Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 83: Bại lộ hành tung

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
"Cái gì? Còn có người xông vào đây sao?" Nghe Lâm Y Y nói vậy, bác Diệp kinh ngạc thốt lên.
Tôi cũng thầm nghi ngờ. Không có người ngoài biết được về chuyến đi lần này của chúng tôi, sao giờ lại có người theo đuôi tới tận đây. Hơn nữa, tôi tưởng thanh niên Miêu tộc kia là người yêu của Lâm Y Y, nhưng không ngờ đó là anh trai ruột của cô ấy.
"Không đúng ha, bác Diệp! Rốt cuộc còn có ai có thể bám theo chúng ta tới tìm Cổ Miêu chứ?"
Tôi nghĩ mãi không ra, bèn nhìn bác Diệp.
Bác Diệp lắc đầu nói: "Bác cũng không rõ, nhưng xem ra hành tung của chúng ta bị người khác bán đứng rồi! Mặc kệ đi, ra ngoài rồi tính tiếp!
"Anh Cửu, bác Diệp, mọi người mau đi đi. Bọn họ rất hung ác, sẽ giết chết cả mọi người mất!"
Lâm Y Y tốt bụng nhắc nhở chúng tôi. Nói xong, cô chạy lên lầu tìm tiên linh bà.
Nhìn Lâm Y Y rời khỏi rồi, tôi bèn hỏi bác Diệp: "Bác Diệp, Diệp Đường và cả Tử Long đâu? Bọn họ đi đâu rồi?"
"Bác cũng không biết."
Bác Diệp nói với vẻ bất lực: "Bọn bác đi giày âm dương đã được ếm tà thuật, trong lúc ngủ say đã bị khống chế tâm trí. Khi bác tỉnh lại thì tiểu thư và cả Triệu Tử Long đều đã không thấy đâu."
"Chết tiệt, bọn họ đã đi đâu cơ chứ?"
Trong lòng tôi đã rất sốt ruột: "Mặc kệ đi, chúng ta đi tìm bọn họ trước."
"Được."
Sau khi quyết định xong, chúng tôi đang định đi ra ngoài, nhưng còn chưa đẩy cửa thì nghe thấy tiếng tù và vang lên từ trên tầng.
Tiếng tù và nghe rất gấp. Đợi khi âm thanh đó dừng lại, tôi nhìn trên lầu có người đi xuống. Đó chính là tiên linh bà.
Người dìu bà ta đi xuống chính là Lâm Y Y.
"Tự tiện xông vào trại Cổ Miêu của ta, đáng chết!"
Tiên linh bà đã mặc lại áo choàng dùng để tế cúng, khuôn mặt cũng đã được vẽ màu đen.
Khi nhìn thấy tôi và bác Diệp, bà ta lạnh lùng đưa ra phán quyết.
"Mẹ, đừng hại bọn họ, họ đã cứu con. Người giết anh trai là người khác!"
Thấy tiên linh bà muốn giết chúng tôi, Lâm Y Y lập tức lên tiếng cầu xin.
"Cậu đã cứu mạng con gái ta, vậy ta cho các người một cơ hội. Lập tức cút, nếu không ta sẽ dùng thi thể của các người để dưỡng cổ!"
Giọng điệu của tiên linh bà rất kiên quyết, hoàn toàn không còn sự yếu đuối, thỏa hiệp như lúc đứng trước mặt Diệp Thiếu Khanh.
"Ha ha..."
Tôi cười lạnh lùng, nói: "Mấy trò tà thuật vặt vãnh mà bà dùng để lừa người trong tộc của bà chẳng là cái thá gì với tôi cả. Tôi chỉ muốn biết, bà đã đưa bạn của tôi đi đâu? Nói!"
"Hừ, muốn chết!"
Thấy tôi dám ăn nói ngông cuồng vậy, tiên linh bà giận dữ gõ mạnh quải trượng đầu lâu trong tay xuống đất. Tôi và bác Diệp bỗng nghe thấy có tiếng sột soạt vang lên.
Chúng tôi chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy bên trong khe đá của ngôi nhà có vô số cổ vật đang bò ra, có rết, bọ cạp, nhện, còn cả cóc...
Chúng bò ra từ những khe đá trên ngôi nhà, còn cả từ góc tường, càng lúc càng đông, dày đặc một mảng. Nhìn là khiến toàn thân nổi da gà.
"Mẹ, đừng! Mẹ tha cho anh Cửu đi mà, anh ấy là người tốt!"
Lâm Y Y nhìn thấy cảnh tượng đó cũng cuống quýt tới phát khóc. Cô ra sức cầu xin tiên linh bà.
"Y Y, con nghe mẹ nói đây! Đàn ông bên ngoài không có ai là người tốt cả, tất cả đều là một đám phụ bạc! Đi theo mẹ..."
Tiên linh bà nói xong, nắm lấy tay Lâm Y Y đi thẳng ra khỏi gác canh.
"Hỏng rồi!"
Bọn họ vừa di chuyển, tôi cũng lao ra theo, nhưng vẫn chậm một bước, tiên linh bà đã khóa cửa lại từ bên ngoài.
Tôi đá vào cửa mấy phát cũng không thể khiến cánh cửa bung ra. Tôi tức giận chửi ầm lên: "Bà già đáng chết, đừng để tôi sống sót rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà đâu!"
"Sơ Cửu, giờ phải làm sao?"
Khi tôi tức giận đá cửa thì bác Diệp đột nhiên kêu lên sau lưng tôi.
Tôi lập tức quay đầu lại. Vừa quay đầu, tôi đã thấy trên sàn nhà toàn là những loài động vật chứa kịch độc. Bọn chúng sống lâu ngày trong bóng tối nên đôi mắt đều đã bị thoái hóa. Ánh đèn dầu chiếu lên mắt chúng, chỉ còn một màu đen kịt.
Tất cả bọn chúng đều nhìn chúng tôi chằm chằm, miệng phát ra tiếng chít chít. Tiếng kêu chói tai cùng sự đáng sợ của chất độc trên người chúng khiến chúng tôi rợn hết cả người, lông tơ dựng đứng.
Nhưng giờ chúng tôi đã không còn đường lui nữa, đến ngay cả cầu thang thông lên lầu hai cũng đã bị cổ trùng chặn kín.
Trên người bác Diệp không còn tờ bùa nào, đành lao tới chộp lấy hai cây đèn dầu. Bác ấy vừa lùi lại, tôi lấy hết lá bùa trong người ra, không kịp cả niệm chú, cứ thế đốt chúng bằng ngọn lửa của cây đèn trong tay bác Diệp.
Mấy lá bùa vừa cháy, ánh lửa xuất hiện. Toàn bộ đám cổ trùng đều tỏ ra kiêng dè, thụt lùi về sau. Tôi thấy cơ hội đã tới, định chạy thẳng lên lầu hai. Hiện giờ chúng tôi chỉ còn cách ra ngoài qua lối cửa sổ trên tầng hai mà thôi.
Tôi vứt lá bùa về phía cầu thang. Đám cổ trùng lập tức chạy tán loạn khỏi đó. Tôi vội vàng hét lên một tiếng "chạy" với bác Diệp. Hai người chúng tôi chạy rầm rầm lên trên.
May mà tốc độ của chúng tôi đủ nhanh, chỉ vài bước đã lên tới lầu hai. Dường như chỉ chênh lệch có một, hai giây mà thôi, ngay sau khi chúng tôi chạy lên lầu hai thì đống lá bùa rơi trên cầu thang đã cháy hết thành tro bụi.
Tôi quay đầu lại thì thấy vô số cặp mắt đen đặc đang nhanh chóng di chuyển lên trên. Đám cổ trùng đã đuổi theo.
Không kịp nghĩ nhiều thêm, chúng tôi chạy thẳng về phía cửa sổ. Khi tôi chuẩn bị đẩy cửa sổ nhảy xuống dưới thì mới phát hiện bác Diệp đang đứng sững người ở chỗ quan tài đá, nhìn thất thần vào máu đựng bên trong quan tài.
"Bác Diệp, còn không chạy đi, bác làm gì vậy?" Tôi thấy bác Diệp đứng đờ ra đó, bèn cuống cuồng gọi to.
Nhưng bác Diệp giống như không nghe thấy tiếng tôi gọi. Bác ấy thò tay vào trong quan tài đá đựng máu.
Tôi thấy tay bác ấy giống như đã bắt được thứ gì đó. Bác ấy rút mạnh tay lên, máu trong quan tài sóng sánh dữ dội.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một gương mặt trắng bệch nổi lên, không phải ai khác, chính là Diệp Thiếu Khanh.
Lúc này hắn đang nhắm chặt mắt, cũng không biết đã chết chưa. Nhưng đám cổ trùng đã chạy tới đầu bậc thang, tôi lại gọi to một lần nữa:
"Bác Diệp, mau chạy thôi, còn không chạy là không kịp mất!"
Đến tận lúc này, bác Diệp mới như bừng tỉnh, lắc đầu, thở dài nói:
"Ầy! Thiếu chủ của Diệp gia, đã ra đi như vậy đấy! Chờ quay về rồi, tôi biết phải ăn nói thế nào với gia chủ đây! Mặc dù bình thường Diệp Thiếu Khanh lạnh lùng, ngạo mạn, nhưng tâm tính không xấu, tất cả cũng chỉ là muốn chứng minh bản thân."
Khi nghe bác Diệp nói Diệp Thiếu Khanh đã chết, trong lòng tôi bỗng thấy rối bời. Mặc dù Diệp Thiếu Khanh rất lạnh lùng, không có nhân tính nhưng tôi cảm thấy hắn vẫn còn có lương tri, hơn nữa dám làm dám chịu.
Bác Diệp thả thi thể của Diệp Thiếu Khanh xuống, nhanh chóng chạy về phía tôi. Tôi vừa nhảy lên bậu cửa sổ thì thấy trên tường đá bên ngoài ngôi nhà cũng toàn là cổ trùng đang bò lổm ngổm.
Không thể để ý nhiều như vậy nữa, tôi và bác Diệp phải nhảy xuống. Hai chúng tôi vận khí đan điền, nhờ thế khi nhảy xuống đã hóa giải phần lớn trọng lực. Đến lúc tiếp đất, chúng tôi lăn một vòng, sau đó đã có thể vững vàng đứng lên. Phần chân cũng không hề bị thương.
Vừa đứng lên, chúng tôi chạy ngay về phía lối ra của trại.
Nhưng vừa chạy khỏi cái gác canh chưa được bao xa, chúng tôi đã nhìn thấy đầy người vây trong trại, toàn bộ là người già và vài thanh niên cường tráng, không hề có phụ nữ hay trẻ con. Bọn họ đều thay sang trang phục của người Miêu, mặc áo bào đen cúng tế.
Nhìn vào trong đám người đó, tôi còn thấy được một nhóm người khác.
"Sơ Cửu, chúng ta phải tìm được tiểu thư và cả Tử Long nữa. Bọn họ chắc chắn vẫn đang ở trong trại!"
Khi bác Diệp nhìn thấy đám người kia bèn nói với tôi.
Tôi ừ một tiếng rồi nói:
"Trại này lớn quá, nếu muốn giấu người thì chúng ta cũng không thể nào tìm thấy nổi. Cách duy nhất là hỏi thẳng tiên linh bà hoặc là Lâm Y Y, bọn họ nghe hiểu được tiếng phổ thông."
"Được!"
Bác Diệp hiểu ý tôi, gật đầu bảo:
"Vậy được, chúng ta tới đó xem sao, tùy cơ ứng biến."
Sau khi quyết định xong, chúng tôi lặng lẽ đi vòng qua dưới chân các nhà sàn. Chúng tôi không dám đi tới một cách ngang nhiên, mặc dù tôi đang ngụy trang bằng quần áo của người Miêu, nhưng bác Diệp thì không.
Cách ăn mặc của bác quá dễ bại lộ. Chỉ cần bác ấy xuất hiện là sẽ bị phát hiện ra ngay. Chúng tôi đi vòng từ phía sau, vừa đi tới chỗ gốc cây khô và trốn vào thì tôi bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Không phải chúng tôi tới gây phiền phức cho các người mà là tới để tìm hai người Hán. Một người tên là Lý Sơ Cửu, một người tên là Triệu Tử Long! Giao bọn chúng ra đây, nếu không tôi sẽ khiến trại của các người hóa thành tro bụi!"

Bình Luận

0 Thảo luận