Đánh chết tôi cũng sẽ không nhận nhầm, Tả Âm, thủ phạm đã giết mẹ, bà nội và chú Tư của tôi. Cho dù gã ta có biến thành tro tôi cũng sẽ nhận ra.
Tôi còn cho rằng gã ta đã bị người dẫn mẹ tôi đi giết chết rồi, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ tới rằng, mình sẽ lại gặp gã ta ở nơi này!
Đây có lẽ chính là số mệnh, những gì gã ta nợ tôi, nhất định sẽ phải trả lại cho tôi!
Bảy tám năm đã trôi qua, gã ta chắc đã hơn ba mươi tuổi. Trông gã già hơn rất nhiều so với lúc ở thôn Ma Câu. Nhưng trong ánh mắt đó lại lộ ra sự hung ác tàn nhẫn tích tụ qua năm tháng.
Ngay khi tôi nhìn thấy gã ta, cơ thể tôi đã run lên vì giận dữ, nắm tay siết chặt kêu răng rắc. Triệu Tử Long thấy vậy, lập tức giữ chặt tôi lại, “Sơ Cửu, hiện tại không phải lúc, gã ta đang ở cùng với người nhà họ Bạch. Cách nhiều năm như vậy, ngoại hình của chúng ta cũng đã thay đổi, chắc gã ta không nhận ra chúng ta đâu, em nhất định phải bình tĩnh! Không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta không thể để chuyện thất bại trong gang tấc.”
Triệu Tử Long nhắc nhở vậy, tôi mới bình tĩnh lại, vâng một tiếng, cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng tôi đã nổi lên sát khí, gã ta nhất định phải chết.
Người đi cùng với gã ta là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, dáng dấp khá khôi ngô, nhã nhặn.
Triệu Tử Long nói anh ta là Bạch Thừa Chí, thiếu chủ của nhà họ Bạch. Anh ta trông rất dễ gần, nhưng thật ra là một người có thủ đoạn độc ác.
Bạch Thừa Chí nhìn thấy ba người bọn tôi thì khách sáo cười nói: “Xin lỗi mấy vị, chúng tôi đến trước, các vị có lẽ phải tìm nơi khác nghỉ ngơi rồi.”
“Đây mới giống như lời của người nói, anh đã lễ độ, chúng tôi cũng sẽ lễ độ lại. Nếu không, đừng nói mấy người các anh, tới thêm nhiều người hơn nữa, Lỗi gia tôi cũng không ngại đâu.”
Vương Lỗi cười khẩy nói một câu, quay người bảo bọn tôi đi. Chúng tôi vừa mới đi được mấy bước, ai ngờ Tả Âm đã gọi chúng tôi lại, “Đợi chút!”
Khi gã ta mở miệng, Triệu Tử Long và tôi liếc nhìn nhau, âm thầm nắm chặt con dao găm. Trong lòng tôi đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, nếu gã ta nhận ra thì chúng tôi sẽ quyết ra tay giết chết gã ta trước.
“Chuyện gì?” Vương Lỗi quay đầu nhìn gã ta, Tả Âm cười nói, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở các vị, ngôi làng này rất quỷ quái, căn nhà này cũng rất quỷ quái. Thế đạo không yên ổn, không có việc gì thì đừng ra ngoài!”
Gã ta không nhận ra chúng tôi, tôi và Triệu Tử Long mới thở phào nhẹ nhõm. Còn Vương Lỗi thì cười ha ha nói: “Lỗi gia đây không biết sợ là gì, cái gì cũng không thích, chỉ thích những thứ quỷ quái.”
Anh ta nói xong thì vỗ vai chúng tôi ý bảo đi thôi. Vừa rời khỏi khu vực này, Vương Lỗi bèn nói tìm nơi nghỉ ngơi trước đã. Cả ba kiếm một ngôi nhà cũ, sau khi gõ cửa thấy bên trong không có người trả lời, Vương Lỗi mới thử đẩy cửa.
Nào ngờ vừa đẩy một cái thì cửa đã mở ra. Vương Lỗi cầm đèn pin soi vào bên trong, chúng tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy anh ta hét ầm lên như thể rất sợ hãi, còn nhảy ra ôm lấy Triệu Tử Long, run rẩy nói: “Mẹ kiếp, hù chết bố mày rồi!”
Tôi cũng bị anh ta làm cho giật mình, bèn nhận lấy đèn pin soi lại vào trong. Lúc này tôi mới thấy có một ngôi mộ trong căn nhà này.
Hơn nữa, trong gian nhà chính to lớn này, ngoại trừ một ngôi mộ thì chỉ có một cái bàn bát tiên với mấy cây nến trắng trên bàn bát tiên đó. Nến trắng đã cháy một nửa.
Sau khi chắc chắn không có thứ gì khác, tôi mới yên tâm, “Trong này chỉ có một ngôi mộ, không có thứ gì không sạch sẽ cả.”
“Lỗi gia, không phải lúc nãy anh mới nói thứ gì cũng không thích, chỉ thích những thứ quỷ quái sao?” Triệu Tử Long trêu chọc, Vương Lỗi vì để cứu vãn hình tượng của mình, mới biện bạch rằng: “Tôi là nói mình không sợ thứ quỷ quái chứ không nói không sợ mộ phần ha. Ôi mẹ ơi, tôi sống hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy có người lập mộ trong nhà của mình.”
Vương Lỗi nói không sai, tôi cũng là lần đầu tiên thấy có người dựng một ngôi mộ trong nhà. Bất kể là ai thình lình xông vào, chắc chắn sẽ bị dọa cho giật mình.
Tôi cầm đèn pin đi xem những ngôi nhà khác, không ngờ đều giống nhau như đúc. Trong tất cả các căn nhà đều không có người ở, chỉ có một ngôi mộ cũ.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở thôn Hưởng Thủy này? Tất cả đều dựng mộ trong nhà, hơn nữa, lại chẳng thấy bóng một người sống nào cả.
Ông cụ điểm canh đó nói đây là thôn chỉ có mộ phần. Lúc trước tôi còn nghi ngờ, nhưng bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt tôi.
Chúng tôi không dám ở bên ngoài, vì vậy tìm đại một căn nhà ở tạm. Sau khi thắp nến trắng ở trong nhà lên, ba người chúng tôi ngồi luôn dưới đất.
Trong lòng tôi vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc tại sao người đàn ông bí ẩn đó lại bảo chúng tôi đến ngôi làng này để tìm một cái giếng.
Hơn nữa Tả Âm cũng chưa chết, còn ở cùng với người nhà họ Bạch. Thôn Hưởng Thủy này nhất định có bí mật không thể nói cho người ta biết.
Tôi nhìn Vương Lỗi đang hút thuốc, bèn nói thẳng với anh ta: “Vương Lỗi, nói thật chúng tôi đến nơi này là để tìm một cái giếng. Nếu chúng ta đã kết thành đồng minh thì anh cũng nên nói cho chúng tôi biết, mục đích anh đến đây là gì chứ?”
Lý do tôi nói với anh ta là để nghe ngóng thêm về nơi này. Mục đích đến đây của người nhà họ Bạch nhất định cũng giống như vậy. Nếu tôi dò la ra thì tôi cũng có thể biết mục đích của người đàn ông bí ẩn đó.
Vương Lỗi nheo mắt mỉm cười nói: “Bọn họ đến để tìm đồ, nơi này còn quỷ quái hơn trong tưởng tượng, nhưng tôi không biết bọn họ đến tìm cái gì. Còn về phần tôi, tôi đến đây là vì có người nhờ tôi đến tìm người, không có bất cứ quan hệ gì với thứ mà các cậu muốn tìm.”
Vương Lỗi càng như vậy, tôi càng nhìn không thấu anh ta. Biết là hỏi không ra nên tôi cũng không hỏi nữa, chỉ bảo hai người nghỉ ngơi, để tôi gác đêm.
Tôi không hề cảm thấy buồn ngủ. Trong đầu tôi lúc này chỉ còn những suy nghĩ về thôn Ma Câu đã bị gợi lên sau khi tôi nhìn thấy Tả Âm. Gã nhất định phải chết.
Khó khăn lắm tôi mới thức được đến nửa đêm thì cơn buồn ngủ ập đến. Tôi dựa vào cửa ngủ thiếp đi, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng người hét lên, xảy ra chuyện rồi. Tôi giật mình tỉnh dậy, vội vàng chạy ra ngoài.
Tôi vừa chạy ra thì thấy có mấy người cầm đèn pin chạy vào trong thôn. Triệu Tử Long và Vương Lỗi cũng bị đánh thức, sau khi ra ngoài thấy cảnh đó, ba chúng tôi bèn đuổi theo sau bọn họ.
Chúng tôi đuổi theo đến tít tận cùng của thôn mới thấy bọn họ dừng lại trước một miếu thờ. Trước đó chúng tôi cũng không quan sát kỹ lắm, cho nên mới không nhận ra trong thôn này còn xây cả miếu thờ. Sau khi bước lại gần hơn, chúng tôi mới thấy có một tấm bảng treo trên ngôi miếu, trên đó viết ba chữ to, miếu Thành Hoàng.
Miếu Thành Hoàng là nơi thờ cúng Âm Ty, chịu trách nhiệm quản lý những hồn ma trong khu vực này, giống như huyện nha thời xưa. Chỉ cần có người chết bình thường ở nơi này, hồn ma của họ sẽ được Âm Ti dẫn đến Âm tào Địa phủ.
Miếu Thành Hoàng này trông rất tồi tàn, chắc là đã có nhiều năm lịch sử. Trước cổng miếu Thành Hoàng còn trồng hai cây liễu lớn trấn giữ cửa. Trên xà ngang của cánh cửa miếu đang bị khóa chặt còn treo một cặp đèn lồng trắng. Đèn lồng trắng này là để dẫn đường cho các hồn ma.
Mà những người cầm đèn pin chạy trước này chính là người nhà họ Bạch, có chừng sáu, bảy người, dẫn đầu là Bạch Thừa Chí và Tả Âm. Đèn pin của họ chiếu lên trên, tức khắc chúng tôi thấy có hai thi thể đang treo lủng lẳng trên cây liễu.
Mới đầu nhìn thì tôi không cảm thấy sợ hãi, nhưng khi nhìn kỹ hơn, da đầu tôi tê dại. Bởi vì khuôn mặt của hai xác chết không còn nữa, trông như là bị người ta lột đi hoàn toàn, chỉ còn lại một mảng máu thịt mơ hồ.
Bọn họ chắc là mới chết không lâu, máu tươi chảy xuống mặt đất vẫn chưa đông lại.
“Thiếu chủ, là hai đệ tử canh gác buổi đêm, tôi nhận ra vóc người của bọn họ.” Lúc này, một đệ tử của nhà họ Bạch đột nhiên lên tiếng.
Ngay khi nghe tin người chết là hai người canh gác, Triệu Tử Long nhìn Vương Lỗi, “Vương Lỗi, có phải anh ra tay không?”
Vương Lỗi lắc đầu nói: “Tôi không thích giết người, càng không thích máu. Muốn giết thì tôi cũng sẽ dùng thuật phong thủy để giết bọn họ.”
Vương Lỗi cười hì hì giải thích, tôi không nói gì, trong lòng thì nghĩ thầm, nếu không phải Vương Lỗi giết, có nghĩa là trong thôn này còn những người khác.
Khi tôi nghĩ đến đây thì một căn nhà bên cạnh miếu Thành Hoàng đột nhiên xuất hiện ánh sáng, có người ở bên trong thắp nến trắng.
Đặc biệt là, cái bóng in trên cửa sổ đó vừa hay là bóng của hai người, hình như còn đang mặc quần áo.
Cảnh tượng bất ngờ xuất hiện này thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều cảnh giác nhìn chăm chú vào ngôi nhà đó. Những người nhà họ Bạch đều đã lôi vũ khí ra, chỉ chờ những người trong căn nhà đó bước ra ngoài…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận