Con gà trống to màu đen Vương Lỗi đang cưỡi không phải gà thật mà được gọi lên do đạo thuật, hoặc nhờ mấy người làm vàng mã đắp hình nhân giấy cho, cuối cùng thi triển đạo thuật ếm lên nó. Nhưng tôi không có đạo hạnh cao như vậy, đến cả sư phụ Tiêu Dao Tử cũng không có.
Người tu đạo ai cũng biết gà trống đen có thể khắc chế chó canh cổng địa ngục ở Quỷ môn quan. Những năm đỉnh cao của đạo môn cũng từng xuất hiện sự tích, có người cưỡi gà trống đen đến trước Quỷ môn quan đòi hồn phách.
Nhưng đó chỉ là trước Quỷ môn quan, trên thực tế, chưa từng có một ai dám xông vào đường Hoàng tuyền. Tôi biết, Vương Lỗi chắc chắn là người đầu tiên dám cưỡi gà trống đen vào đường Hoàng tuyền.
Con gà trống đen kia to gần bằng một con bê con, nhảy vài bước là tới. Vừa cất tiếng đã dọa cho đám âm hồn của trại Cổ Miêu chạy tán loạn, những âm binh khác cũng phải chạy theo bắt về.
Chỉ còn tay cầm đầu và hai tên âm binh vẫn đang siết cổ tôi bằng xích câu hồn ở lại.
"Xùy!" Khi con gà trống đen dừng lại trước mặt tôi, Vương Lỗi khẽ kéo dây cương ra hiệu dừng như đang cưỡi ngựa.
Nhìn hai tên âm binh còn đang siết cổ tôi, lạnh lùng cất lời: "Không muốn hồn bay phách tán thì thả cậu ấy ra!"
Khí thế của Vương Lỗi không còn giống anh chàng suốt ngày nhăn nhở lúc bình thường nữa. Khi anh ta lên tiếng, trên người tỏa ra nét uy nghiêm khiến người khác không thể phản kháng lại được.
Hai tên âm binh đưa mắt nhìn Vương Lỗi, thoáng rùng mình, rụt tay lại, sợi xích câu hồn quấn quanh cổ tôi trở về nằm gọn trong tay họ.
Tiếp đó, Vương Lỗi lại nhìn về phía tên cầm đầu đang giẫm chân lên tôi, chỉ trừng mắt mà thoáng chốc đã bừng bừng sát khí.
Tên cầm đầu như thể đã hoàn toàn sững sờ, vô thức từ từ nhấc chân lên, tôi vội vàng luồn khỏi bàn chân hắn. Vừa đứng dậy, chưa kịp nói lời cảm ơn, Vương Lỗi đã hớn hở hỏi tôi: "Anh Cửu, màn xuất hiện của tôi ngầu không?"
Miệng nói mắt còn nhìn tôi chớp chớp, lại cợt nhả như trước đây rồi.
Tôi cười mà miệng méo xệch, đáp: "Lỗi gia, cảm ơn anh! Anh đến chậm một bước chắc anh em ta không kịp nhìn nhau nữa rồi!"
"Hổng sao!" Vương Lỗi bình tĩnh nở nụ cười, nói: "Tôi đã bảo rồi, bọn nó có đem hồn phách anh tới âm tào địa phủ, tôi cũng sẽ cướp về! Lỗi gia của anh là thế đấy, một đấng nam tử đầy mê hoặc!"
Ôi...
Tôi cố nhịn cười, cũng không tiếp tục huyên thuyên, bảo anh ta đưa tôi đi ngay. Nhưng Vương Lỗi lại cười đáp: "Anh Cửu, vội gì, tôi đã cho chúng biết tay đâu nào!"
Nói xong, anh ta nhìn sang tên âm binh cầm đầu, cười lạnh lùng: "Ngươi bẫy anh Cửu chẳng qua là muốn đối phó với ta thôi chứ gì. Ngươi muốn ta biết kết cục khi xúc phạm đám địa ngục các ngươi sao, được, hôm nay ta cũng sẽ cho ngươi biết kết cục khi đắc tội với Lỗi gia này!"
"Ngươi dám?" Thấy Vương Lỗi giơ cây thước trấn hồn trong tay lên, tên âm binh cầm đầu lập tức lùi về sau mấy bước, khiếp sợ đáp: "Nơi đây là âm tào địa phủ, nếu dám đụng đến ta, ngươi tưởng Diêm Vương gia sẽ tha cho ngươi sao?"
"Ha ha... ngươi dọa ta đấy à?" Vương Lỗi phá lên cười, nét mặt không bận tâm, nói: "Ta đã bảo rồi, ngươi mà làm anh Cửu bị thương. Đừng nói là ngươi, dù Diêm Vương gia có đến ta cũng không nể nang gì hết!"
Dứt lời, cây thước trấn hồn trong tay Vương Lỗi bổ xuống, nhắm thẳng vào tên âm binh cầm đầu...
Vương Lỗi định giết âm binh, đây là tội chết. Nếu như Diêm Vương gia biết được, đừng nói là Vương Lỗi mà đến người thân của cậu ấy cũng sẽ bị liên lụy.
Tôi không muốn Vương Lỗi mạo hiểm vì mình, định lên tiếng ngăn cản. Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói trầm, lạnh đã vang lên: "Người anh em, hãy tha cho hắn, hắn thiếu hiểu biết, địa phủ bọn ta ắt sẽ trừng phạt!"
Lời vừa thốt ra, cây thước trấn hồn đã kề sát cổ tên âm binh, chỉ còn cách vài cen ti mét nữa là có thể khiến tên âm binh này hồn bay phách tán.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói kia, Vương Lỗi vẫn dừng lại không xuống tay, liếc mắt nhìn thì thấy Hắc Bạch Vô Thường đã xuất hiện.
Nhưng dường như Vương Lỗi không có ý định nể mặt Hắc Bạch Vô Thường, chỉ lạnh lùng trả lời: "Nếu khi nãy ta đến chậm một bước thì anh Cửu đã bị hắn làm cho hồn bay phách tán rồi. Giờ chẳng lẽ một câu xin tha của ngươi là tha được!"
Vương Lỗi nói đến mấy chữ cuối, giọng điệu chợt lạnh lùng hơn hẳn, mắt vẫn nhìn Hắc Bạch Vô Thường, cây thước trấn hồn trong tay chém mạnh vào cổ tên âm binh.
Pháp lực của thước trấn hồn vốn đã mạnh, sau khi Vương Lỗi ra tay, tôi trông thấy cây thước đen nhánh dường như tỏa ra ánh kim quang nhàn nhạt.
Bác Diệp từng nói, khi tôi đủ năng lực giải phong ấn thì thước trấn hồn sẽ không còn là thước trấn hồn nữa. Nhìn một đòn vừa rồi của Vương Lỗi, có vẻ giống dấu hiệu thực sự sắp giải phong ấn của thước trấn hồn.
Đúng vào mấy giây tôi sững sờ, tên âm binh cầm đầu chầm chậm hóa thành một cụm khói đen, dần biến mất ngay trước mắt tôi, thế là vĩnh viễn hồn bay phách tán.
Tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng Vương Lỗi dám chém giết âm binh thật!
Tôi vội vàng nhìn Hắc Bạch Vô Thường, gương mặt họ không có bất cứ biểu cảm gì. Họ chỉ thoáng sửng sốt rồi mới nói một câu lạnh nhạt: "Ngươi giết âm binh ngay tại địa phủ bọn ta, vuốt mặt không nể mũi quá đấy?"
"Ta không muốn dông dài với các ngươi, cũng không muốn nhắc lại nữa! Các ngươi chỉ cần ghi nhớ rằng, người mà ta muốn bảo vệ thì không ai có thể giết! Kẻ mà ta muốn giết thì không ai bảo vệ được! Bảo với lão Diêm Vương già, là ta đánh tan âm binh, ông ta tới mà tìm ta! Thiên địa âm dương, không phải cõi âm các ngươi to nhất, vẫn còn đạo thuật chính thống của cõi dương đấy!" Vương Lỗi chẳng buồn bận tâm đến Hắc Bạch Vô Thường, lạnh lùng đáp lại mấy lời này.
Còn tôi nghe xong những lời ấy thì bão tố cuồn cuộn trong lòng, ngoài sốc đến ngây người ra thì tôi cũng không nói được nửa lời. Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt có phần kiêng dè của Hắc Bạch Vô Thường, trong lòng tôi càng kinh ngạc tột cùng.
Rốt cuộc tu vi đạo thuật của Vương Lỗi khủng khiếp đến độ nào?
"Anh Cửu, đi thôi! Lần này Lỗi gia cho anh cưỡi gà trống đen, lần tới cho anh cưỡi ngựa đen!" Tôi còn đang ngơ ngác, Vương Lỗi đã chìa tay ra.
"Ờ..." Tôi ngây cả ra, câu đầu tiên sau khi hoàn hồn lại là, "Lỗi gia, cứ thế đi à?'
"Sao nữa? Anh Cửu, anh còn muốn ở lại ăn Tết hay gì?" Vương Lỗi nhíu mày hỏi, tôi ậm ừ, níu tay anh ta. Anh ta kéo nhẹ một cái, tôi đã nhảy lên lưng con gà trống đen.
Cưỡi trên gà trống đen, Vương Lỗi đưa tôi ra ngoài Quỷ môn quan, không ngoảnh đầu nhìn lại. Thật ra tôi sợ lắm, sợ rằng quay đầu lại là Hắc Bạch Vô Thường xông tới ngay.
Nhưng cho đến tận khi chúng tôi đã ra khỏi Quỷ môn quan, vẫn không có ai gọi, tôi mới thầm thở phào. Đợi Vương Lỗi vỗ vỗ lên cánh, con gà trống đen mới bay vút lên trời.
Con gà trống đen đưa chúng tôi xuyên qua cơn lốc xoáy đen ngòm, tiếp đó là đỉnh núi bằng hiện ra. Trại ma kia đã biến mất. Cả ngàn âm hồn nơi đó đã tới địa phủ, hiển nhiên trại ma được tạo thành từ ngưng tụ oán khí cũng biến mất theo.
Còn con gà trống đen chúng tôi cưỡi biến thành một tấm bùa và một chiếc lông gà màu đen. Vừa đáp xuống đất, Vương Lỗi đã bắt đầu co giật dữ dội, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, trông có vẻ đau đớn vô cùng.
Tôi thấy bất thường liền vội vàng đỡ cậu ấy dậy, miệng cậu ấy bắt đầu mửa ra bọt trắng, tôi cuống quýt hỏi: "Lỗi gia, anh bị làm sao thế? Đừng có dọa tôi!"
Tôi gào lên, Vương Lỗi mới rùng mình tỉnh lại, mở mắt hỏi tôi: "Anh Cửu, tôi vừa bị sao thế?"
Bị cậu ấy hỏi, ngược lại là tôi ngẩn ra, "Ơ... Lỗi gia, chuyện ban nãy anh không nhớ à?"
"Không nhớ!" Vương Lỗi lắc đầu, mặt mày nghiêm túc nói: "Tôi chỉ nhớ anh bị âm binh đưa đi, nên dùng bảo bối sư phụ để lại cho, ép tổ sư gia nhập vào, chuyện sau đó thì tôi không nhớ gì nữa!"
Vương Lỗi vừa nói miệng vừa phun bọt trắng, phun cả lên mặt tôi, tôi lau qua, đáp: "Lỗi gia, sao tổ sư gia nhà anh cũng tấu hài y như anh thế?"
"Chắc tổ sư gia rảnh quá, hoặc vốn cũng là kiểu già mà mất nết. Thôi kệ, anh không sao là tốt rồi!" Vương Lỗi nhăn nhở, đáp: "Nhưng mà, trại ma đã biến mất, anh đã cứu được tất cả mọi người. Anh ngầu hơn tôi, riêng điều này thì Lỗi gia vẫn phải thừa nhận."
Sao tôi lại không tin được lời nào của anh ta vậy nhỉ, nhất là khi anh ta nói tổ sư gia già mà mất nết. Nhưng hiện tại mọi người đều còn sống là chuyện mà ai nấy đều vui mừng.
Tôi đang định tìm đám Tử Long và Diệp Đường thì thấy Tử Long đứng bên vách núi gọi í ới: "Sơ Cửu, Vương Lỗi, qua đây mau, bọn này tìm được mộ xác sống của trại Cổ Miêu rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận