Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 12: Giòi trong mu bàn chân

Ngày cập nhật : 2025-06-21 19:27:38
Giòi trong mu bàn chân: Đây cũng là một câu thành ngữ để chỉ việc gặp phải khó khăn hoặc gặp phải đối thủ khó giải quyết.L
ớp sương mù dày đặc xung quanh ngọn đèn quỷ vẫn không tan, vì vậy tôi không thể nào thấy rõ được bộ dạng của người kia, chỉ có thể nghe được giọng nói của lão ta mà thôi, rất khàn nhưng lại đầy hưng phấn.
Không cần đoán cũng biết, người này chính là sư đệ của ông nội, cũng chính là hung thủ hại chết gia đình tôi.
Ông nội một mực giữ chặt lấy tôi, để tôi đứng sau lưng, bảo vệ tôi. Sau khi nghe thấy giọng của người này, đột nhiên ông nội phá lên cười, cơ thể cũng thả lỏng đi nhiều.
“Sư đệ, ta chết rồi, ngươi hãy để Sơ Cửu sống tiếp, để người dân trong thôn sống tiếp!” Cười xong, ông nội mới nói tiếp.
Từ giọng điệu của ông nội, tôi có thể cảm nhận được, ông đã không còn quyết liệt như lúc trước nữa, ông đang thỏa hiệp.
“Không được!” Nào ngờ, người kia lại lạnh lùng ngắt lời ông nội, thẳng thừng nói: “Lý Sơ Cửu không chết, quỷ ta nuôi sẽ không thành ác quỷ được. Sư huynh, ta thật sự không ngờ, ý thức của con dâu huynh lại mạnh mẽ đến vậy, dù ta đã biến ả ta thành quỷ rồi, vậy mà ả ta vẫn luôn muốn bảo vệ Lý Sơ Cửu. E là lúc còn sống, ả ta cũng không phải người bình thường đâu? Đến cả chú diệt hồn của ta cũng không hoàn toàn cắn nuốt được ý thức của ả. Thế nên ta muốn con trai ả phải chết ngay trước mộ ả. Kích thích ra oán khí lớn nhất của ả. Lý Sơ Cửu quan trọng với ả đến vậy, sư huynh nghĩ ta có thể bỏ qua cho nó được ư? Còn người dân thôn Ma Câu, chết hay không còn phải xem tâm trạng của ta đã!”
“Chu Bát Tự, ngươi đừng có ép người quá đáng!” Ông nội thấy thỏa hiệp không có tác dụng, tức giận quát lên: “Ngươi giết cả nhà ta, giờ đây ta chấp nhận đền mạng cho ngươi, ngươi vẫn không chịu buông tha cho Sơ Cửu. Nếu đã như vậy, ta chỉ còn cách liều cái mạng già này, cũng quyết không để ngươi dễ dàng làm được điều đó.”
“Sư huynh, qua bao nhiêu năm như vậy, chắc là huynh đã quên sạch sành sanh đạo thuật rồi? Chúng ta cũng đã lâu không đọ sức, huynh hãy xem thử, có phải là tà thuật của sư đệ ta đây tiến bộ rồi không? Đợi ta giải quyết huynh xong, sẽ từ từ xử lí nốt Lý Sơ Cửu… ha ha…” Chu Bát Tự cười gằn, tôi còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì lão ta đã xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.
Mà lúc này, tôi mới hoàn toàn thấy được kẻ thù của nhà mình. Lão ta trông trẻ tuổi hơn ông nội, phỏng chừng trên dưới 60 tuổi, chống một cây gậy bằng sắt, mặc kiểu quần áo liệm mà chỉ có người chết mới mặc, cài nút áo kín cổ, đeo một cái kính râm kiểu cũ rích.
Lão ta mặc nguyên một bộ quần áo liệm màu đen, nhìn không khác gì một người chết. Nhìn kĩ hơn, tôi mới phát hiện ra lão không có chân, thay vào đó là hai chiếc chân giả bằng gỗ, chẳng trách ống quần của lão ta trông trống rỗng thế.
“Được!” Ông nội cầm thanh đoản kiếm bằng tiền đồng, xông thẳng tới.
Chu Bát Tự vẫn không hề ra tay đánh trả, mà là dụ ông nội đến trước mộ mẹ tôi. Tôi lại không nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt nữa rồi, chỉ có thể nghe thấy có tiếng leng keng vang lên, là tiếng va chạm giữa đoản kiếm tiền đồng và cây gậy sắt.
Bởi vì nhìn không thấy nên trong lòng tôi càng sốt ruột vô cùng. Tôi không có cách nào giúp ông nội cả, chỉ có thể đứng đó sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng vậy. Cái cảm giác này hành hạ, giày vò tôi suốt mấy phút đồng hồ, rồi đột nhiên mọi âm thanh đều im bặt.
“Sơ Cửu, cầm lấy đoản kiếm của ông rồi đi đi, cứ đi thẳng về phía trước, tuyệt đối không được quay đầu lại. Ông nội chỉ có thể giúp con được đến đây thôi. Nhớ lấy, tuyệt đối không được quay đầu lại. Đi mau!”
Tôi còn chưa kịp hiểu ra, ông nội đã chạy tới gần tôi, cả người ông toàn là máu, ông vừa nói vừa nhét thanh đoản kiếm vào tay tôi.
Tôi chưa kịp nói gì, ông nội đã đẩy tôi một cái, lực đẩy mạnh tới nỗi, tôi ngã lăn xuống núi.
Sườn núi rất dốc, tôi lăn một hồi mới bị một tảng đá lớn chặn lại. Khắp người tôi bị cỏ dại cứa trầy xước, tôi không để ý đến những vết thương, vội vàng bò dậy hét lớn về phía ông nội: “Ông ơi, Sơ Cửu không đi, Sơ Cửu ở lại với ông”
“Đi đi!” Sương mù phía trên quá dày, tôi không thể nào nhìn thấy ông nữa, chỉ nghe thấy tiếng ông hét lên, bảo tôi đi đi. Đồng thời, tôi cũng nghe thấy giọng nói âm trầm của Chu Bát Tự vang lên: “Bắt Lý Sơ Cửu về đây cho ta, đợi lệ quỷ của ta thoát ra khỏi quan tài rồi, tối nay ta sẽ khiến cho sư huynh mượn xác hoàn hồn.”
“Ông nội? Ông nội ơi?” Tôi không muốn từ bỏ, cứ như vậy không ngừng gào tên ông. Nhưng dù cho tôi có gào thét như thế nào đi chăng nữa, cũng không nghe thấy ông nội đáp lại tiếng nào cả.
Mà chính vào lúc này, lưng núi bỗng có một bóng đen lao xuống. Tôi không nhìn thấy rõ đó là người thế nào, nhưng có thể nhìn thấy trong tay kẻ đó cầm một cây rìu sáng loáng.
Là chú Tư! Chú ấy lại muốn hại tôi!
Nghĩ đến đây, tôi đành quay lại, cắm đầu chạy xuống núi, trong tay nắm chặt thanh đoản kiếm, vừa khóc vừa gọi ông nội: “Ông nội, ông đừng bỏ Sơ Cửu lại một mình, chúng ta đều chạy đi, Sơ Cửu không muốn làm trẻ mồ côi!”
Tôi càng khóc lại càng thấy đau lòng, cảm giác như bị toàn bộ thế giới bỏ rơi. Tôi rất muốn quay đầu nhìn ông nội một cái, nhưng tôi lại nhớ lời ông cảnh cáo, tuyệt đối không được quay đầu.
Quả nhiên, vừa chạy được vài bước, tôi cảm thấy sau lưng ớn lạnh, như thể có gió lạnh cứ thốc vào người tôi vậy.
Tôi lạnh đến mức dựng hết tóc gáy, mà cơn gió lạnh lẽo đó cứ không ngừng thổi tới. Tôi không dám quay đầu lại, cắn răng chạy một mạch xuống núi. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: phải sống, không thể để ông nội hy sinh một cách vô ích được.
“Sơ Cửu, bà là bà nội của cháu đây, cháu trai ngoan của bà, chờ bà với!”
“Thằng con hoang kia, đợi bố mày với, không bố mày đánh chết mày giờ!”

Trong lúc tôi chạy thục mạng xuống núi, đột nhiên giọng nói của bà nội và cha tôi cùng vang lên từ phía sau tôi. Trong nháy mắt đó, tôi đã dừng lại theo bản năng.
Nhưng ngay lúc tôi định bụng quay đầu lại, tôi chợt nhớ ra bọn họ đều đã chết. Tôi thét to một tiếng, “A…!”, tôi dùng tay bịt chặt hai tai, gào lên: “Các người đều đã chết rồi, các người không có thật, tôi không thể quay đầu lại, tuyệt đối không được quay đầu.”
Tôi sắp bị bức điên rồi, tôi vừa gào thét loạn xạ vừa chạy thục mạng xuống núi.
Nhưng gió lạnh vẫn không ngừng thốc vào lưng tôi, cứ như có ma quỷ đang bám theo tôi, không ngừng thổi khí lạnh.
Tôi biết chú Tư đang ở phía sau tôi, tôi không dám ngoảnh đầu lại. Chú ấy mãi không xuống tay hại tôi là vì sợ hãi thanh đoản kiếm tiền đồng trong tay tôi.
Vì vậy, thanh đoản kiếm này chính là cọng rơm cứu mạng của tôi. Cho dù thế nào, tôi cũng tuyệt đối không được buông tay.
Vả lại, trời sắp sáng rồi, ông nội từng bảo ma quỷ sợ ban ngày, chỉ cần tôi cầm cự được đến khi gà gáy là tôi có thể sống sót.
Nhưng tôi nào có ngờ, ngay lúc tôi nghĩ ra được cách tự cứu mình này, không may chân tôi vấp phải cục đá, cả người tôi đổ ập về phía trước, ngã sõng soài xuống đất, thanh kiếm cũng tuột khỏi tay, văng ra xa.
Không kịp kêu đau, tôi lồm cồm bò dậy vội vã đi tìm thanh kiếm, đó là sợi rơm cứu mạng cuối cùng của tôi.
“Sơ Cửu, mày chạy nữa đi? Tao xem mày còn chạy được đi đâu?” Khi tôi chuẩn bị đứng dậy, chú Tư đã thình lình xuất hiện ngay trước mặt tôi, nhìn tôi chòng chọc.
Chết tiệt!
Tôi biết bản thân đã không còn chỗ để chạy nữa rồi. Trong lòng sinh liều, tôi định đâm thẳng vào chú Tư.
Nhưng còn chưa đụng tới người chú Tư, tôi đã nghe thấy một giọng trầm và dày vang lên từ phía sau chú Tư: “Nhóc con, đừng dùng thân thể người phàm chạm vào quỷ, không thì sẽ bị bệnh tật quấn thân đấy!”
Mang tiếng là một con quỷ nhưng chú Tư hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì đã bị một ông cụ mặc một bộ quần áo trắng nhảy vòng qua đầu, đồng thời bị ông cụ ấy ném thẳng một nắm gạo vào người.
Những hạt gạo đó giống như những hạt mưa rơi lên người chú Tư, kỳ quái là, thứ gạo này lại có thể khiến toàn thân chú Tư bốc khói đen.
Chú Tư không ngừng gào thét thảm thiết, tiếng gào đó thực sự rất chói tai. Những chỗ trên người chú ấy bị ném trúng còn phát ra những tiếng xèo xèo, nghe như tiếng thịt bị đốt cháy.
Tôi vẫn còn đang trong cơn bàng hoàng thì lại thấy phía sau ông cụ đột nhiên xuất hiện một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, trong tay anh ấy kẹp một chiếc bùa. Chỉ một động tác rất nhanh và chuẩn, anh ấy đã dán lá bùa lên trán chú Tứ, rồi mau chóng lùi lại một bước, mở chiếc ô màu đen ra, xoay một vòng và giật nhẹ về phía sau.
Khi cái ô đó xoay tròn, hình như đã tạo ra một luồng gió kì lạ, hút luôn hồn ma của chú Tư vào trong chiếc ô đen đó.
Toàn bộ động tác của người thiếu niên liền mạch như mây bay nước chảy, không chút do dự. Sau khi thu phục được hồn ma chú Tư, anh ta lặng lẽ đứng bên cạnh ông già áo trắng.
“Nhóc con, cháu là Lý Sơ Cửu sao?” Tôi ngây người, ông cụ áo trắng bèn mỉm cười mở lời, giọng điệu rất hiền từ.
Tôi hoàn hồn, nhưng không trả lời ông cụ luôn, chỉ chăm chú quan sát hai người trước mắt.
Ông cụ này, cả tóc lẫn râu đều đã bạc trắng, trên người mặc một chiếc áo đạo sĩ màu trắng, nhưng không biết chiếc áo đã giặt qua bao nhiêu lần mà đã ngả sang màu vàng.
Cậu thiếu niên đứng cạnh ông cụ cao hơn tôi một chút, trông có vẻ lớn hơn tôi chừng ba, bốn tuổi. Anh ấy cắt đầu đinh, mặt mũi sáng sủa, ngoại hình rất anh tuấn, đôi đồng tử đen lay láy, sâu thăm thẳm.
Tôi thấy bọn họ trông không giống kẻ xấu, bèn thừa nhận thân phận của mình: “Ông ơi, anh ơi, cảm ơn hai người vừa rồi đã cứu mạng con. Con là Lý Sơ Cửu, không biết hai người là?”
“Miêu Vương Lĩnh, Tiêu Dao Tử; Miêu Vương Lĩnh, Triệu Tử Long!” Ông cụ chưa nói gì, Triệu Tử Long ở bên cạnh đã nói ra tên họ của cả hai.
Còn tôi khi nghe đến cái tên Miêu Vương Lĩnh, đầu tiên là sững sờ, một giây sau đã kích động khóc òa. Người mà ông nội bảo bác Cả đi tìm gặp ngay trong đêm, chính là người ở núi Miêu Vương này!
Tôi vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin bọn họ: “Ông ơi, cầu xin hai người đi cứu ông nội con với, ông con vẫn còn ở trên núi, con cầu xin hai người!”
“Sơ Cửu, con mau đứng lên trước đã, ta sẽ đi cứu ông nội con ngay đây!” Ông Tiêu Dao Tử đỡ tôi đứng dậy, song cũng không có ý định mang theo chúng tôi đi lên núi, ông cụ nhìn về phía Triệu Tử Long dặn dò: “Tử Long, kẻ này rất thủ đoạn, e là không dễ đối phó! Hơn nữa, thôn làng này có gì đó rất dị thường, con hãy ở lại bảo vệ Sơ Cửu, ta đi tìm lão Lý, sau đó sẽ lập tức đi tìm các con!”
Sau khi ông cụ nói xong, bèn nhìn lên màn sương mù dày đặc đang bao phủ ngọn núi, thoáng nhíu mày, thở dài, ngay sau đó ông cụ lập tức đi lên núi cứu ông nội tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận