Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 151: Gấp giấy hình con cáo

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Không hiểu sao tôi lại tin những lời này của người thợ làm vàng mã, lại còn là sự tin tưởng đến từ sâu thẳm trái tim tôi, không mang theo chút nghi ngờ gì!
Ông ta khác với hai đồ đệ của mình, ông ta có sự cao ngạo và khí phách của mình. Đây có lẽ cũng là lý do tại sao tôi tin ông ta, suy cho cùng thì nguồn gốc của chúng tôi đều giống nhau, đều thuộc Đạo môn!
Ông ta nói muốn giúp tôi, tôi cũng không từ chối. Thầy bói quỷ đã chạy, tôi thật sự không biết phải làm sao để đuổi lũ quạ đen đi, chỉ đành đặt hy vọng cuối cùng lên người thợ làm vàng mã.
Thợ làm vàng mã nhìn tôi, tôi gật đầu, chắp tay đáp tạ. Ông ta bật cười sang sảng, sau đó đi ra khỏi sân, tới chỗ nhà ngói của Tuyết Mai.
Tôi đi theo sau ông ta. Tôi thấy lúc ông ta đi, có rất nhiều mẩu giấy vụn rơi xuống đất, hình như ông ta đang gấp giấy.
Nhưng ông ta đi đằng trước nên tôi không thể nhìn thấy rõ ông ta đang làm gì, tôi chỉ có thể thấy càng lúc càng có nhiều mẩu giấy vụn vương vãi trên mặt đất.
Sau khi đi được một quãng ngắn, ông ấy bỗng bật cười, kể cho tôi nghe: "Thợ làm vàng mã bọn ta gần như đã biến mất rồi! Những người thật sự có bản lĩnh đều coi thường chuyện đi lừa gạt người ta để kiếm tiền, bởi vậy cô độc chết già ở trong chốn rừng sâu núi thẳm! Mà ta nắm giữ cấm thuật của môn phái làm vàng mã, kể từ khi sư phụ truyền dạy cho, ta chưa bao giờ sử dụng nó lần nào! Ta còn tưởng rằng, cả đời này sẽ không bao giờ cần phải sử dụng đến, không ngờ hôm nay lại có người cho ta cơ hội. Ha ha..."
Tôi nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông ta, nó giống như là một sự giải thoát vậy, không hề có sự sợ hãi.
Ông ta ngừng vài giây rồi lại nói tiếp: "Thôi, thôi. Cho dù môn phái làm vàng mã chúng ta có phải rút lui khỏi võ đài của đạo môn thì cũng phải rút lui trong danh dự, tuyệt đối không thể biến mất một cách ảm đạm khỏi dòng lịch sử của Đạo môn! Nhớ năm đó, Mã Tam Nương, vợ của ông chủ quán trọ Tử Thi, đã dùng đạo thuật biến người sống thành lừa để biến đám giặc Oa đã giết dân trong thôn thành một đám lừa ngu ngốc. Cuối cùng dùng dao xẻo sống từng miếng thịt của chúng ra, trả thù cho những người dân vô tội trong thôn đã bị tàn sát! Hôm nay, ta, truyền nhân của thợ làm vàng mã, sẽ sử dụng thuật hóa cáo để đuổi lũ quạ đen tà ác này đi! Cậu nhóc, ta xin nhờ cậu một việc, nếu có thể sống sót rời đi, cậu nhất định phải kể lại truyền thuyết về môn phái thợ làm vàng mã của chúng tôi cho con cháu đời sau biết được!"
Khi thợ làm vàng mã nói tới đây, chân cũng dừng lại. Ông ta không quay lại nhìn tôi, chắc hẳn ông ấy muốn tôi chứng kiến và ghi nhớ cẩn thận cấm thuật mà ông ta sắp sử dụng!
"Được!" Tôi cũng cười sảng khoái, hứa chắc nịch với ông ta: "Tiền bối, môn phái làm vàng mã sẽ không bị thất truyền!"
Ông thợ làm vàng mã nghe được câu trả lời của tôi cũng không nói gì, ông ấy chỉ cười vang rồi đột nhiên lấy đà, lao thẳng về phía nhà chị Tuyết Mai.
Tôi cũng chạy theo sau, khi tới gần căn nhà, tôi thấy đám quạ đen vẫn đang bao vây kín mít ngôi nhà của chị Tuyết Mai. Một số đang than khóc, một số thì đang phá cửa sổ để vào bên trong. Không biết tình hình của Tử Long bên trong thế nào rồi!
Ông ta nhìn quanh một lượt, sau đó quát to: "Súc sinh, mau cút xéo, đừng hòng hại người!"
Khi ông ấy quát to, tôi thấy ông ấy lấy ra một nắm giấy, nháy mắt đã ném tung lên không trung, vô số mảnh giấy rơi lả tả xuống đất, trông không khác gì cảnh tuyết rơi!
"Hôm nay, đệ tử lấy tư cách là truyền nhân của thợ làm vàng mã, dùng máu tươi để tế tổ sư gia, mong tổ sư gia trợ giúp cho đệ tử hoàn thành cấm thuật, dù chết cũng không hối tiếc!" Trong lúc những mảnh giấy vụn rơi xuống, ông ấy khấn rất to. Vừa nói xong, có máu tươi phun ra từ miệng ông ấy.
Máu đó biến thành vô số hạt máu li ti, bắn lên những mảnh giấy rơi xuống.
Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao thợ làm vàng mã chân chính sẽ không có hậu duệ, bởi vì cho đến ngày chết đi, họ vẫn giữ nguyên tấm thân đồng tử! Chỉ có máu đồng tử mới có thể phóng thích ra uy lực mạnh nhất của thuật làm vàng mã!
Những thầy pháp sống trong rừng sâu núi thẳm mới là những thầy pháp chân chính, không bị tiền bạc cám dỗ, không bị nghèo khó lay động!
Mà ngay lúc tôi đang sững sờ, những mảnh giấy đã rơi xuống đất. Chỉ trong vài giây, đã có một lớp giấy trắng phủ trên mặt đất.
Mãi đến lúc này tôi mới nhìn rõ, những mảnh giấy này đều được ông ta cắt thành hình con cáo. Kẻ thù tự nhiên của quạ chính là cáo!
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì ông thợ làm vàng mã đột nhiên nhặt một vài mảnh giấy cắt hình con cáo trên mặt đất lên, bỏ vào miệng, nuốt thẳng vào bụng.
Khi nuốt giấy xuống, ông ấy liên tục thay đổi thế tay, thậm chí còn không ngừng điểm các huyệt đạo trên cơ thể.
Chừng một hai phút sau, ông ấy đột nhiên quát to: "Giấy hóa thành vạn vật, lấy tôi làm linh hồn, thần hình đều ở đây, aooooo..."
Khi thợ làm vàng mã nói đến câu cuối cùng, bỗng nhiên gào to, hệt như tiếng động vật kêu, mà tiếng kêu đó còn rất chói tai! Ngay lúc ông ta kêu lên, tôi thấy ông ta bỗng ngồi xổm xuống, hai chân hơi khuỵu xuống, mở ra hai bên, hai tay đặt trước ngực, tạo thành hình dạng giống như móng vuốt.
Lúc này, ông ta giống như đang bắt chước con cáo đứng trên hai chân sau. Nhưng chính thời điểm này, tôi mới phát hiện ra, có một bóng hình của một con cáo xuất hiện ngay đằng sau ông ta. Hình ảnh này là hư ảo, được cô đọng từ khí tức, nhưng trông hết sức chân thật. Đây... chắc là cấm thuật của thợ làm vàng mã!
Chuyển động của ông ấy hơi thiếu tự nhiên, thậm chí có hơi ngượng nghịu, nhưng khi tôi thấy hình ảnh con cáo đằng sau, cảm giác quái dị trong lòng tôi lập tức biến thành sự kính trọng!
Có thể ngưng tụ ra hình dạng của một con cáo, loại cấm thuật này thật sự đáng sợ. Mà trong khi tôi còn đang giật mình thì một cảnh tượng kỳ lạ hơn đã xảy ra.
Tôi thấy những mảnh giấy cắt hình con cáo rải rác trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, nhảy bật lên. Mảnh giấy mỏng ban đầu bỗng nhiên biến thành những con cáo mờ ảo sinh động.
"Aooo..." Thợ làm hình nộm bắt chước tiếng cáo kêu. Những con cáo ảo trên mặt đất tức thì nhào về phía căn nhà, cắn xé lũ quạ đen.
Những con quạ đen cũng trở nên khác lạ, đặc biệt là khi nghe thấy người thợ làm vàng mã bắt chước tiếng cáo kêu, tất cả bọn chúng rời khỏi căn nhà, bay về phía cửa thôn.
Vô số con cáo đã nhảy vào trong nhà, chỉ một lúc sau, tôi thấy vô số con quạ đen bay ra khỏi nhà!
Nhưng thợ làm vàng mã vẫn chưa dừng lại, bản thân ông ta cũng hóa thân thành một con cáo, hai chân chạy về phía cửa thôn, có vẻ như ông ấy muốn xua đuổi lũ quạ đen xui xẻo đó ra khỏi đây hoàn toàn.
Ngay khi ông ta rời đi, những đám cáo hư ảo cũng chạy theo ông ta đi đuổi những con quạ đen đã bay đi. Khi ông ấy nhảy đến cửa thôn, đột nhiên quay đầu nhìn lại tôi, cười nhẹ nhõm, nói: "Cậu nhóc, Chu Bát Tự mà cậu muốn tìm rất có khả năng đang ở quán trọ Tử Thi ở hướng đông nam cách đây mười dặm!"
Khi nghe câu trả lời này, tôi vô cùng kích động và vui sướng. Thấy ông ấy định rời đi, tôi lập tức hét về phía ông ta: "Tiền bối, hãy sống cho thật tốt, ông là hy vọng cuối cùng của thợ làm vàng mã, tuyệt đối không thể để môn thủ nghệ này thực sự thất truyền!"
Ông thợ làm vàng mã sững sờ một hồi, sau rồi gật đầu nói với tôi: "Được! Sau này Lý Sơ Cửu cậu có việc gì muốn nhờ thì cứ lấy giấy cắt hình con cáo rồi cho nó đến tìm ta. Núi đao biển lửa, tuyệt không chối từ! Non xanh không đổi, nước biếc mãi chảy, tạm biệt!"
Tôi vẫy tay chào khi ông ấy rời đi. Sau khi thấy bóng dáng ông ấy hoàn toàn biến mất, tôi vội vàng chạy vào nhà của chị Tuyết Mai!
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi thấy cả phòng khách tràn đầy lông của lũ quạ đen, còn có vô số phân và nước tiểu, hôi thối không thể tả.
Cái mùi đó thực sự quá tanh tưởi. Mùi tanh này rất khác biệt, nó tỏa ra từ cơ thể lũ quạ, hình thành nên do chúng ăn thịt người.
Cái mùi này rất sặc mũi, ngửi một lúc thôi mà tôi đã muốn nôn. Tôi thấy lũ quạ đen đã bị đuổi đi hết cả, thế là vội vàng đi mở toang tất cả các cửa sổ.
Gió thổi vào khiến trong nhà cũng đỡ mùi hơn nhiều. Sau đó, tôi bước vào phòng của Tuyết Mai. Sau khi đẩy cửa vào, tôi thấy tình hình trong này còn tồi tệ hơn nữa, không khí ngột ngạt, rất nhiều thứ trong phòng đổ trái đổ phải, hoàn toàn là một mớ hỗn độn!
Tôi cũng không có thời gian để quan tâm đến những thứ này, tôi vội vàng nhìn lên phía giường. Diệp Chu Tinh đang ngồi trên giường, Tử Long thì lặng lẽ đứng bên cạnh cô ta, còn Lâm Y Y thì đang chăm sóc Tuyết Mai.
Tuyết Mai đã hôn mê, khuôn mặt tái nhợt đáng sợ. Tôi liếc nhìn bụng của chị ấy, đã bình thường như cũ! Có vẻ như mười con tiểu quỷ đã bị dẫn ra rồi!
Nhưng mấy người bọn họ đều trông vô cùng chật vật. Đặc biệt là Tử Long, trên người dính rất nhiều lông quạ đen, trên cổ vẫn đang rướm máu, mặt thì có rất nhiều vết bẩn. Trên khuôn mặt cương nghị cũng hiện đầy sự mệt mỏi!
Tôi liếc nhìn một cái rồi mới hỏi: "Tử Long, mười con tiểu quỷ đâu?"
Tử Long có chút lúng túng, mãi không nói ra thành lời, cuối cùng mới nhăn nhó mặt mày chỉ vào bụng của Diệp Chu Tinh...

Bình Luận

0 Thảo luận