Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 194: Mặt sông kỳ lạ

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:04
Khi nghe nói thằng bé Hoàng xảy ra chuyện, tôi khá giật mình. Không phải thằng bé ngủ cùng với ông nội của nó sao? Sao giờ lại xảy ra chuyện rồi?
Người bên ngoài vừa hô lên, chúng tôi đều bật dậy. Không ai kịp nói gì, ông trưởng làng đã cầm đèn pin lao ra.
Tôi nhìn ông ấy, hỏi một câu:
"Ông trưởng làng, không phải nhóc Hoàng ở cùng ông sao? Sao lại xảy ra chuyện vậy?"
"Hầy!"
Ông trưởng làng sốt sắng ra mặt, vừa mở cửa vừa nói:
"Cái thằng ngốc này muốn đi bắt cá cùng người ta nên chờ tôi ngủ rồi leo cửa sổ ra ngoài! Tôi không cho nó tới sông suối vào ban đêm, nó cứ không tin. Nếu nó xảy ra chuyện thì tôi biết ăn nói thế nào với ba mẹ nó chứ!"
Ông trưởng làng đang rất lo lắng và sốt ruột. Ông vừa mở được cửa ra là chạy đi ngay. Người bên ngoài cũng cầm đèn pin, thấy ông trưởng làng đi ra bèn vội vàng bảo:
"Ông trưởng làng, ông mau đi xem, thằng Hoàng đang ở dưới nước, nếu không phải tôi dậy thu lưới, chắc cũng không biết bọn chúng đã xảy ra chuyện nữa!"
"Đi, mau đi gọi Thủy gia tới giúp, mau đi!"
Ông trưởng làng không hề hoảng loạn, mặc dù lo lắng nhưng ông ấy vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Người kia cũng không dám chần chừ, vội vàng chạy đi gọi Thủy gia. Ông trưởng làng quay lại nhìn chúng tôi nói:
"Các cô cậu quay về trong nhà đi, buổi tối sông Long Ngâm không được yên bình cho lắm, mấy cô cậu sẽ bị dọa sợ đấy!"
Sau khi dặn dò xong, ông vội vã chạy về phía bờ sông. Ông ấy vừa đi khỏi, Long Dương bắt đầu ra lệnh:
"Cà Lăm, Diệp Chu Tinh, theo tôi bám theo người kia để thăm dò Thủy gia. Những người khác án binh bất động!"
Nói xong, anh ta cũng mặc kệ chúng tôi, dẫn Cà Lăm và Diệp Chu Tinh đi thẳng. Hai người họ là người của bộ phận đặc biệt. Anh ta làm như vậy chứng tỏ vẫn không tin tưởng chúng tôi.
"Lỗi gia thèm vào lo cho các người, đừng ảnh hưởng tới giấc ngủ của Lỗi gia đây!"
Vương Lỗi tỏ ra mất kiên nhẫn, quay đầu đi vào ngủ tiếp.
Lâm Y Y thì ngủ rất say, không hề bị đánh thức. Tôi nhìn Mạnh Doanh, nói:
"Anh Mạnh, anh đi theo Long Dương. Bọn họ có chuyện giấu chúng ta. Em và Tử Long sẽ đi tới bờ sông xem có thể giúp được gì không!"
"Được, hai người cẩn thận!"
Mạnh Doanh gật đầu, nhắc nhở chúng tôi một câu rồi đi theo dõi đám người Long Dương.
Tiếp đó, tôi và Tử Long mới đuổi theo ông trưởng làng. Khi chạy tới bờ sông, chúng tôi nhìn thấy vài ánh đèn pin đang di chuyển về phía khúc sông khúc khuỷu.
"Ở phía đó!"
Tử Long chỉ tay, chúng tôi lập tức chạy đuổi theo. Chúng tôi ra ngoài quá hấp tấp, đến ngay cả đèn pin cũng không kịp cầm.
Ánh trắng rất mờ, chúng tôi không nhìn thấy rõ mọi thứ, đành lần theo bờ sông đuổi theo bọn họ. May mà ông trưởng làng chạy khá chậm, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đuổi kịp.
Có hai thanh niên dẫn đường cho ông ấy. Ông trưởng làng thấy chúng tôi đuổi theo cũng giật mình, lập tức kêu chúng tôi quay về:
"Mấy cậu này, mau quay về đi, ma kéo thuyền đáng sợ lắm!"
"Không sao, ông trưởng làng! Ông đã cho chúng cháu ở nhờ, chúng cháu cũng muốn xem có thể giúp gì được không! Ông cứ mặc kệ chúng cháu, mau xem nhóc Hoàng thế nào rồi!" Tôi cười bảo ông ấy.
Ông trưởng làng thở dài, không nói gì thêm. Tiếp tục chạy một đoạn nữa, chúng tôi đã tới ngay chỗ khúc khuỷu nhất của dòng sông.
Nước sông ở khúc này chảy rất xiết và bắt nguồn từ trong chín ngọn núi ở phía đối diện chảy ra.
Chín đỉnh núi này vừa hay là phân nhánh kéo dài từ ngọn núi lớn ở phía đối diện, trông như ngọn núi đã sinh ra chín đầu rồng, có lớn có nhỏ, có cao có thấp nhưng đều hung hiểm, dựng đứng khác thường.
Nước sông chảy ra từ chín ngọn núi, quanh co nhập vào nhau, hình thành phong cảnh kỳ lạ của khúc sông khúc khuỷu này. Nhất là dòng nước trở nên rất xiết. Nếu muốn chạy thuyền qua đoạn này thì cần phải là người có kỹ thuật lão luyện.
"Ông trưởng làng, bọn họ ở kia!"
Khi chúng tôi vẫn đang quan sát khúc sông này thì một người dân đã soi đèn pin chỉ về phía một ngọn núi trước mặt.
Tôi nhìn theo ánh đèn từ tay anh ta, thấy ở phía trước ngọn núi đầu tiên có một chiếc thuyền gỗ đang neo đậu.
Khi ánh đèn pin rọi tới, tôi nhìn thấy thằng bé Hoàng ở trên thuyền. Không chỉ có một mình cậu ta, mà còn có một đứa trẻ tầm tuổi nó nữa.
Một đứa đang đi tiểu xuống sông. Khi thấy cảnh này, tôi bỗng bật cười. Không ngờ cái thằng bé này cũng biết dùng nước tiểu trẻ con để trừ tà.
Thằng bé Hoàng cũng đã nhìn thấy chúng tôi. Nó vẫy tay hét toáng lên:
"Ông nội, cứu cháu... Cứu cháu..."
Cậu ta hét lên, ông trưởng làng cuống cuồng phát khóc, vội vàng hỏi:
"Thủy gia đã tới chưa?"
"Chưa!"
Một người tới cùng ông trưởng làng cũng sốt ruột:
"Không biết Thủy gia đang làm gì nữa? Sao giờ vẫn chưa tới."
"Không được, không thể đợi thêm được nữa. Tôi phải đi cứu thằng Hoàng. Nếu như bị kéo xuống thì dù Thủy gia có tới cũng đã muộn rồi!"
Ông trưởng làng nói xong, bắt đầu đi lật một chiếc thuyền gỗ để bên bờ sông.
"Ông trưởng làng, ông không thể đi. Hai đứa nó bị ma đẩy thuyền. Ông đi cũng sẽ bị dắt đi mất!"
Người này thấy ông trưởng làng định xuống nước, lập tức kéo lại.
Nhưng ông trưởng làng lo lắng cho cháu trai, không còn quan tâm nổi những thứ khác nữa. Sau khi lật lại chiếc thuyền gỗ, đẩy được xuống nước rồi, ông ấy leo ngay lên thuyền.
Tôi quay đầu nhìn, thấy không có ai bèn nói:
"Để cháu đi cùng ông, cháu bơi giỏi lắm!"
Tử Long bơi kém, tôi bảo anh ấy ở lại trên bờ nhưng ông trưởng làng không đồng ý. Ông nhìn tôi nói:
"Cậu nhóc, cậu không thể đi. Dưới dòng sông Long Ngâm này có quá nhiều thứ dơ bẩn. Hai đứa nó đã bị những thứ đó giữ mất chiếc thuyền, tôi không thể để cậu bị hại!"
Tôi nhảy thẳng lên thuyền, rồi mới cười nói:
"Ông trưởng làng, ông mau chèo thuyền đi, mau lên!"
Tôi thấy chiếc thuyền của thằng bé Hoàng đã bắt đầu lắc lư, ngay sau đó thì chìm xuống giống như bị thứ gì đó ở dưới nước kéo xuống.
Hai đứa kia sợ quá khóc rống lên, không ngừng kêu chúng tôi cứu mạng. Ông trưởng làng cũng bế tắc, nghiến răng chèo thuyền.
Khúc sông này nước chảy xiết. Cũng may ông trưởng làng vững tay chèo, dù sao cũng là người lớn lên trên dòng sông Long Ngâm này. Ông chèo thuyền lại gần thuyền của hai đứa nhỏ.
Tôi cầm đèn pin, soi thẳng qua thuyền của chúng. Kỳ quái là, thuyền của chúng đang ở ngay trước khúc sông dữ. Dòng nước nơi đó càng chảy xiết hơn, trông như thuyền của chúng sắp lao vào vách đá của ngọn núi thứ nhất.
Nhưng chiếc thuyền lại giống như không còn lực lao đi, cứ khựng lại ở đó, tiếp tục chìm xuống. Trên mặt sông cũng nổi lên từng đợt sóng nhưng tan ra rất nhanh.
Điều tôi lo lắng nhất chính là phía dưới có quỷ nước! Người tu đạo, sợ nhất đối phó với quỷ nước. Không phải vì đạo hạnh của chúng cao mà là quỷ nước không dễ đối phó.
Chỉ cần hai đứa nhỏ rơi xuống dưới nước, không cần biết là đạo thuật hay bùa chú thế nào, đều sẽ mất tác dụng hết! Cảnh tượng này, sao tôi không thấy quen cho được. Năm đó tôi và Tử Long rơi xuống con sông đầu thôn Ma Câu, cũng gặp phải quỷ nước, suýt nữa bị dìm chết!
Vậy nên khi nhìn thấy cảnh tượng tương tự này, trong lòng tôi không khỏi thêm phần dè chừng.
Kỹ thuật chèo thuyền của ông trưởng làng thì không cần phải nói. Rất nhanh chúng tôi đã tiếp cận được thuyền của hai thằng bé. Ở đây nước chảy xiết. Ông trưởng làng phải rất cố gắng đễ giữ cho thuyền đứng vững. Tôi cầm mái chèo, chìa qua bên kia, vừa đủ chạm được đến thuyền của hai thằng bé.
"Nhóc Hoàng, mau nhảy qua đây!"
Sắc mặt nó trắng bệch, hình như không còn tý ý thức gì.
Sau tiếng hét của tôi, thằng bé mới như bừng tỉnh, chộp lấy mái chèo định nhảy qua.
Nhưng thằng bé còn chưa kịp nhảy thì chiếc thuyền của chúng tôi bỗng trầm xuống, giống như bị thứ gì đó dìm xuống. Cả con thuyền chao đảo, tôi loạng choạng lùi về sau, suýt nữa cắm đầu xuống dòng nước.
Đợi khi tôi đứng vững thì thằng bé Hoàng lại khóc òa lên. Mà hành động của ông trưởng làng càng khiến tôi giật mình không thôi. Ông ném mái chèo, quỳ xuống đầu thuyền, dập đầu liên tục.
Ông dập đầu rất mạnh, tôi nghe thấy cả tiếng cốp cốp. Nhưng lúc này, thuyền của chúng tôi không bị dòng nước cuốn đi mà bị giữ chặt lại!
"Chết tiệt! Chúng ta cũng bị ma kéo thuyền rồi!"
Sau khi hiểu ra, tôi hét lên một tiếng "không hay".
Ông trưởng làng thì lớn tiếng cầu xin, trong giọng nói còn có cả tiếng nức nở:
"Ông thần sông, xin ông hãy tha cho cháu tôi. Ông muốn thứ gì tôi đều sẽ dâng nó lên cho ông. Thằng bé còn nhỏ, xin ông hãy tha cho nó."
Tôi đang định kéo ông trưởng làng đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đi tới đầu thuyền thì chiếc thuyền của chúng tôi đã đột nhiên đứng bất động. Trước đó còn cảm nhận được có thứ gì đó bên dưới đang kéo, giờ thì không còn nữa.
Lẽ nào... Thần sông thật sự đã nghe thấy lời thỉnh cầu của ông trưởng làng?
Tôi đang nghi ngờ thì mặt sông đột nhiên nổi lên những bong bóng lớn. Những bong bóng này màu đỏ thẫm như màu máu, phải nói là mặt sông đang sôi sục như nước máu đang sôi trong nồi.

Bình Luận

0 Thảo luận