Vừa nãy tôi còn cảm thấy may mắn khi cho rằng cổ độc Tam Thi của Chu Bát Tự không có tác dụng với tôi, nhưng giây tiếp theo tôi đã phun ra cả một ngụm máu.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ ở bên trong cơ thể tôi đang không ngừng di chuyển một cách điên loạn, các cơ quan nội tạng của tôi đều đang quay cuồng dữ dội.
Hơi thở tôi càng hỗn loạn, tình trạng cơ thể sẽ càng tệ hơn! Đặc biệt là nơi đan điền đã bắt đầu đau đớn như bị kim châm.
"Ha ha..." Chu Bát Tự nhìn tôi, đắc ý cười to, nói: "Lý Sơ Cửu, ta đã nói với ngươi rồi, không ai có thể giải được cổ độc Tam Thi của ta. Vốn dĩ ta còn định cho ngươi xem cảnh ta sử dụng linh hồn của đứa bé để trở lại làm người, bây giờ xem ra, ngươi không có cơ hội rồi!"
Tôi nghiến chặt răng, cơn đau dữ dội trong cơ thể gần như khiến tôi phải gào thét. Đặc biệt là ở vùng đan điền của tôi, đầu tiên chỉ là cơn đau giống như bị kim châm, rồi sau đó là cảm giác tê dại như thể toàn bộ đan điền đều bị đóng băng.
Không chỉ cơ thể tôi, ngay cả khí mà tôi thở ra cũng lạnh như băng. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy có thứ gì đó đang bò trong người, hình như đó là vua cổ Tam Thi!
Nó bò rất nhanh, nhằm thẳng về phía trái tim tôi. Đan điền của tôi đã tu luyện ra chân khí, bởi vậy khi thấy có thứ gì đó muốn chui vào trái tim tôi. Luồng chân khí đang phong ấn âm cổ của tiên linh bà lập tức từ bỏ âm cổ ở đan điền, phóng thẳng về phía trái tim, hòng ngăn cổ độc xâm nhập vào trái tim.
Nhưng ngay khi chân khí vừa rời đi, âm cổ nơi đan điền bắt đầu nổi loạn, như thể nó muốn đóng băng đan điền của tôi.
Lúc này tôi đã nhắm mắt, đang cảm nhận tình hình trong cơ thể của mình. Bây giờ tôi không có thời gian quan tâm đến âm cổ ở đan điền nữa, tôi cảm nhận được rất rõ hướng di chuyển của dòng chân khí.
Vua cổ Tam Thi chưa bò được tới trái tim tôi thì đã bị chân khí chặn lại. Nhưng chân khí của tôi không có tác dụng gì với nó cả, bởi vậy cũng hoàn toàn không thể nào ngăn được vua cổ Tam Thi.
Cổ độc này thật sự quá đáng sợ, cho dù có chân khí cũng không có cách nào đối phó với nó. Tôi thử thúc đẩy chân khí, định ép cho vua cổ Tam Thi ra ngoài.
Tuy nhiên, cách này vẫn không có tác dụng. Vừa thúc đẩy chân khí thì nơi đan điền lại giống như sắp bị âm cổ xé nát.
Tôi đau đến nỗi, chỉ có thể thở ra mà không dám hít vào, thậm chí cơ thể tôi cũng bắt đầu co giật.
Âm cổ của tiên linh bà, cộng thêm vua cổ tam thi của Chu Bát Tự, cả hai thứ đều đủ để khiến tôi chết đến không thể chết hơn. Tôi không tiếp tục thúc đẩy chân khí, trơ mắt nhìn vua cổ Tam Thi dần dần bò vào trái tim tôi.
Đợi đến khi vua cổ Tam Thi đi vào trái tim tôi rồi, nghĩa là thần tiên Đại La cũng không thể cứu nổi tôi. Hiểu rõ điều này, tôi thở dài bất lực, cuối cùng cũng đành chấp nhận số phận!
Xem ra kiếp này không thể giết Chu Bát Tự để báo thù được nữa.
"Ngươi là người đầu tiên trúng cổ độc Tam Thi của ta mà có thể cầm cự được lâu đến vậy! Điều đó có nghĩa là thể chất của ngươi không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Khi vua cổ Tam Thi xâm nhập vào trong tim ngươi, ngươi sẽ chết càng thê thảm hơn! Ha ha..." Chu Bát Tự nhìn tôi bật cười. Cười một hồi rồi, giọng lão ta đột nhiên dịu lại, lắc đầu rồi thở dài nói tiếp: "Lý Sơ Cửu, ngươi và ta đấu với nhau đã lâu vậy, thật lòng mà nói, ta cũng mệt rồi. Ta không thể để mặc cho ngươi tiếp tục trưởng thành. Nếu cho ngươi thêm một chút thời gian nữa, có lẽ ta sẽ thật sự bị ngươi giết chết! Chết trong tay ngươi, ta cảm thấy đó chính là một sự sỉ nhục!"
Nghe những lời này, tôi thật sự muốn đứng lên giết lão ta, dùng hành động để cho lão ta biết, giết lão ta không phải là nỗi sỉ nhục đối với lão ta, mà là lão ta đáng chết!
Nhưng hiện giờ, tôi đã là một người sắp chết, tốt hơn tôi nên tiết kiệm sức lực để nhớ thật kỹ dáng vẻ của lão ta. Ít nhất, tôi vẫn có thể trả thù lão ta ở kiếp sau.
Nghĩ đến đây, tôi chợt mở mắt ra. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy mắt mình đau nhói, như thể có một thứ chất lỏng lạnh buốt đang chảy xuống gương mặt tôi.
Tôi chạm vào, là một dòng máu đỏ tươi, tôi biết độc tính của cổ độc Tam Thi đã bắt đầu bộc phát ra. Vài phút nữa, tôi sẽ thối rữa, rồi sẽ biến thành một vũng máu tanh hôi.
Nhân lúc vẫn còn thời gian, tôi lại nhìn Chu Bát Tự, lạnh lùng quát to: "Chu Bát Tự, kết cục của ông chắc chắn sẽ không tốt đẹp hơn tôi được đâu! Tôi nguyền rủa ông sẽ chết không được tử tế, xuống địa ngục cũng sẽ bị ném vào Súc sinh đạo (tức đầu thai là con vật)!"
"Ha ha..." Chu Bát Tự cười đầy khinh thường, nói bằng cái giọng nghiền ngẫm: "Khi ta trở lại thành người, ta sẽ đi chiếm lấy cơ thể của ả góa phụ là âm nữ mười kiếp ở thôn Tiểu Nghĩa kia. Cho dù ta trở thành phụ nữ thì cũng sẽ sống thật tốt. Và ả đó sẽ gánh chịu mọi tội lỗi thay cho ta. Âm nữ mười đời sẽ gặp mười đời kiếp nạn, ta mượn xác hoàn hồn, chiếm lấy thân xác của cô ta, vậy cũng có nghĩa là ta có thể sống mười kiếp! Ha ha..."
Khi nghe lão ta nhắc đến Tuyết Mai, tôi lại cảm thấy có chút không đành lòng. Âm nữ mười kiếp, đã định trước là khắc người xung quanh, cuối cùng khắc cả chính mình!
Tôi có thể cảm thấy, máu đang chảy ra từ khóe miệng, lỗ mũi, mắt và tai tôi. Trên người cũng không còn sức lực mấy, chỉ là ngước đầu lên thôi cũng rất khó khăn.
Khi tôi chuẩn bị rút thanh kiếm ra để bản thân chết cho có thể diện. Nào ngờ âm cổ đang ở trong đan điền dưới bụng đột nhiên phóng lên tới trái tim tôi, đâm thẳng vào đó như thể người ta cầm một cây kim sắc nhọn đâm mạnh một cái.
"A! A!" Cuối cùng tôi không thể chịu đựng nổi mà gào lên hai tiếng đầy đau đớn.
Sau đó, trái tim đã bắt đầu ngừng đập bỗng nhiên lại đập lại, rất mạnh mẽ và nhịp nhàng, dường như còn mạnh mẽ hơn cả trước đó.
Tôi chưa kịp hiểu ra điều gì thì lại cảm nhận được, âm cổ đã thoát ra khỏi trái tim tôi, quay trở lại đan điền dưới bụng.
Mà khi âm cổ phóng trở về, chân khí trong cơ thể tôi đã hộ tống theo nó từ đầu tới cuối. Lúc này, tôi chợt hiểu ra.
Có vẻ như âm cổ đã cắn nuốt vua cổ Tam Thi, sau khi nó quay trở lại đan điền thì đã hòa làm một với chân khí của tôi.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy chân khí của mình dần trở nên mạnh mẽ hơn. Ban đầu chân khí chỉ như một con cá con, giờ thì nó bắt đầu từ từ ổn định, sau đó nhanh chóng giãn nở, chật cứng cả đan điền của tôi.
Một hai phút trôi qua, tôi cảm thấy phần hạ đan điền đã được lắp đầy bởi chân khí. Đan điền đang lạnh như băng cũng đã trở nên nóng ran.
Đặc biệt, tôi cảm nhận được rất rõ, phần miệng đan điền đã không thể chứa đựng được nổi chân khí trong cơ thể tôi nữa. Chân khí tích lũy ngày càng nhiều, phần hạ đan điền của tôi thì như sắp nổ tung.
Sau cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa, miệng mở to, thở hắt ra một hơi, chân khí nơi hạ đan điền cũng theo đấy phóng ra khỏi đó, một đường phóng thẳng, đả thông cả một phần kinh mạch của tôi.
Sau khi chảy qua kinh mạch, luồng chân khí ấy chảy luôn vào giữa lồng ngực tôi, đến lúc này thì nó mới dần lắng xuống.
Đan điền thứ hai của tôi, cũng chính là trung đan điền ở giữa ngực. Sư phụ từng nói, nếu muốn tìm được tôn chủ của Linh tộc thì phải khai thông ba đan điền trong cơ thể tôi, cụ thể là hạ đan điền ở bụng, trung đan điền ở giữa ngực và thượng đan điền trên trán!
Ngay khi ba đan điền đều được khơi thông, chân khí trong cơ thể tôi sẽ trở nên vô tận, sức mạnh cũng sẽ tăng gấp bội.
Âm cổ ở hạ đan điền sau khi nuốt chửng vua cổ Tam Thi thì hình như đã hóa thành chân khí, tạo đà khơi thông trung đan điền của tôi!
Chân khí rất khó tu luyện, tôi đã tu luyện mấy năm mà cũng chỉ tu luyện được một luồng chân khí to chừng một con cá con.
Đan điền của tôi giống như một ao cá. Chân khí mà tôi tu luyện ra lúc đầu giống như một con cá con trong ao cá.
Còn bây giờ, chân khí đã nhiều tới nỗi, lấp đầy được cả hạ đan điền, còn khơi thông cả trung đan điền! Cơ duyên này, e là vì âm cổ bị tôi dùng chân khí phong ấn, chẳng sớm thì muộn chúng sẽ hợp nhất với nhau thôi!
Tôi càng nghĩ càng phấn khích, lần này đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, không ngờ tôi lại có được cơ may lớn đến như thế. Nói lại thì, tôi phải cảm ơn Chu Bát Tự mới đúng!
Khi tôi vui mừng khôn xiết, chân khí ở trung đan điền đã bắt đầu từ từ lắng xuống. Tôi có thể cảm nhận rất rõ, trung đan điền lớn hơn nhiều so với hạ đan điền, có thể so sánh với cả một dòng sông.
Và luồng chân khí còn lại trong trung đan điền thì giống như muối bỏ biển, muốn lấp đầy trung đan điền có vẻ là một chuyện rất xa vời.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng đủ để tôi vui mừng phấn khích.
Sau khi chân khí trong trung đan điền đã hoàn toàn ổn định, lồng ngực tôi đột ngột ưỡn mạnh ra trước, dường như có một luồng chân khí mạnh mẽ đột ngột bùng lên. Và thanh kiếm đang cắm vào ngực tôi đã từ từ bị đẩy ra.
Song song, tôi có thể cảm nhận rõ được, dường như sức mạnh, tốc độ, đạo thuật của tôi đều đã nâng lên một cảnh giới mới!
Cheng.
Thanh kiếm đâm vào ngực tôi rơi xuống đất. Chu Bát Tự đang làm phép, nghe thấy âm thanh này đột nhiên quay lại. Lão ta nhìn thấy tôi đứng dậy, sắc mặt lập tức thay đổi, run rẩy chỉ về phía tôi, lắp bắp nói: "Làm sao có thể? Tại sao ngươi có thể đứng dậy?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận