"Pháp thần vĩ đại sẽ dẫn dắt hậu duệ của nước Dạ Lang chúng ta phục quốc! Các ngươi, hãy chờ đến lúc mà chôn thân cùng đi!" Giọng nói âm trầm của đệ tử nhà họ Bạch rất lớn, vang vọng khắp cả địa cung này.
"Con mẹ nó, mày bị bệnh à? Có phải mày muốn hại chết bố mày không? Mau cút xuống đây cho bố, chờ quay về rồi, xem bố có đánh chết mày không!" Bạch Thừa Chí vẫn chưa hiểu rõ tình hình, xông về phía tên đệ tử rồi tức giận hét ầm lên.
"Hậu duệ Dạ Lang?! Giờ đã là năm nào rồi? Các ngươi cho rằng dựa vào đống trường mâu giẻ rách này của các ngươi là có thể phục quốc á? Đúng là đáng thương, mà cũng thật là nực cười!" Tên đệ tử nhà họ Bạch này vừa để lộ thân phận, tôi cũng ngay lập tức nhận ra được, hẳn là hắn đã sử dụng thuật dịch dung và mặt nạ da người. Tôi nhìn hắn lắc đầu cười khổ: "Ông Bí thư, thời của các người đã qua rồi, nó chỉ còn là hồi ức trong dòng lịch sử mà thôi. Tộc các người nếu như đã có thể sinh sôi nảy nở đến giờ, sao không cố mà sống tiếp? Muốn người trong tộc ngươi phải chôn cùng, dùng cách làm tàn nhẫn này để hoàn thành một chuyện không có khả năng xảy ra?"
"Ha ha ha..." Ông Bí thư cười gằn, chậm rãi xé lớp mặt nạ da người trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn. Lão nghiến răng đáp: "Ta biết trường mâu của chúng ta không có tác dụng, nhưng đợi đến khi vu sư vĩ đại của chúng ta sống lại, ngươi sẽ biết chúng ta có thực lực phục quốc hay không! Ngươi là Lý cún con phải không? Nói ra cũng phải cảm ơn ngươi đấy, đại trận Thiên Cương Địa Sát của chúng ta còn chưa đến lúc khởi động, nhưng các ngươi xuất hiện đã khiến vu sư vĩ đại tỉnh dậy sớm hơn dự định. Các ngươi nên cảm thấy vinh dự khi được chiêm ngưỡng cảnh vu sư vĩ đại của chúng ta hồi sinh! Còn cả món đồ trên tay ta nữa, đủ để ta san bằng các ngươi!"
"Thứ cho lão già này mắt kém, nếu như ta không có nhìn lầm thì thứ trong tay lão hẳn là chiêng quỷ của Diêm Vương trong truyền thuyết?" Bác Diệp tiếp lời: "Chiêng quỷ của Diêm Vương có thể khống chế âm binh quỷ sai, ngươi khua chiêng lên là muốn triệu hoán âm binh quỷ sai để ngăn cản chúng ta, nhốt chết chúng ta tại thôn Hưởng Thủy này, đúng chứ?"
"Không sai, không ngờ ngươi cũng biết đến chiêng quỷ của Diêm Vương! Nếu như ngươi đã biết sự lợi hại của nó, vậy thì chắc cũng đã nghĩ đến chuyện, các người sẽ không thoát ra khỏi thôn này được chứ gì? Ha ha ha..."
Nghe thấy bác Diệp nói ra tên thứ đồ trên tay lão trưởng thôn, trong lòng tôi cũng khá ngạc nhiên. Khúc xương mà lão đang dùng để gõ chiêng quỷ, chính là bảo bối nằm trong tay nữ vu sư.
Nhưng điều tôi không ngờ được là cái thứ này lại có thể triệu hóa âm binh quỷ sai. Âm binh quá cảnh, không còn người cũng chẳng còn hồn, câu nói này đã thể hiện rõ mức độ khủng khiếp của âm binh.
Người có đạo thuật mạnh cỡ nào cũng đều không muốn gặp phải âm binh quỷ sai, bởi vì bọn chúng đều đi câu hồn.
"Nếu như đã không ra được khỏi cái thôn này, vậy thì thân già này cũng muốn ở lại xem xem, nữ vu sư của các ngươi lợi hại đến mức nào!" Bác Diệp cắn răng đáp.
"Được lắm!" Thấy bác Diệp mở lời, tôi cũng mỉm cười, nói: "Các vị am hiểu Hắc vu thuật, vãn bối bất tài, cũng muốn được xem xem rốt cuộc là đạo thuật của chúng ta lợi hại hay là hắc vu thuật của các vị lợi hại!"
"Bạch Thừa Chí, động thủ!" Không ngờ, tôi vừa mới dứt lời, Tả Âm đã giành lấy cơ hội động thủ trước. Với tính cách của gã, tuyệt đối sẽ không có chuyện làm con chim đầu đàn, gã chỉ thích ngấm ngầm giở trò hại người sau lưng hơn.
Tôi còn đang nghi ngờ có phải gã muốn chơi trò khiêu khích cho chúng tôi xích mích rồi chém giết lẫn nhau gì không, nhưng không ngờ gã thật sự đã xông lên, hai người liên thủ đối phó lão Bí thư.
"Hai con rùa này, vốn dĩ không hề muốn lấy long khí, mà là muốn lấy chiếc chiêng quỷ của Diêm Vương cơ à, dã tâm lớn ra phết!" Vương Lỗi theo dõi bọn họ đấu với nhau, vừa lẩm bẩm độc thoại.
Nghe thấy vậy, bác Diệp hốt hoảng nói: "Tuyệt đối không thể để chiêng quỷ của Diêm Vương rơi vào tay đám người tâm thuật bất chính này, nếu không đạo môn chắc chắn sẽ gặp phải kiếp nạn!"
Thật ra ban nãy, lúc biết không thể đi ra khỏi thôn Hưởng Thủy này, tôi đã nhen nhóm ý định nhân cơ hội giết chết Tả Âm.
Tôi nhìn lão Bí thư đang đánh nhau với Tả Âm, quay về phía Diệp Đường nói: "Diệp Đường, cô mau dẫn bọn họ tìm lối ra, tôi ở lại đói phó bọn chúng!"
"Ha ha ha..." Nào ngờ, nghe thấy tôi nói thế, Vương Lỗi đã bật cười ha hả: "Xem ra anh Cửu của chúng ta quyết định ra tay rồi. Đi đi, đi giết kẻ thù của cậu đi!"
Tôi nhìn về phía Vương Lỗi đang cười híp mắt, bèn chủ động hỏi anh ta: "Lỗi gia, cậu nói thật đi, tại sao cậu lại biết được mối thù giữa tôi và Tả Âm?"
"Lão phu bấm đốt tính quẻ, thôn Ma Câu, bách quỷ vây thôn, lấy xác luyện trùng độc vân vân... tất cả các chiêu số tà môn cậu đều đã trải qua hết cả." Vương Lỗi cười đến là thần bí, sau khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của tôi, còn chưa đợi tôi kịp thốt lên, cậu ta đã cướp lời, nói tiếp: "Anh Cửu, nói thật cho cậu biết nhé, mặc kệ là long khí hay là chiêng quỷ của Diêm Vương, Lỗi gia ta cũng chẳng thèm để tâm đến mấy cái thứ này đâu. Ta được người khác giao phó nên mới đến để giúp cậu, ta biết cậu cũng muốn hỏi ta, nhưng Lỗi gia ta lại không thể nói cho cậu biết đấy. Nếu muốn biết thì đợi cậu sống sót đi ra ngoài rồi ta sẽ nói cho cậu."
Khuôn mặt đắc ý của Vương Lỗi khiến tôi có một nỗi xúc động muốn vả một cái cho mặt anh ta dính chặt lên tường, có moi ba ngày ba đêm cũng không gỡ ra được.
Nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì được anh ta, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Được, là anh nói đấy nhé."
"Ừ." Vương Lỗi gật đầu, đi theo Diệp Đường rồi mới nhìn tôi, nhắc nhở: "Lý Sơ Cửu, cẩn thận chút. Nếu không ngăn được bọn họ thì chúng ta nghĩ cách thoát ra ngoài."
"Không sao đâu!" Tôi mỉm cười, nhìn về phía Tả Âm vẫn còn đang đánh nhau, "Gã với tôi có mối huyết hải thâm thù, tôi đã thề không đội trời chung, gã nhất định phải chết!"
Sau khi nói xong, tôi chầm chậm đi lên đài đá.
Lão Bí thư tuổi tác đã cao, nhưng công phu cũng không hề yếu, tôi từng được chứng kiến sức mạnh của bác Trần, lão Bí thư này so ra cũng không hề lép vế.
Mặc dù Tả Âm và Bạch Thừa Chí liên thủ với nhau, nhưng hai người không hề chiếm được ưu thế. Lão Bí thư rất khôn ngoan, biết cần đối phó với Tả Âm trước, cho nên thế đánh cứ dồn về phía Tả Âm tới tấp.
Sau khi Tả Âm liên tục bị chèn ép mấy hiệp thì đã bị lão Bí thư nắm được sơ hở, một chưởng đánh vào bả vai gã, ngay lập tức đánh rơi con dao vót tre trong tay Tả Âm.
"Cái thời đại này của các ngươi, kẻ nào cũng có thân thủ quá kém! Đi chết đi!" Lão Bí thư gầm lên một tiếng, một chưởng đánh mạnh về phía lồng ngực Tả Âm.
Chưởng phong mạnh mẽ đến nỗi thổi tốc cả tóc Tả Âm lên. Tả Âm mặt mày trắng bệch, bèn túm lấy Bạch Thừa Chí ra chắn trước người mình.
Một tiếng "bộp" nặng nề vang lên, còn có cả tiếng xương gãy, thân thể Bạch Thừa Chí co giật, hắn ta muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại chỉ hộc ra toàn máu.
"Ngươi... Cha... ta...sẽ... sẽ... không tha... tha... cho... ngươi... đâu..." Bạch Thừa Chí gắng gượng nói được câu này, thân thể run rẩy, ngã thẳng ra đất, mắt còn chưa nhắm lại thì đã chết rồi.
"Không ngờ ngươi còn độc ác hơn cả ta!" Lão Bí thư cười mỉa mai, lại tiếp tục ra tay với Tả Âm. Gã ta định trốn, thấy vậy tôi lập tức xông lên, đạp một cú thật mạnh lên lưng, khiến gã va thẳng vào chiếc quan tài đá.
Gã ta nghiến răng, quay đầu lại nhìn tôi đầy giận dữ: "Mày dám qua cầu rút ván?"
"Ha ha..." Tôi cười lạnh một tiếng: "Tả Âm, đây là bài học ông dạy tôi. Tôi cũng chỉ học theo ông mà thôi, không phải ông thích nhất là giở trò sau lưng sao? Đây chính là kết cục!"
Lão Bí thư không ngờ tôi sẽ ra tay đối phó với Tả Âm nên cũng thoáng sững sờ. Tả Âm cáu giận nhìn tôi, nạt nộ: "Mày tưởng chỉ dựa vào mấy người chúng mày cũng có thể giết được tao chắc? Đừng có mơ!"
Tả Âm vừa dứt lời, tôi đã thấy gã há miệng ra, cuống họng động đậy, sau đó tôi nhìn thấy con cổ Tam Thi đáng sợ bay ra từ trong miệng gã.
Tôi cũng không để ý được nhiều vậy nữa, vừa thấy con cổ Tam Thi kia xông về phía mình, tôi lập tức lấy ra thước trấn hồn, quật nó một cú thật mạnh.
Cú đánh này lập tức đập cho con cổ Tam Thi nát thành thịt vụn, chất lỏng bắn tung tóe ra ngoài, bắn lên quan tài đá, đục thành vô số lỗ nhỏ.
May mà tôi lùi lại kịp thời mới không bị thương, đến khi tôi đứng vững lại được, Tả Âm đã chạy xuống dưới bậc thang đá, tay túm lấy một vốc người giấy vứt ra ngoài không trung, rồi phun một ngụm máu tươi lên mặt người giấy. Đám người giấy này ngay lập tức giống như được bơm hơi, sau khi rơi xuống đất, đã xúm xít bảo vệ bên cạnh Tả Âm giống như người đang sống thật sự.
Sau khi chạy xuống dưới chân cầu thang đá, Tả Âm mới ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn tôi, "Lý Sơ Cửu, không ngờ năm đó mày còn sống sót thoát ra khỏi thôn Ma Câu. Nói cho mày hay, nếu như có người biết mày vẫn còn sống, hắn ta chắc chắn sẽ rất tức giận. Không cần tao ra tay, hắn cũng sẽ giết chết thứ con hoang như mày!"
Dứt lời, gã ta nhảy tùm vào trong nước. Mà những người giấy kia đều đứng ở trên đường đá bảo vệ cho hắn chạy thoát, tôi muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa rồi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận