Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 39: Rừng chướng khí*

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:21:23
(*) Chướng khí: khí ẩm, xuất hiện trong các vùng rừng núi nhiệt đới và cận nhiệt đới, thường có độc, ngửi nhiều dễ sinh bệnh.N
ếu chúng tôi là người bình thường, có lẽ đã bị ông cụ dọa cho một phen chết khiếp rồi. Cũng chính vì như vậy mà tôi và Triệu Tử Long mới cảm thấy chuyện này có điều gì đó cổ quái.
Đặc biệt là, ông cụ điểm canh này đã nói, ngoài chúng tôi ra, còn có người khác cũng hỏi thăm đường tới thôn Hưởng Thủy. Điều này có nghĩa là bọn họ chắc chắn cũng đang đi tìm thứ gì đó. Rất có khả năng cũng là đi tìm cái giếng có dây xích sắt.
Ông cụ còn mô tả thôn Hưởng Thủy quái dị như vậy, càng chứng tỏ rằng, nơi đó không đơn giản như chúng tôi nghĩ.
Đặc biệt là cái người thần bí đứng phía sau Đại Bưu, nhất định là có mục đích gì đó. Nếu không hắn ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ để bọn tôi đi đánh thức một thai nhi chết lưu trong bụng mẹ.
Có vẻ như cả tôi và Triệu tử Long đều nghĩ giống nhau, cả hai cùng gật đầu, Triệu Tử Long mới kéo ông cụ điểm canh, “Cụ à, thật sự bọn cháu cũng không muốn giấu diếm làm gì, bọn cháu là đạo sĩ vừa xuống núi, đến đây để rèn luyện tu hành. Mục đích của sư phụ chính là để bọn cháu có thể quan sát được nhiều những thứ không bình thường, từ đó có thể nâng cao tu vi của bản thân. Nghé con mới sinh mà, cụ giúp cho bọn cháu với.”
“Các cậu đã quyết đi, tôi có muốn cản cũng không cản nổi. Những người đến trước còn cố chấp hơn mấy cậu luôn. Khụ khụ…” ông cụ vừa nói, vừa bắt đầu ho khan tới tấp, cảm giác như sắp ho ra cả phổi.
Tôi nghe đến đây cũng rất tò mò, bèn hỏi tiếp: “Cụ ơi, những người đó làm gì vậy ạ?”
“Tôi cũng không rõ nữa!” Ông cụ lắc đầu, “nhưng tôi thấy họ vác theo túi lớn túi nhỏ trên lưng, người cũng không hề ít, e là bọn họ muốn đi thôn Hưởng Thủy trộm mộ. Nơi đó nghèo đói lắm, những người này đúng là bị quỷ mê hoặc tâm trí, sợ là sẽ gặp chuyện thôi.”
Ông cụ điểm canh nói lấp lửng nước đôi, nhưng tôi có cảm giác ông cụ hiểu rất rõ về nơi này. Nhìn thấy ông cụ tiếp tục công việc, tôi nhanh chóng hỏi tiếp: “Cụ ơi, vậy thôn Hưởng Thủy đi hướng nào ạ?”
“Đi theo hướng Tây ba mươi dặm là đến rồi, nhưng tôi vẫn muốn khuyên các cậu một câu, quay về đi. Khụ khụ…” Ông cụ vừa ho khan, vừa lắc đầu thở dài, tiếp tục công việc điểm canh của mình.
Đợi ông cụ đi xa hẳn, Triệu Tử Long mới nói: “Sơ Cửu, sao anh cứ cảm thấy nơi này có gì đó không đúng. Anh cứ tưởng chỉ có chúng ta đến nơi này thôi, không ngờ còn có cả những người khác cũng đến nữa.”
“Đúng vậy.” Tôi đáp lại một tiếng, “Dù sao chúng ta đến đây là vì muốn cứu sư phụ, cho nên em cũng không lo lắng mấy chuyện quái dị. Chỉ có điều, em nghĩ mãi không ra, rốt cuộc người đứng phía sau anh muốn làm gì? Lại còn đám người mà ông cụ điểm canh đã nhắc tới nữa, làm sao mà bọn họ biết được?”
Triệu Tử Long cũng ngờ vực, trầm ngâm một lúc mới nói: “Anh đang nghĩ, đám người mà ông cụ nhắc đến, liệu có phải là người của nhà họ Bạch ở huyện này không. Hiện tại đạo quan suy tàn, là vì sự gia tăng của những gia tộc đạo môn. Có nhiều người tu hành đều tự mình thành lập gia tộc riêng. Người bình thường gặp chuyện quái dị đều bỏ tiền mời họ giúp đỡ. Nhà họ Bạch ở huyện này, là gia tộc đạo môn lớn nhất, gần như độc quyền lĩnh vực ma chay, cúng lễ và phong thủy của cả huyện. Nhưng bọn họ cũng là kiểu gia tộc mà không có lợi thì không bao giờ tới. Anh lo là, những người này chính là người của Bạch gia.”
Chuyện về những gia tộc đạo môn này đó, trước kia tôi cũng có nghe sư phụ nói đến. Những người này đều là đệ tử của đạo gia, sau khi học hành thành tài đã xuống núi rồi dùng danh nghĩa này để kiếm tiền, cũng khiến cho các đạo quan bắt đầu mất đi thanh danh.
Nhưng điều này cũng có thể thấy rõ, kẻ thần bí kia muốn tìm cái giếng đó, lại còn lấy đi xác của đứa bé, nhất định là có liên quan gì đó đến thôn Hưởng Thủy này.
Chúng tôi cũng không dám chậm trễ, đi thẳng về phía Tây, Triệu Tử Long lấy ra một chiếc la bàn, sau khi xác định đúng phương hướng, chúng tôi đã lên đường tới thôn Hưởng Thủy ngay trong đêm.
Ba mươi dặm, đi cũng tốn đến vài tiếng đồng hồ. Chúng tôi rời thị trấn, đường đi cũng bắt đầu khó tìm. Đa số đều là đường mòn, cỏ dại ven đường đều mọc cao đến thắt lưng, có vẻ như rất nhiều năm rồi chưa có ai đi qua.
Đi một hồi, chúng tôi thấy một con đường mòn có vẻ mới có nhiều người đi qua. Từ dấu chân để lại có thể thấy, đám người này có khoảng mười người.
Chúng tôi lần theo dấu chân đi được một đoạn thì bị mất dấu ngay trước một khu rừng. Lúc trước chúng tôi đã thấy nó từ xa rồi, nhưng đi đến trước mắt nhìn kỹ mới thấy, thì ra còn có một ngọn núi nhỏ.
Theo lời mà ông cụ điểm canh đã nói, chúng tôi chỉ cần trèo qua ngọn núi đó là đến nơi. Tôi và Triệu Tử Long không suy nghĩ nhiều, cứ thế đi thẳng vào rừng.
Những cây thông trong khu rừng này rất dày đặc, ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy mặt trăng, chúng tôi đi được một lúc thì cảm thấy rất áp lực. Mà càng đi về phía trước, chúng tôi phát hiện ra có càng nhiều sương mù, không phải là sương mù do âm khí, mà là sương mù hình thành từ thiên nhiên, chỉ có điều nó quá dày đặc.
Mà tôi vừa hít vào vài hơi, cảm thấy như mũi bị sặc, hơn nữa còn cảm thấy hơi chóng mặt. Triệu Tử Long cũng phát hiện ra điều này, vội vàng hét lên với tôi: “Sơ Cửu, đây là chướng khí, có độc!”
Vừa biết đây là chướng khí, tôi không dám hít thở nữa, vội vàng bịt mũi lại. Còn Triệu Tử Long xé hai mảnh vải từ áo của mình, sau khi dùng nước làm ướt thì đưa ngay cho tôi bịt mũi lại.
Tôi vẫn luôn ở trong Miêu Vương quan, căn bản không biết cái gì gọi là chướng khí cả. Triệu Tử Long mới giải thích cho tôi nghe, có một lần anh ấy giúp người bí ẩn kia đào mộ thì gặp phải chướng khí, suýt nữa thì hôn mê ở mộ thất. Sau đó, anh đã phải dùng nước tiểu làm ướt quần áo, bịt lên mũi mới có thể giữ lại được một mạng.
Anh ấy vừa kể cho tôi nghe, vừa đi trước dẫn đường, cuối cùng cả hai chúng tôi quyết định chạy luôn một mạch. Chúng tôi băng nhanh qua vùng chướng khí, mặc dù không hít vào trong cơ thể nữa, nhưng hai mắt bị chướng khí bay vào, đau nhói như kim châm, rất khó chịu, tôi chảy cả nước mắt.
Tôi định bảo Triệu Tử Long tăng tốc, nhưng ngờ đâu, anh ấy bỗng dừng lại. “Sơ Cửu, em có nhận ra không, khu rừng này không hề lớn, chúng ta cũng đi rất lâu rồi, đáng lẽ phải ra khỏi rừng lâu rồi chứ. Nhưng chúng ta… có vẻ như vẫn đang ở sâu trong rừng.”
Anh ấy vừa nói như vậy, tôi cũng nhận ra vấn đề. Dựa theo bước chân của chúng tôi, lẽ ra phải chạy ra khỏi rừng lâu rồi. Nhưng nhìn ra xa thì, trước mặt chúng tôi vẫn là rừng thông tối đen như mực, căn bản vẫn chưa đi ra.
“Lẽ nào là Quỷ đánh tường?” Suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là Quỷ đánh tường, tôi nhanh chóng lấy ra ba nén hương, định đốt nhang mượn đường.
Tôi cũng không để ý tới dưới chân, cứ vậy dùng sức chạy về phía trước. Nhưng ai ngờ đâu, vừa chạy được khoảng mười mét, tôi bỗng đạp phải chỗ mặt đất ẩm ướt.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mặt đất dưới chân bị lún, cả người tôi theo đó rơi xuống. Tôi nhanh nhẹn dùng tay bám lấy phía trên, định trèo lên trên. Nhưng mặt đất này quá mềm, tôi vừa dùng sức là lại lún xuống sâu hơn, căn bản là không dùng lực được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân lún dần.
“Tử Long, là đầm lầy, đừng qua đây!” Triệu Tử Long đi ở phía sau canh chừng, bởi trong rừng ánh sáng không đủ, nên anh ấy cũng không thấy được tình huống của tôi, vẫn chỉ cố hết sức chạy đến.
Sau khi tôi hét to, anh ấy mới hiểu ra, nhưng một chân của anh ấy đã dẫm xuống đầm rồi. Dù vậy, anh ấy phản ứng rất nhanh, chân còn lại lập tức dùng sức làm điểm tựa, sau đó nhảy phắt qua, tay bám được ngay một cây thông.
“Chết tiệt! Sơ Cửu, đợi anh. Anh sẽ cứu em lên ngay!” Triệu Tử Long chửi thề một tiếng, rồi đi tìm thứ gì đó.
Mà tốc độ lún xuống của tôi càng lúc càng nhanh hơn, chớp mắt tôi đã lún xuống tới tận cổ. Cứ tiếp tục như thế này, tôi chắc chắn sẽ bị đầm lầy nuốt chửng.
“Nào, bám chặt lấy thân cây!” Lúc mà bùn lầy tanh hôi đã ngập đến miệng của tôi thì Triệu Tử Long đã chìa một thân cây tới trước mặt tôi.
Tôi vội nắm chặt lấy thân cây, anh ấy lập tức kéo tôi lên. Vừa kéo được tôi ra, anh ấy mệt nhoài tới nỗi nằm lăn ra đất thở hổn hển: “Thật là quá bất cẩn, chuyện này mà anh cũng quên mất được. Nơi có chướng khí, mười nơi thì đến tám, chín nơi đều có đầm lầy. May mà, cả hai chúng ta không cùng lúc rơi xuống, nếu không thì hôm nay chắc chúng ta đều chôn xác ở đây rồi.”
Tôi nghĩ lại mà vẫn thấy sợ, đầm lầy này không phải dạng vừa. Nếu không phải tôi kịp thời phát hiện ra, có lẽ chúng tôi đều đã phải chôn xác tại đây.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi cũng đã chứng thực được một chuyện, tôi vỗ vai Triệu Tử Long, nói: “Anh Tử Long, đây không phải là Quỷ đánh tường. Hơn nữa, dấu chân của đám người đó đến phía trước khu rừng thì biến mất, vào trong rừng cũng không đụng phải bọn họ. Có lẽ bọn họ đã thoát ra ngoài rồi. Chúng ta phải nghĩ cách thoát ra khỏi đây, nếu không sẽ bị mắc kẹt trong đây mất.”
“Ừ.” Triệu Tử Long ngồi dậy, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, được một lúc thì anh ấy bỗng nheo mắt nhìn về phía tôi. “Liệu có phải là ông cụ điểm canh cố ý để chúng ta đi con đường này, muốn để chúng ta đi vào khu rừng này, sau đó mắc kẹt trong đây không? Nếu như đúng là ông cụ, như vậy rõ ràng nói lên, ông cụ không muốn chúng ta tìm thấy thôn Hưởng Thủy.”
“Ờ ha, cũng không tính là quá ngốc nghếch! Nếu không, chết rồi cũng chỉ là hai con ma ngu ngơ.” Nhưng ngay khi Triệu Tử Long vừa dứt lời, phía sau lưng chúng tôi đột nhiên vang lên một giọng nói khá vui vẻ.

Bình Luận

0 Thảo luận