Những dây leo này chính là rễ cái của nấm quan tài. Tôi biết rõ uy lực của chúng, có thể chọc thủng quan tài tre thì hiển nhiên cũng có thể đâm xuyên qua thân thể của chúng tôi.
Nhìn dây leo phóng tới như vũ bão, tôi có cảm giác nản lòng thoái chí. Nhưng không ngờ, ngay lúc chỉ mành treo chuông, Tử Long đột nhiên đứng chắn ngay trước mặt tôi, cười vô cùng rạng rỡ, "Sơ Cửu, ở thôn Ma Câu anh đã từng nói, anh sẽ luôn bảo vệ em. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tử Long đột nhiên giơ thanh kiếm đồng tiền ngang trước người, phun máu mình lên đó rồi nói to: "Hôm nay tôi dùng tuổi thọ của mình để chứng đạo, dùng tuổi thọ còn lại của mình để cầu xin tổ sư gia nhập vào người! Trảm yêu trừ ma, đại đạo vô cương, đạo pháp trường tồn!"
Chú ngữ của Tử Long vừa niệm ra, tôi lập tức nhìn thấy thanh kiếm bằng tiền đồng trong tay anh ấy bỗng loé ra ánh sáng vàng chói mắt. Ánh sáng vàng này trong chớp mắt đã kết thành một lá chắn thái cực ở trước mặt chúng tôi.
Gần như là cùng lúc, khi anh ấy triệu hồi uy lực thần thánh của tổ sư gia, những dây leo kia cũng đã phóng tới trên lá chắn. Những dây leo quái dị này vừa chạm vào lá chắn thì khô héo ngay tức thì, không khác gì bị lửa đốt. Nhưng số lượng của chúng quá nhiều, vẫn không ngừng công kích lá chắn của Tử Long một cách điên cuồng.
Chỉ khoảng mười giây ngắn ngủi, tôi thấy sắc mặt của Tử Long đã tái nhợt hẳn, trên trán toát đầy mồ hôi. Cơ thể anh ấy cũng không đứng vững nổi, bắt đầu loạng choạng.
Anh ấy đang dùng tuổi thọ để mượn uy lực của tổ sư gia, đây là cấm thuật của Đạo môn. Nếu không phải cùng đường hết cách, chẳng ai muốn dùng cách chết chung với kẻ thù cả.
Nhưng số lượng dây leo quá kinh khủng, tôi sợ Tử Long không chống đỡ được bao lâu nữa.
Khi tôi còn nhỏ, anh ấy vẫn luôn che chở cho tôi lớn lên. Bây giờ tôi đã trưởng thành, tôi cũng có thể bảo vệ anh ấy!
Tôi hạ quyết tâm, đi tới bên cạnh anh ấy, cũng dùng thước trấn hồn chắn ngang trước người. Tôi cắn rách đầu lưỡi, phun máu lên thước trấn hồn, thét lớn: "Tôi Lý Sơ Cửu, hôm nay xin dùng tuổi thọ còn lại để thỉnh tổ sư gia nhập vào người! Thân chết vì đạo, hồn chết vì đạo, trảm yêu trừ ma, đại đạo vô cương, đạo pháp trường tồn!"
Khoảnh khắc chú ngữ niệm ra khỏi miệng, tôi cảm thấy như sức lực toàn thân bị hút cạn, sự suy yếu và mệt mỏi chớp mắt đã bao trùm lấy cả cơ thể tôi.
Mệt quá, mệt đến không thể cười nổi!
Tình trạng của Triệu Tử Long cũng giống như tôi, suy yếu đến mức không thể nói thành lời. Thấy tôi cũng sử dụng phương pháp tương tự, anh ấy đột nhiên mỉm cười, như thể đang nói tôi thật khờ.
Mà ánh sáng vàng phát ra từ thước trấn hồn của tôi cũng tạo thành một lá chắn thái cực. Nó được triệu hồi bằng đạo pháp, thiêu đốt tuổi thọ của tôi để duy trì.
Sau khi hai lá chắn cùng xuất hiện thì chúng lập tức chồng lên nhau. Uy lực của hai lá chắn hiển nhiên không cần hoài nghi, dây leo điên cuồng công kích nhưng rồi gặp phải sức mạnh thần thánh, cho nên tàn lụi trong chớp nhoáng.
Chỉ trong chốc lát, những dây leo kia đã héo rũ. Khi tôi và Tử Long thấy được cảnh đó mới thở phào.
Chúng tôi hiểu rõ, bất kể là ai trong chúng tôi sử dụng cấm thuật này, đều sẽ tiêu tốn hết tuổi thọ mà chết. Cùng nhau gánh vác thì mới có thể cầm cự được trước đống dây leo này.
Cấm thuật thành, chúng tôi sống. Cấm thuật bại, chúng tôi vong!
Qua chừng một hai phút, dây leo mọc ra từ cổ họng của Miêu vương đã rơi xuống đất. Thấy chúng không còn công kích nữa, tôi và Tử Long mới vội vàng thu đạo thuật về.
Đạo thuật biến mất, cơ thể của chúng tôi lại khôi phục bình thường. Nhưng vừa rồi chúng tôi cũng đã tiêu hao hết phân nửa tu vi.
"Sơ Cửu, mau rời khỏi chỗ này!" Tử Long gọi tôi, chúng tôi phải nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng vừa nhảy xuống bệ đá, chúng tôi thấy dây leo rơi trên mặt đất lại ngóc đầu lên, phân tách ra một lần nữa...
"Thế mà còn chưa chết hẳn, dây leo này ngoan cố thật!" Triệu Tử Long nhìn thấy đầu tiên, sắc mặt của anh lại trở nên trầm trọng.
Lúc Tử Long nói chuyện, tôi cũng đã nhìn thấy. Dây leo kia vẫn đang phân tách, nhưng không còn khí thế như lúc trước nữa. Tôi và Tử Long vừa quan sát dây leo vừa cuống cuồng lùi về phía sau.
Khi chúng tôi lui đến bên quan tài tre, những dây leo kia cũng phóng tới một cách điên cuồng. Không kịp lùi lại nữa, chúng tôi xoay người bắt đầu chạy.
Chúng tôi vừa chạy thì những dây leo kia đã phóng sượt qua người chúng tôi. Tôi tưởng rằng chúng sẽ xuyên thủng cơ thể chúng tôi, thế nhưng chúng không tấn công chúng tôi nữa mà bắt đầu tấn công mấy cái quan tài tre.
Khi nhìn thấy dây leo đâm thủng quan tài tre, tôi mới hiểu rõ uy lực hiện giờ của chúng thế nào. Chỉ trong một hai giây, dây leo đâm vào quan tài lập tức khô héo, dường như thi thể trong quan tài đang hấp thụ tinh hoa của dây leo.
Tử Long cũng giật mình, đồng thời cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao những dây leo kia không tấn công chúng tôi nữa.
"Anh Cửu, anh Lý, đi mau, xác chết sắp sống dậy rồi!" Vương Lỗi thấy chúng tôi chạy ra ngoài, lập tức vẫy tay gọi chúng tôi.
Ầm... Ầm...
Anh ta vừa hô xong, tôi đã nghe một loạt tiếng va chạm "bùm bùm". Tôi quay lại nhìn, toàn bộ nắp các quan tài trên bệ đá đã bị văng ra.
Nắp quan tài mở, toàn bộ thi thể của những người Miêu nằm trong đó bật dậy khỏi quan tài. Những quan tài tre này đều không còn nắp, cho nên bọn họ cứ thế đứng thẳng người lên.
"Két... Két..."
Lúc bọn họ đứng dậy, chúng tôi nghe thấy những tiếng két két khiến người ta tê dại hết cả da đầu. Hình như đây là âm thanh hoạt động gân cốt.
Không thể đếm hết được có bao nhiêu cỗ thi thể, ít nhất phải đến vài trăm, bọn họ đều đứng thẳng trong quan tài tre của mình. Khi chúng tôi nhìn bọn họ, bọn họ cũng đang nhìn chúng tôi. Hàng trăm đôi mắt đều biến thành màu xanh lá cây, dường như còn phát ra ánh sáng xanh nữa.
Tôi không dám nhìn thêm nữa, nhìn lâu rồi cả người tôi sẽ tê dại mất. Những âm thi này đã thức tỉnh, bọn họ hấp thụ oán khí của Miêu vương nên toàn bộ đều đứng dậy!
"Làm sao đây?" Thấy nhiều âm thi như vậy, tôi cũng không có cách nào, đành hỏi mọi người. Trong hang đá này không thích hợp để chiến đấu, bây giờ có liều mạng với âm thi cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.
Hơn nữa, tôi đã từng tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của độc trong cơ thể âm thi. Nhiều âm thi thế này đủ để đầu độc chúng tôi đến mức không còn xương cốt.
Lúc tôi hỏi, dường như mọi người cũng chưa có biện pháp gì, nhưng bác Diệp đã nói: "Nếu muốn chạy thoát được, chỉ còn cách đốt mộ xác sống này!"
"Đừng mà, bác Diệp!" Bác Diệp vừa thốt ra lời này, Lâm Y Y lập tức phản đối, sau đó cô ấy nhìn tôi nói: "Anh Cửu, họ đều là tổ tiên của trại Cổ Miêu chúng em. Nếu đốt xác của họ thì cả đời này em sẽ không thể sống thanh thản được."
Thật ra không chỉ có Lâm Y Y không đồng ý, ngay cả tôi cũng không xuống tay được. Dù sao ở đây có thi thể của rất nhiều người chứ không phải chỉ của một hai người.
Tôi cắn răng nói: "Bác Diệp, bác mang Diệp Đường và Y Y đi trước, bọn cháu sẽ cản phía sau. Mau, bọn họ sắp cử động rồi!"
"Được." Lúc này thì bác Diệp đồng ý, dẫn Diệp Đường và Lâm Y Y đi ra ngoài.
"Đừng gấp, bọn họ chỉ vừa mở mắt, vẫn chưa tỉnh hoàn toàn. Giống như người mới thức giấc đều sẽ rơi vào trạng thái mơ hồ vậy. Âm thi cũng không có gì đáng sợ, chỉ cần đừng để bọn họ cắn trúng là sẽ không sao cả. Các cậu muốn chặn bọn họ lại cũng chắc chắn không khó." Vương Lỗi núp phía sau tôi và Tử Long, cổ vũ tinh thần.
"Tôi đi đây!" Nghe thấy lời này của Vương Lỗi, tôi cũng có chút dở khóc dở cười. Nhiều âm thi thế này, phải là chúng tôi bị cắn cho không còn miếng thịt nào thì có.
Xì... Xì...
Tôi còn chưa mở miệng mắng thì lại nghe thấy tiếng "xì xì" phát ra từ miệng những âm thi kia. Âm thanh này vừa vang lên, tôi lập tức nhìn về phía bọn họ. Ngay khoảnh khắc đó tôi cảm thấy không ổn thật rồi, hình như bọn họ đang chuẩn bị tấn công.
Ngay lúc tôi vừa nghĩ không ổn, toàn bộ âm thi đã nhảy ra khỏi quan tài tre, chậm rãi bao vây lấy chúng tôi. Một đoàn đông nghìn nghịt, nhìn mà tê tái tâm can.
Vương Lỗi nghiến răng rồi đột nhiên đứng dậy, nói: "Anh Cửu, anh Long, các cậu đi trước đi, để tôi chặn bọn họ cho, nhanh!"
"Lỗi gia, anh có được không đấy?" Tôi vẫn có chút lo lắng, Vương Lỗi lại còn cười bỡn cợt: "Lỗi gia tôi có bao giờ không được đâu, đi mau!"
"Được!" Tôi biết tính cách của Vương Lỗi, rất xảo trá lại khéo đưa đẩy, chuyện không làm được thì tuyệt đối không cố làm ra vẻ. Tôi và Tử Long nhắc anh ta cẩn thận rồi chạy lên sườn dốc dẫn lên miệng hang đá.
Bên cạnh sườn dốc chênh vênh có thang dây, trước đó chúng tôi không phát hiện ra nó. Chắc là để người của trại Cổ Miêu leo lên sau khi hạ táng thi thể.
Tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy nhóm người bác Diệp vẫn đang cố hết sức leo lên. Tôi cũng không để ý những thứ khác nữa, bảo Tử Long leo lên trước, tôi theo phía sau.
Nhưng vừa leo lên thang dây, tôi lại thấy một bóng đen đứng bên mép vách núi. Tôi chưa kịp phản ứng đã nghe thấy bóng đen kia mở miệng nói chuyện, "Lý Sơ Cửu , cậu sẽ phải cảm ơn tôi đấy!"
Hắn ta vừa dứt lời, thang dây đột nhiên chùng xuống, hình như bị hắn cắt đứt rồi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận