“Khặc khặc… Khặc khặc…”
Những con ma treo cổ phát ra tiếng cười âm u, tôi nghe mà toát hết cả mồ hôi lạnh. Đặc biệt là gương mặt trắng bệch đến doạ người của bọn chúng, lưỡi của cả đám đều thè ra ngoài, hiển nhiên là lúc treo cổ chết đã bị siết chặt nên mới thành ra như vậy.
Lúc bọn chúng nói chuyện, cái lưỡi thè ra ngoài cũng nhấc lên nhấc xuống, giống như cái lưỡi dài ngoằng của Hắc Bạch Vô Thường, nói chuyện cũng phải cắn lên lưỡi.
Cả đám ma treo cổ đều đang nhìn mấy người chúng tôi, nụ cười âm u trên mặt chưa từng tắt đi. Bọn chúng chỉ dừng trong chốc lát rồi lại há miệng ra lần nữa, đầu tiên là cười khằng khặc, ngay sau đó mới hô lên từng câu từng chữ: “Ông Thành Hoàng… Nổi giận rồi!… Các người… Đều phải chết!”
Ngay lúc tiếng nói của bọn chúng vừa dứt, những thầy phép đang quỳ như mất hồn đột nhiên sợ hãi kêu lên, sau đó tiếp tục dập đầu bồm bộp nhận lỗi: “Ông Thành Hoàng, tôi sai rồi, tôi đáng chết!”
Bọn họ dập đầu với tần suất liên tục, dùng lực càng ngày càng mạnh. Đá cuội trên đất cũng đã thấm đẫm máu.
Nhưng dường như bọn họ không hề cảm thấy đau, vẫn cứ dập đầu liên tục. Lúc đèn pin lia qua, tôi thấy có hai thầy phép đã có một cái lỗ máu trên đầu. Họ chẳng kiên trì được bao lâu thì ngã xuống đất, thân thể co giật dữ dội.
Họ giãy giụa không được mấy cái thì tắt thở. Hai người kia vừa tắt thở thì lại càng có thêm nhiều người dập đến vỡ đầu, chết hết người này đến người khác.
Trong lòng tôi đã phát hoảng, e rằng chuyện này đúng là do ông Thành Hoàng làm rồi. Nếu thực sự là do ông Thành Hoàng, giờ muốn chạy thoát thân còn không kịp chứ đừng nói đến tìm giếng khoá rồng.
Bạch Thừa Chí và người nhà họ Bạch cũng đã khiếp đảm, nhanh chóng lùi về bên cạnh Tả Âm. Bạch Thừa Chí sợ hãi nói: “Anh Tả, chúng ta đi thôi, ông Thành Hoàng muốn giết người rồi! Tôi không muốn chết đâu, nhà họ Bạch tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi còn chưa hưởng thụ đủ mà.”
“Câm miệng!” Bạch Thừa Chí vừa dứt lời, Tả Âm lập tức quát to, còn cho thêm một cái bạt tai, miệng trách mắng: “Cậu chính là thiếu chủ nhà họ Bạch, vậy mà lại nói ra những lời như thế, xem như đã làm mất mặt mũi nhà cậu rồi. Cha cậu đã nhờ tôi bảo vệ cậu, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện. Đi, đi vào tìm giếng khoá rồng!”
Bạch Thừa Chí bị Tả Âm quát cho ngu người, ngơ ngác nhìn Tả Âm rồi nhanh chóng cúi đầu nói: “Tôi xin nghe theo anh Tả, có anh ở đây, chúng ta sẽ không gặp chuyện gì đâu, nhất định phải mang được thứ trong giếng khóa rồng về cho cha tôi.”
Lúc nghe thấy mấy câu này, tôi không khỏi cười hả hê trong lòng. Bạch Thừa Chí này là một kẻ ngu, không ngờ cha hắn còn ngu hơn, thế mà cũng tin Tả Âm sẽ thật sự mang đồ về cho ông ta.
Tả Âm là một con hổ hung mãnh, ai tới gần gã đều gặp nguy hiểm.
“Đi thôi, anh bạn nhỏ!” Tả Âm trừng Bạch Thừa Chí rồi làm một tư thế mời với tôi. Bây giờ, tôi đã không có đường lui, chỉ có thể theo bọn họ đi vào miếu Thành Hoàng này.
Đệ tử của nhà họ Bạch dẫn đường ở phía trước, chúng tôi đi theo phía sau. Vừa lên đến bậc thang đá dẫn vào cổng miếu Thành Hoàng, tôi đã ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi nồng nặc.
Đầu của những thầy phép kia vẫn đang chảy máu đầm đìa, đi đến đây tôi mới nhìn được rõ bộ dạng của bọn họ khi chết. Bọn họ gần như còn chảy cả óc ra, ai nhìn thấy cũng buồn nôn ngay.
Nhưng càng quỷ quái hơn chính là, lúc chúng tôi bước lên tới đây, những con ma treo cổ trên cây liễu lại không thấy đâu nữa. Như thể bọn chúng không phải ma quỷ, chỉ là ảo giác mà thôi.
Mấy đệ tử dẫn đầu của nhà họ Bạch sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Thế nhưng bọn họ không dám chạy, đành cắn răng đi tiếp. Khi rọi đèn pin vào trong, chúng tôi thấy ngay tượng của ông Thành Hoàng ở trong miếu. Pho tượng này cao ít nhất phải hai mươi mét, một tay cầm bút âm dương, một tay cầm sổ sinh tử.
Gương mặt to lớn đỏ ngầu, chòm râu dài thượt. Đặc biệt là đôi mắt to đang trợn trừng của bức tượng, chúng khiến cho bức tượng trông càng hung thần ác sát, càng khiến người ta sợ hãi hơn. Dường như từ lúc chúng tôi bắt đầu đi vào, đôi mắt đó vẫn luôn dõi theo chúng tôi, khiến lòng người nao nao.
Hai bên pho tượng của ông Thành Hoàng còn có hàng loạt tượng âm binh quỷ sai. Kích thước của những pho tượng này không khác người bình thường là bao.
Có điều, mỗi pho tượng đều là mặt đen, giương nanh múa vuốt, tay cầm xích câu hồn, cũng tạo cho người ta một loại cảm giác hung thần ác sát.
Trước kia tôi từng nghe sư phụ Tiêu Dao Tử nói, ở cõi Âm tào Địa phủ, trên có Diêm Vương, dưới có âm binh quỷ sai, tướng mạo của họ đều hung ác, dữ tợn. Người nói rằng, chỉ có như vậy mới có thể doạ được ác quỷ.
“Anh Tả, chỗ này cũng không ghê gớm như chúng ta tưởng tượng, chỉ là một cái miếu Thành Hoàng bình thường thôi mà! Ở đây có giếng khoá rồng sao?” Thấy không có gì nguy hiểm, Bạch Thừa Chí lại bắt đầu phách lối. Chắc là muốn lấy lại mặt mũi ban nãy đây mà.
Tả Âm đang quan sát xung quanh, cũng không thấy trong miếu Thành Hoàng này có giếng. Gã không để ý đến Bạch Thừa Chí mà chỉ nhíu mày trầm tư.
Tôi thấy vậy liền chủ động lên tiếng: “Miếu Thành Hoàng này thờ phụng Âm Ti, giếng khoá rồng là thần sông, sao có thể để thần sông ở trong miếu Thành Hoàng chứ. Đây là điều cấm kị trong phong thuỷ, tuyệt đối không có ai làm vậy cả. Có lẽ nào, giếng khoá rồng không nằm trong miếu Thành Hoàng này?”
Lời này của tôi vốn là lời của thầy bói, Tả Âm nghe vậy cũng cảm thấy nghi ngờ: “Không đúng, chuyện giếng khoá rồng ở thôn Hưởng Thuỷ đã có người biết đến từ rất nhiều năm trước. Những thầy phong thuỷ lợi hại đều đoán ra được giếng khoá rồng đang trấn áp thứ gì đó, chắc chắn không sai. Thôn Hưởng Thuỷ cũng không lớn mấy, nhất định là ở trong miếu Thành Hoàng này. Được rồi…”
Tả Âm nói đến đây thì bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó. Gã vọt thẳng về phía trước, chỉ vào tượng ông Thành Hoàng, giận dữ nói: “Ngươi là Âm Ti của Địa phủ, tuyệt đối không dám hại đến mạng người. Ngươi không phải ông Thành Hoàng, nhất định là có kẻ giả thần giả quỷ, cút ra đây ngay!”
Tả Âm gầm lên xong, nhưng pho tượng ông Thành Hoàng vẫn lù lù đứng đấy, không có động tĩnh gì. Tuy nhiên, có một đệ tử nhà họ Bạch to gan lớn mật đi vòng ra sau, cậu ta có vẻ đã phát hiện ra điều gì trên tượng âm binh quỷ sai nên kích động hô lên, “Thiếu chủ, anh Tả, mọi người nhìn xem pho tượng này bị thủng một lỗ lớn, hình như bên trong có thứ gì đó!”
Nghe được phát hiện của người này, tôi cũng muốn đi lên nhìn thử nhưng Tả Âm lại lên tiếng trước: “Đừng sợ, cậu lấy ra xem thử đi!”
Thấy Tả Âm không nhúc nhích nên tôi cũng chẳng dám tiến tới. Tên này rất nham hiểm, chỉ cần trốn phía sau gã thì nhất định sẽ không sao.
Đệ tử kia của nhà họ Bạch đáp lời rồi thò tay vào lỗ thủng trên pho tượng âm binh. Từ trong đó cậu ta bắt được một loại côn trùng mập mạp nhìn giống như giòi bọ, toàn thân trắng bệch, trông núng nính đầy thịt, lớn gần bằng ngón tay cái.
Vừa nhìn thấy loại trùng giống giòi bọ này, tôi lập tức nhớ đến cổ Tam Thi mà Chu Bát Tự đã nuôi ở thôn Ma Câu năm đó.
Đến bây giờ nhớ đến thứ đó tôi vẫn cảm thấy sợ. Lúc này lại thấy cảnh tượng như vậy, tôi lập tức hô lên với đệ tử nhà họ Bạch: “Mau ném xuống, thứ này bất thường, có vẻ giống như cổ Tam thi đó!”
Tôi hô lên như vậy, mấy đệ tử đang nghiên cứu con côn trùng mập mạp kia liền ngây ra một hồi, sau đó lại cười nhạo: “Cổ Tam Thi? Cậu bị doạ đến ngu người rồi à? Đúng là đồ ếch ngồi đáy giếng quê mùa, cái này rõ ràng là con tằm. Cậu xem đi, nếu như nó là cổ Tam Thi thì sao tôi động vào mà vẫn không có việc gì?”
Lúc đệ tử nhà họ Bạch chế giễu tôi, cậu ta còn dùng tay niết con côn trùng mập mạp kia. Tôi thấy cậu ta chẳng hề hấn gì nên trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ do mình quá nhạy cảm sao?
Đến lúc tôi nhìn sang Tả Âm thì phát hiện gã đã lui về sau vài bước từ lúc nào, giống như muốn cách con côn trùng mập mạp kia thật xa.
Việc Tả Âm là một kẻ khôn khéo thì tôi không hoài nghi chút nào. Gã cũng đã lùi về sau, vậy chứng tỏ con côn trùng mập mạp kia nhất định có vấn đề.
Tuy rằng đệ tử của nhà họ Bạch tìm đủ mọi cách để chê cười tôi, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ta chết được. Dù sao cũng là mạng người, tôi lại hô lên một lần nữa: “Tôi khuyên cậu tốt nhất hãy ném con vật đó đi.”
“Ha ha…” Đệ tử của nhà họ Bạch cười khẩy. Cậu ta đang định nói gì đó thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, bỗng dưng đứng như trời trồng.
Mà ngay sau đó tôi liền thấy con côn trùng mập mạp kia mở mắt. Mắt của nó chỉ to cỡ hạt đậu, nhưng lúc mở mắt thì phát ra ánh sáng đỏ sẫm, đỏ đến rợn người.
Chuyện xảy ra tiếp theo lại càng khó tin hơn. Sau khi con côn trùng mập mở mắt, trên cái lưng đầy thịt của nó mọc ra một đôi cánh đỏ sẫm.
Đôi cánh quỷ dị kia đập phành phạch rồi đột ngột bay lên, chui thẳng vào miệng của cậu đệ tử nhà họ Bạch.
Tôi thấy cậu đệ tử đó nuốt nó xuống cổ họng. Sau khi chớp mắt một cái thì tròng mắt của cậu ta đã phát ra ánh sáng đỏ sẫm, giống hệt như những thầy phép bị khống chế rồi dập đầu đến chết trước đó.
Ngay lúc tôi cảm thấy sắp xảy ra chuyện, trong những pho tượng âm binh quỷ sai kia hiện ra vô số điểm sáng đỏ sẫm, chợt loé rồi chợt tắt, hình như những con trùng trong đó đã mở mắt rồi.
“Chết tiệt, chạy mau!” Vừa nhìn thấy cảnh tượng quỷ quái như vậy, tôi lập tức hô to lên rồi bắt đầu chạy ra khỏi miếu Thành Hoàng.
Nhưng tôi vừa mới xoay người, còn chưa kịp chạy thì chợt nghe có tiếng ken két vang lên. Tôi nhanh chóng chạy tới phía trước xem thử, cửa chính của miếu Thành Hoàng đã đóng sập lại rồi!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận