Thẳng thắn mà nói, bây giờ nhìn mấy xác chết trôi đứng dưới sông, trong lòng tôi cứ có một nỗi sợ mơ hồ. Sau khi cảm ơn thầy cản thi, tôi định dẫn mọi người rời khỏi nơi quỷ quái này luôn.
Nhưng còn chưa đi, thầy cản thi kia đã cản bước chúng tôi, anh ta nói: "Tôi không cần các vị phải cảm ơn, tôi muốn các vị để lại một người!"
Lúc nghe anh ta nói muốn giữ lại một người, tôi lập tức cảnh giác, kéo Lâm Y Y ra sau người, nhẫn nhịn nói: "Ông anh, Lý Sơ Cửu tôi nợ anh một mạng, cũng cam đoan sau này sẽ trả lại cho anh, nhưng thực sự không phải hiện tại. Nếu như anh muốn làm hại bất kỳ ai trong chúng tôi, vậy xin đừng trách tôi... không nhận người quen!"
"Ha ha..." Nghe thấy lời của tôi, thầy cản thi kia lại bật cười, nói: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không muốn ai phải chết cả, càng không muốn làm hại ai! Nhìn những xác chết trôi trong con sông này đi, đều là do các vị gây nên. Nếu như chuyện này không có người giải quyết hậu quả ổn thoả, tôi dám cam đoan, trong phạm vi mười dặm quanh con sông này sẽ chẳng có người hay vật gì sống yên ổn được, sẽ có rất nhiều người chết đấy!"
Nghe anh ta giải thích xong, tôi mới thở phào. Chỉ cần không làm hại chúng tôi, vậy thì dễ nói chuyện rồi. Anh ta nói không sai, trong con sông này có nhiều xác chết trôi như vậy, đúng là do chúng tôi mà ra. Bất cứ nơi nào xuất hiện xác chết trôi, cá tôm đều chết hết. Nếu như người sống đi xuống sông thì sẽ bị chúng kéo xuống.
Chúng tôi mà cứ thế rời đi, không biết những xác chết trôi kia sẽ hại chết bao nhiêu người vô tội. Đây là "nhân" do chúng tôi gây ra, nhất định cũng phải do chúng tôi chấm dứt cái "quả" đó!
"Để tôi ở lại!" Ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ đối sách, Triệu Tử Long bỗng nhiên đứng ra nói: "Chuyện này đúng là "nhân" do chúng ta gieo, vậy chúng ta phải giải quyết hậu quả cho tử tế. Lý Sơ Cửu nợ anh một mạng, tôi ở lại hỗ trợ, tiện thể trả nợ cho em ấy. Tôi không muốn em ấy nợ bất kỳ ai!"
"Tử Long!" Tử Long vừa nói xong, tôi nạt ngay anh ấy, tiếp đó nhìn về phía thầy cản thi kia: "Tôi được anh cứu nên hiển nhiên tôi phải là người ở lại. Dù có thế nào, tôi cũng bằng lòng thừa nhận kết quả này. Nói đi, anh muốn tôi làm thế nào đây?"
"Đừng cãi nữa!" Thầy cản thi kia bỗng bật cười, anh ta chỉ thẳng vào bác Diệp. Tôi không khỏi giật thót, chẳng lẽ thấy cản thi kia muốn giữ bác Diệp ở lại?
Chuyện này dù thế nào cũng đâu tới lượt bác Diệp ở lại giải quyết?
Tôi định mở miệng thì thấy thầy cản thi kia lại tiếp tục lên tiếng, "Cậu có gan trộm quần áo và cả đồ nghề cản thi của tôi, thế mà bây giờ lại không dám ló mặt ra nhìn tôi à?"
Thầy cản thi kia nói xong, tôi mới thấy Vương Lỗi cười hì hì chui ra từ phía sau bác Diệp. Thì ra, Vương Lỗi đã trộm phải quần áo và cả đồ nghề của thầy cản thi kia.
Cái vận mệnh này, mẹ nó, đúng là khéo sắp đặt thật chứ!
Vương Lỗi ngại ngùng gãi đầu, mặt đỏ lên nhưng vẫn rất bình tĩnh mà giải thích: "Ông anh đừng hiểu lầm nhé. Lúc đó Lỗi gia tôi không cố ý lấy trộm đồ của anh đâu, chẳng qua là ta thấy bộ quần áo của anh đẹp quá thôi đó mà. Tôi còn nghĩ, người mặc được bộ quần áo này nhất định là vô cùng đẹp trai. Hôm nay gặp được, quả nhiên anh đẹp trai hơn tưởng tượng của tôi nhiều đấy!"
"Ha ha." Thầy cản thi miệng cười nhưng mặt mày chẳng có vẻ gì là vui. Anh ta chỉ vào cơ thể để trần chỉ còn mỗi chiếc quần cộc rồi hỏi: "Nếu như tôi để cả cái quần cộc này trên bờ, chắc cậu cũng chôm nó đi luôn đúng không?"
"À thì..." Vương Lỗi đuối lý nên không dám nổi cáu, cười xum xoe: "Dáng người ông anh chất lượng thế này, mặc quần áo vào che mất không phải đáng tiếc sao? Nếu Lỗi gia tôi có được vóc dáng hoàn mỹ như ông anh, chắc chắn là không mặc cả quần cộc ấy chứ. Đã là cái đẹp thì phải trưng ra cho người ta xem chứ!"
"Lưu manh!" Nghe Vương Lỗi nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy, Lâm Y Y thầm mắng một tiếng. Vương Lỗi trừng Lâm Y Y, như thể đang nói cô ấy theo phe người ngoài.
Lâm Y Y cũng không sợ, lè lưỡi trêu anh ta. Mà lúc này, thầy cản thi kia lại nói về chuyện chính: "Tôi biết tôi đẹp trai, vóc dáng cũng ngon lành. Cậu nói rất đúng, rất thành thật. Tôi cũng thích người thành thật lắm, thế nên cậu ở lại đi!"
Tôi không ngờ thầy cản thi kia có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ bằng cái giọng nghiêm nghị đến như vậy. Nhất là lúc anh ta trừng mắt nhìn về phía Vương Lỗi, Vương Lỗi sợ đến mức vội vàng giơ tay che ngực: "Con mẹ nó, anh muốn làm gì? Nếu định bẻ cong Lỗi gia đây, tôi nhất định sẽ ném anh xuống sông, làm mồi cho xác chết trôi!"
"Tôi thèm vào cái thứ như cậu, tôi chỉ có hứng thú với mấy nàng góa phụ trong thôn thôi!" Thầy cản thi kia cũng là một người không biết xấu hổ, nói chuyện rất lưu manh: "Tôi bảo cậu ở lại là để dẫn đường cho mấy cái xác chết trôi này! Tôi cản thi được, nhưng xác chết trôi ở đây nhiều quá, cần một người dẫn đường. Đừng có lươn lẹo nữa, đây là cái giá cậu phải trả vì dám trộm quần áo của tôi!"
Thầy cản thi kia đã chặn hết mọi đường từ chối của Vương Lỗi, Vương Lỗi vội vàng nhìn về phía chúng tôi cầu cứu, "Anh Cửu, anh Long, tôi không muốn đi đâu..."
"Lỗi gia, tôi biết anh là người trọng tình trọng nghĩa. Nếu ông anh kia đã để ý đến anh, thôi thì đành làm phiền anh đi theo người ta một chuyến vậy. Khi nào anh trở về, tôi mời anh uống rượu!" Triệu Tử Long lập tức tiếp lời. Mặt mũi Vương Lỗi trắng bệch, đầy tổn thương, như thể không ngờ là bản thân đã chọn nhầm bạn.
"Không sai, Tử Long nói rất đúng. Vương Lỗi, tôi chờ anh ở nhà họ Diệp. Khi nào anh về, chúng tôi sẽ làm tiệc đón gió tẩy trần cho anh!" Ngay cả Đường Diệp cũng bắt đầu đùa giỡn.
"Đi thôi nào, Lỗi gia!" Diệp Đường vừa nói xong, Tử Long liền phối hợp với cô ấy, đẩy Vương Lỗi lên bè tre.
"Các người là bọn khốn khiếp, thấy chết mà không cứu. Lỗi gia tôi rất tức giận, nhất định sẽ "vẽ một vòng tròn"* nguyền rủa các người!" Chúng tôi nghe mà dở khóc dở cười. Sau khi thấy chúng tôi vẫy tay xua đi, anh ta nhìn về phía ông anh cản thi, hỏi: "Ông anh, phải dẫn mấy cái xác này tới đâu đây?"
(*) Vẽ một vòng tròn để nguyền rủa: là câu cửa miệng của nhân vật trong Cừu vui vẻ và Sói xám, bắt nguồn từ một thầy phép nổi tiếng của Hy Lạp vẽ bùa hình tròn để yểm người khác.
"Trường Giang Hoàng Hà, chỉ có nơi đó mới có thể an táng cho bọn họ!" Ông anh cản thi thản nhiên đáp lời.
"Ôi mẹ ơi!" Nghe nói phải đưa tới tận Trường Giang Hoàng Hà, Vương Lỗi lập tức xoay mặt qua, hốt hoảng nói: "Lỗi gia tôi vừa tính thử, móa nó chứ, chuyến này đi xa quá rồi đấy. Chờ tới lúc trở về cũng sắp năm mới mẹ nó rồi!"
"Không xa. Cho dù xa vạn dặm thì cậu cũng phải theo tôi!" Ông anh cản thi cười ha hả, bắt đầu chống bè đi.
Khi bè tre của anh ta đến giữa sông, một hàng dài xác chết trôi lập tức đi theo phía sau họ. Đi đến chỗ nào thì nước sông ở đó đều biến thành đục ngầu.
Cũng may sông ở đây khá sâu, nếu không người thường thấy cảnh tượng này, cho dù không bị hù chết thì cũng bị doạ cho thành ngu luôn.
Chúng tôi đứng đó nhìn theo họ. Ông anh cản thi chống bè đi được một hồi thì đột nhiên ngừng lại, quay đầu hô to về phía chúng tôi: "Này nhóc, tôi thấy cậu một thân chính khí nên mới nói cho cậu biết một chuyện. Các vị không nên trở về bằng lối cũ, có người đang chờ, e rằng họ muốn giết các vị đấy! Còn nữa, các vị hẳn là người của Đạo môn chính thống, lần sau đừng đến thập vạn đại sơn của Miêu Cương nữa. Linh tộc đã đưa ra mệnh lệnh, những cao nhân ẩn mình ở thập vạn đại sơn đều đã xuất hiện rồi. Không phải lần nào cũng may mắn, có thể sống sót rời đi như thế này đâu. Hãy quý trọng lấy... Đi thôi..."
Dù họ đã đi rất xa, không còn nhìn rõ bóng dáng nhưng tôi vẫn có thể nghe được tiếng anh ta hô to, "Người âm lên đường, người dương tránh đi. Thích tránh hay không, hậu quả tự gánh!"
Chẳng những nghe được tiếng của ông anh cản thi, mà tôi còn nghe được cả tiếng kêu khóc của Vương Lỗi: "Các người là lũ khốn khiếp, tôi nhất định sẽ trở lại..."
Mà tôi vẫn đang nghĩ về những lời ông anh cản thi vừa nói. Anh ta bảo chúng tôi không nên quay về bằng con đường lúc trước, còn nói có người đang chờ chúng tôi. Phải chăng là kẻ đã cắt đứt thang dây?
Kẻ kia từng nói là tôi sẽ phải cảm ơn hắn, rốt cuộc là có ý gì? Còn người đang chờ để giết chúng tôi, rốt cuộc là ai đây?
Nhưng tôi có thể chắc chắn không phải là Chu Bát Tự. Nếu là lão ta thì tuyệt đối sẽ không chừa cho tôi một con đường nào để sống! Trừ phi, là người của Linh tộc!
Trong lúc nghĩ ngợi, tôi thấy Lâm Y Y đang băng bó vết thương trên tay do tôi cắn. Nhưng tôi nhớ rất rõ, máu chảy ra từ cổ tay của cô ấy có màu xanh lục, hoàn toàn khác với máu của người sống như chúng tôi. Lúc máu cô ấy hoà vào nước thì những xác chết trôi kia liền chìm xuống. Thế nên, máu của Y Y có tác dụng khắc chế âm thi!
Rốt cuộc chuyện là thế nào? Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra, cách duy nhất là chờ trở về, sắp xếp ổn thỏa hết rồi hỏi cô ấy vậy.
"Đi thôi, chúng ta đi dọc theo con sông này chắc là có thể ra ngoài!" Lúc này, bác Diệp mới mở miệng.
"Vâng." Tôi gật đầu, không dám chần chừ vì sợ những người đó sẽ xuất hiện.
Chúng tôi đi dọc theo bờ sông khoảng một ngày một đêm mới đến được địa phận Khải Lý của Quý Châu. Sau khi đến Quý Châu, bác Diệp lập tức liên lạc với người của nhà họ Diệp.
Sau khi chúng tôi nghỉ ngơi ăn uống một hồi, có người đến đưa chúng tôi về nhà họ Diệp. Chuyến đi này tuy rằng thập tử nhất sinh, nhưng cuối cùng cũng đã lấy được nấm quan tài!
Trong lòng tôi đã có tính toán. Cứu được cha của Diệp Đường rồi, tôi sẽ bắt đầu tìm Chu Bát Tự để báo thù! Thời gian của tôi không còn nhiều lắm, chỉ còn chưa đầy ba năm. Tôi biết mình còn thua kém tôn chủ của Linh tộc rất nhiều. Thế nên tôi phải nhanh chóng khiến mình mạnh lên thì mới có cơ hội cứu thôn Ma Câu, cứu mẹ tôi về!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận