dây leo màu xanh lục, hóa ra thứ này mọc lên từ miệng vết thương trên cổ họng Miêu vương.
Dây leo này dài vô cùng, sau khi mọc cao lên, chìa cả ra ngoài quan tài, dây leo chỉ nhỏ bằng ngón cái thoáng chốc đã to bằng cả cổ tay.
Hơn nữa, lúc dây leo to ra, trên thân cây còn tách ra vô số dây leo nhỏ khác. Trong lúc tôi còn đang sững sờ, hai sợi dây leo trong số đó đã điên cuồng bắn về phía cổ họng của tôi.
Chỗ mà tôi đang đứng quá hẹp, căn bản là không có chỗ nào để trốn, tôi chỉ đành lấy thước trấn hồn ra chém. Thước trấn hồn không tính là sắc bén, nhưng vẫn có thể chém đứt được hai sợi dây leo này.
Dây leo bị chém đứt rơi ngay xuống dưới đất, chỗ thân dây leo bị tôi chặt đứt chảy ra chất dịch màu xanh lục. Điều kinh dị là đoạn dây leo rơi trên mặt đất cũng không bị khô héo mà lại chui tọt vào trong quan tài tre không khác gì một con rắn sống.
Nhìn thấy dây leo này có thể đâm thủng được quan tài để chui vào trong, tôi sợ đến mức dựng hết lông tơ trên người lên. Trong lòng tôi cũng càng khiếp sợ, nếu như vừa nãy tôi không chém đứt dây leo kịp thời, chắc chắn chúng đã đâm thủng cuống họng tôi.
"Chạy đi! Con mẹ nó chứ cậu đứng đấy chờ chết à!" Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, Vương Lỗi đã hét lên, kéo theo Tử Long chạy ra ngoài.
Nhưng muộn rồi, lúc tôi định xoay người bỏ chạy, đám dây leo điên cuồng này đã biến thành một cái lưới, chắn ngay phía trên đầu tôi không lệch một li.
Đây không phải ảo giác, lúc tôi lùi về phía sau, đám dây leo này cũng động đậy theo. Tôi biết rõ tôi chạy không thắng nổi chúng, e là còn chưa kịp chạy ra ngoài thì người tôi đã bị đám dây leo chọc cho thành cái sàng.
Hết cách rồi, tôi chỉ đành xoay người lại, hét lên với Tử Long: "Tử Long, đưa bọn họ đi đi! Cầm lấy cái này, từ giờ em không còn nợ Diệp Đường nữa!"
Tôi vừa hét vừa ném nấm quan tài ra ngoài. Tử Long bắt được, nhanh chóng đưa cho Vương Lỗi rồi nói: "Lỗi gia, tôi biết anh là người tốt, anh mau dẫn bọn họ rời khỏi đây! Hai anh em tôi nợ anh ân tình này, nếu như có thể sống sốt, anh em tôi chắc chắn sẽ mời anh uống rượu. Nếu không, kiếp sau tôi sẽ thay Sơ Cửu trả lại cho anh!"
Tử Long dứt lời, đột ngột đẩy Vương Lỗi ra. Vương Lỗi lùi lại mất mấy bước, tay cầm nấm quan tài, nghiến răng cười bảo: "Anh Cửu, anh Long, hai anh em các cậu được lắm. Vương Lỗi tôi chưa từng khâm phục ai, duy chỉ có tình anh em của hai người là khiến tôi bội phục. Lỗi gia tôi sẽ không đi, tôi sẽ đợi các cậu ra ngoài. Cho dù lúc thoát ra ngoài không còn là người sống, tôi cũng sẽ đưa thi thể hai người về núi Miêu Vương, mai táng cùng với sư phụ hai người!"
Vương Lỗi nói xong, tôi và Tử Long đều đồng thời gật đầu với anh ta, đây là lễ nghi, và cũng là lời cảm tạ. Anh ta vừa đi, Tử Long đã chạy đến bên cạnh tôi, cùng tôi đối mặt với đám dây leo quái dị này.
Chúng tôi không nói câu nào, nắm chặt vũ khí trong tay. Gần như chỉ trong vòng có một hai giây, đám dây leo này đã bắt đầu tản ra, điên cuồng đâm về phía chúng tôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận