Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 167: Chuyện cũ như khói sương

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Chu Bát Tự nhả ra từng lời từng chữ, giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ.
Tôi càng thêm giật mình, bởi vì tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện của mẹ. Tôi chỉ biết bà là người của Linh tộc, nhưng cũng không hề biết thân phận thực sự của bà là gì.
Chu Bát Tự thấy tôi giật mình bèn cười nói đầy ý vị:
"Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi, để ngươi chết được rõ ràng! Mẹ ngươi không phải người phụ nữ bình thường mà là thánh nữ của Linh tộc, địa vị chỉ đứng dưới tôn chủ Linh tộc. Pháp thuật của cô ta là chữa lành, chỉ cứu chứ không hại người. Thánh nữ cả một đời đều dâng hiến cho Linh tộc, chỉ có thể gả cho tôn chủ, sinh con đẻ cháu. Nếu là con gái thì sẽ là thánh nữ đời tiếp theo, nếu là con trai thì sẽ là tôn chủ đời kế tiếp! Khi bà nội ngươi nhặt được mẹ ngươi, sau đó ông nội ngươi nhìn thấy miếng ngọc bội nên biết được thân phận của cô ta. Chỉ đáng tiếc bà nội ngươi quá ngu muội, dốt nát, ép cô ta nối dõi tông đường. Điều này mới khiến tôn chủ phẫn nộ, dẫn tới kết cục hiện giờ của ngươi và thôn Ma Câu."
Tôi hoàn toàn choáng váng khi nghe những lời này, trong đầu chỉ toàn tiếng vo ve giống như bị ù tai.
Nhưng trong lòng tôi thì đã dậy sóng, không thể bình tĩnh lại nổi. Tôi chưa bao giờ ngờ, thân phận của mẹ tôi lại là thánh nữ Linh tộc.
Chẳng trách lần đầu tiên ông nội nhìn thấy mẹ đã bắt bà nội đưa mẹ tôi đi, còn không cho cha tôi được động phòng, dọa rằng nếu làm trái thì cả nhà sẽ chết.
Cha tôi không phải là cha ruột. Trước lúc đi làm mắt trận bảo vệ cho thôn Ma Câu, ông nội đã nói cho tôi biết, khi bà nội nhặt được mẹ tôi thì người đã có thai rồi.
Nhưng nói như vậy, lẽ nào cha ruột của tôi lại là tôn chủ Linh tộc? Bọn họ nói tôi là con hoang, lẽ nào tôn chủ Linh tộc cũng không muốn xấu hổ vì tôi nên mới muốn giết tôi?
Bởi vì tôi nhớ rất rõ, khi tôi giết chết Tả Âm, gã đã nói với tôi rằng, tôn chủ Linh tộc sẽ không tha cho tôi!
Khi tôi còn đang sững sờ thì Chu Bát Tự đột nhiên bật cười. Trông lão cười cực kỳ kích động, cực kỳ vui sướng, tới mức có nước mắt chảy ra từ phía sau cặp kính đen trên mặt lão.
Sau khi thôi cười, lão mới nhìn tôi, nói rất trịnh trọng:
"Vậy nên, ta không giết ngươi là vì muốn dùng ngươi dụ tôn chủ Linh tộc ra! Ngươi là con trai của ông ta, dù có bị chửi là con hoang thì ông ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi! Nếu không, ngươi tưởng ngươi và Triệu Tử Long, còn cả lão già sư phụ mãi không chết của các ngươi có thể sống yên trên núi Miêu Vương suốt bao năm như vậy sao?"
"Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện đó? Tôn chủ Linh tộc tuyệt đối không thể là cha ruột của tôi. Ông ta hại thôn Ma Câu, bắt hồn phách của mẹ tôi, hành hạ bà ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta. Vậy nên, ông ta không phải!"
Tôi hoàn toàn ngơ ngác, chỉ có thể gào thét đầy thảng thốt ở trong lòng.
Tôi nhớ khi gặp lại mẹ trước cây thần của trại Cổ Miêu, mẹ tôi đã bảo tôi đừng tìm hiểu tin tức về cha ruột của tôi nữa, nếu không sẽ hại ông ấy và cũng là hại chính bản thân tôi.
Vậy nên, tôn chủ Linh tộc không phải cha tôi! Ông ta không phải!
Tôi càng nghĩ càng hoảng, nhưng lời nói của Chu Bát Tự không ngừng tấn công tôi, không ngừng đánh vào niềm tin của tôi. Lão đang nói với tôi, tôn chủ Linh tộc chính là cha ruột của tôi.
"Cha ruột của ngươi hại thôn Ma Câu cũng đồng nghĩa với việc đã hại ông nội ngươi. Ta còn đang đợi ngươi đi tìm gã báo thù đấy! Con giết cha, thứ ta thích nhất chính là mấy vở kịch bi thảm kiểu này đó! Ha ha..."
Chu Bát Tư lại nói. Sau khi cười vài tiếng, hắn đột nhiên trở nên vô cùng ác liệt:
"Năm đó ở thôn Ma Câu, khi ta chuẩn bị liều mạng thoát ra, gã đã định giết ta! Tên đồ đệ Tả Âm của ta vì muốn sống sót đã phản bội ta, còn tự tay giết chết ta. Tôn chủ Linh tộc thì suýt nữa đã hủy phần xác thịt của ta, đáng tiếc ông trời không quên ta. Bọn chúng không biết ta là xác sống. Cổ vương Tam Thi trong người ta không chết thì ta cũng sẽ không chết. Nhưng ta không thích uống máu, ăn tim người để giữ mạng sống. Ta âm thầm toan tính nhiều như vậy, đó là vì muốn dụ tôn chủ Linh tộc tới đây, ta sẽ uống cạn máu, ăn sống tim gan của ông ta!"
"Điên rồi! Chu Bát Tự, ông không chỉ là một kẻ điên mà còn là một ác ma!"
Tự Long thấy tôi sững người thì đột nhiên quát to.
Tiếp đó anh ấy vỗ mạnh vai tôi, nói:
"Sơ Cửu, anh không quan tâm thân phận em là gì, dù em có là tôn chủ đời tiếp theo của Linh tộc thì em vẫn là sư đệ của anh. Có anh ở đây, anh sẽ không để người khác gây phiền hà cho em, càng không để người khác hại em! Dù có ngày anh em ta trở thành kẻ thù của nhau thì anh vẫn sẽ đứng sau lưng em, giết sạch những kẻ muốn hại em!"
Tử Long gần như là gầm lên khi nói ra những lời này. Mà tôi cũng giật mình tỉnh táo lại.
Nhưng ngay sau đó tôi lập tức phát hiện ra lời nói của Tử Long có gì đó không ổn. Những lời mà anh ấy nói với tôi hiện tại, lẽ nào anh ấy cũng biết về lời nhắc nhở mà sư phụ đã báo mộng... Đó chính là mệnh cách long hổ tương tranh giữa chúng tôi?
Tôi tưởng anh ấy không biết, lẽ nào anh ấy cố ý giấu tôi, nói rằng anh ấy không biết gì hơn là vì không muốn tôi cảm thấy có gánh nặng?
Khi tôi đang trầm tư thì Tử Long nhìn tôi, ánh mắt vô cùng kiên định và chắc chắn. Anh ấy nở nụ cười tươi như ánh mặt trời:
"Sơ Cửu, hôm nay chúng ta tới đây để giết chết Chu Bát Tự. Vì cái chết thảm của cả nhà em, vì cái chết uổng của sư phụ chúng ta!"
Khi nghe thấy những lời này, tôi mới dần lấy lại lý trí. Những lời nói vừa rồi của Chu Bát Tự thực sự đã khiến tôi dao động. Tôi nghiến răng, quay đầu nhìn lão, nói to:
"Đúng, hôm nay tôi tới đây chính là để giết chết ông!"
"Giết ta? Ha ha..."
Chu Bát Tư cười khinh bỉ:
"Dựa vào chút đạo hạnh của ngươi? Chưa đủ đâu, đến cả ông nội ngươi còn không phải là đối thủ của ta, nói gì tới ngươi!"
"Vậy sao?"
Tôi cười lạnh lùng:
"Hiện tại tôi là chưởng môn phái Huyền Chân. Ông nhìn thấy tôi, theo lý phải gọi tôi một tiếng chưởng môn đấy, còn phải quỳ hành lễ, nếu không, ông chính là kẻ khi sư diệt tổ!"
"Đúng là buồn cười!"
Chu Bát Tự cười khinh khỉnh:
"Ngươi không phải chưởng môn của môn phải Huyền Chân, ngươi là tôn chủ đời tiếp theo của Linh tộc. Có điều, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đợi sau khi ta giết ngươi, giết cả tôn chủ Linh tộc rồi, ta có thể dùng thước trấn hồn để khôi phục phái Huyền Chân. Năm đó Long Hổ Tông vô cớ gây chiến với Linh tộc rồi sau đó đóng chặt sơn môn, không xuất hiện trước con mắt người đời nữa! Thời gian xoay vần, sau này tông chủ của Long Hổ Tông nên tới lượt ta, Chu Bát Tự của phái Huyền Chân, ngồi rồi!"
"Pi!"
Bác Diệp không chịu nổi, nhổ toẹt một bãi nước bọt, nói:
"Sư huynh, huynh đúng là không biết xấu hổ. Huynh giết chết sư phụ, khi sư diệt tổ, huynh chính là kẻ phản đồ của phái Huyền Chân. Dù huynh có đoạt được thước Trấn Hồn thì người của phái Huyền Chân cũng sẽ không tha cho huynh đâu!"
"Sư đệ à, xem ra đệ sống đủ rồi đấy nhỉ!"
Chu Bát Tự nhếch mép cười lạnh lùng, nhưng không hề có ý tấn công bác Diệp, lão quay sang nhìn những thầy phép đang đứng xung quanh, nói:
"Tốt nhất các ngươi đừng nghĩ tới chuyện lật lọng, ta lòng dạ độc ác nhưng cũng sẽ không ra tay với thuộc hạ của mình! Các ngươi không cần ra tay với bọn chúng. Lát nữa tôn chủ Linh tộc tới, các ngươi cứ mặc sức chém giết là được. Nếu có kẻ nào dám phản bội, ta biết hết vợ con các ngươi trốn ở đâu. Chắc hẳn các ngươi cũng không muốn bọn họ có kết cục giống như gã thợ rèn chứ hả?"
Chu Bát Tự uy hiếp, tất cả các thầy phép đều lập tức quỳ xuống, cung kính nói:
"Xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định làm việc theo lệnh của ngài, chỉ xin ngài tha cho vợ con chúng tôi!"
Những thầy phép này trước giờ luôn sinh sống trong chốn rừng sâu núi thẳm, cô đơn một mình, không có gia đình. Giờ họ đã có gia đình, có vợ có con nên đương nhiên không thể bỏ họ được.
Vợ con đối với họ còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình. Vậy nên, dù Chu Bát Tự bắt họ làm gì thì bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà làm theo.
Chu Bát Tự độc ác. Đây chính là điểm chúng tôi không bằng lão. Giao đấu với lão nhiều lần như vậy, tôi luôn ở trong thế bị động bởi vì tôi không ác bằng lão, cũng không táng tận lương tâm được như lão.
Lão có thể vì mình mà giết chết tất cả mọi người. Nhưng tôi thì không thể, bởi vì tôi là người tu đạo, tôn sùng chính nghĩa và sự lương thiện!
Tôi biết hiện tại chúng tôi không còn đường lui nữa, bèn hét to:
"Hiện tại chúng ta đánh trận một mất một còn, không còn đường lùi nữa. Bất kể thế nào mọi người cũng phải nhớ kỹ, chúng ta là ngươi tu đạo, tuyệt đối không được vi phạm đạo nghĩa, thề đối kháng với tà thuật đến cùng. Dù hôm nay có chết cũng phải chết một cách quang minh lỗi lạc!"
Tất cả đều sôi trào nhiệt huyết, chỉ có chiến, không có đường chạy nữa.
Mục tiêu của tôi là Chu Bát Tự. Tôi định ra tay tấn công thẳng vào lão. Nhưng chúng tôi còn chưa ra tay thì Chu Bát Tự đột nhiên nói với vẻ bất mãn:
"Thầy bói quỷ, sao bọn chúng vẫn bình yên vô sự vậy?"
Chu Bát Tự nói vậy, tôi tức thì cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, giống như trúng hương mê hồn vậy.
Không chỉ có tôi. Khi tôi quay đầu lại nhìn, những người phía sau đều đã xụi lơ trên mặt đất, tất cả đều trúng chiêu!

Bình Luận

0 Thảo luận