Tôi vừa nói mình có cách hay hơn, ba người bọn họ đã đồng loạt nhìn về phía tôi, chờ tôi nói ra.
Tôi dừng lại một chút rồi nhìn về phía Tử Long, nói: "Anh Tử Long, thôn Tiểu Nghĩa có một nhà ở đầu phía đông của thôn, ở đó có một quả phụ tên là Tuyết Mai! Vừa khéo, chúng ta có quen biết một thầy cản thi tên là Mạnh Doanh đấy!"
"Tên nhóc này, thế mà cũng nghĩ ra được, tuyệt!" Chỉ nói vậy Tử Long đã lập tức đoán được ý của tôi. Anh ấy cười rồi nói tiếp: "Cách này của Sơ Cửu được đấy. Lát nữa chúng ta đi vào, có thể giả vờ là đi tìm Tuyết Mai. Cứ nói là Mạnh Doanh đã từng cứu chúng ta, chúng ta đến báo ơn! Như vậy cũng sẽ không có ai hoài nghi chúng ta, càng không có ai hoài nghi thân phận của chúng ta!"
Lâm Y Y và Diệp Chu Tinh hiển nhiên không biết chúng tôi đang nói cái gì. Sau khi thấy chúng tôi mỉm cười với nhau, Lâm Y Y mới vội vàng kéo tôi lại, hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Tôi kể lại mọi chuyện, lúc này các cô ấy mới hiểu rõ đầu đuôi. Sau khi thống nhất phương án thì trời đã sáng hẳn.
Đợi đến lúc chúng tôi nhìn sang lại lần cuối toàn thôn, các căn nhà trong thôn hầu như đều đã bốc lên khói bếp. Xem ra, mọi người đã thức dậy hết rồi. Đồng thời, điều này cũng chứng minh được một điểm, có không ít người ở thôn Tiểu Nghĩa.
Tôi đeo một cái ba lô lên vai rồi kéo Lâm Y Y đi vào trong thôn, giả trang là một cặp tình nhân. Tử Long và Diệp Chu Tinh đi ở phía sau, bọn họ vô cùng mất tự nhiên, đi cách nhau cả mét, chưa kể còn chẳng ai nhìn ai.
Tôi hiểu rõ tính cách của hai người họ, cũng hết cách rồi, đành tiếp tục đi về phía thôn vậy.
Vừa đi đến cửa thôn, chúng tôi đã phát hiện một cảnh tượng cực kỳ quái lạ. Xung quanh thôn Tiểu Nghĩa, đặc biệt là trước sau mỗi căn nhà, đều có không ít bia mộ.
Nhưng mặt đất lại rất bằng phẳng, trông không giống như có mộ phần ở đây. Các tấm bia mộ ngã trái ngã phái, có cái còn bị vỡ, không còn nguyên vẹn. Bên cạnh bia mộ cỏ dại mọc cao đến tận thắt lưng.
Nhưng mấy việc này cũng không tính là quái dị, càng quái dị hơn chính là cạnh mỗi tấm bia đều có một con quạ đen đang đậu. Không riêng gì trên tấm bia, ngay cả trên mặt đất cũng có thể thấy quạ đen ở khắp nơi, khiến tôi có cảm giác như mình đã đi vào ổ của quạ đen vậy.
Trên người những con quạ đen này không có tà khí, chắc hẳn chỉ là quạ đen bình thường mà thôi, không phải quạ đen huyết đồng được nuôi dưỡng bằng tà thuật.
Tôi càng nhìn càng thấy tà quái, trong lòng cũng thấy hơi hốt hoảng. Cảnh tượng này thật sự không bình thường chút nào. Phòng ốc đường sá trong thôn đều được quét dọn sạch sẽ, chỉ có đằng trước và sau nhà, những chỗ có bia mộ là cỏ dại mọc thành bụi.
Hơn nữa, lúc tôi đang quan sát thì thấy có một căn nhà mở cửa. Người trong nhà đi ra thấy quạ đen ngoài cửa, không chỉ không đuổi chúng nó đi mà còn chào hỏi như thể rất quen thuộc!
Tôi và Tử Long đều biết rõ, ở nông thôn nếu có quạ đen tụ tập quanh thôn, chứng tỏ trong thôn này có người hoặc súc vật chết. Thấy quạ đen đậu ở đâu là họ đều sẽ đuổi đi, thậm chí còn đánh chết chúng nó. Bởi vì quạ đen chỉ có thể là báo tang, tuyệt đối không có chuyện báo hỉ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy người và quạ đen cùng chung sống hài hòa đến thế.
Cảnh tượng này thật sự phạm vào điều cấm kị mà chúng tôi đã được biết lâu nay, ngẫm lại vẫn cảm thấy khó tin.
Cả bọn chúng tôi đều giật mình, Tử Long nheo mắt, nhỏ giọng nhắc nhở mọi người một câu, "Tôi cứ có cảm giác kỳ quái thế nào đó với cái thôn Tiểu Nghĩa này! Tôi thấy không yên lòng lắm, mọi người phải hết sức cẩn thận. Tuyệt đối đừng để quạ đen làm tắt lửa dương trên vai chúng ta, lúc đó sẽ phiền toái đấy!"
"Vâng!" Chúng tôi đang định đi vào thôn thì người vừa mở cửa cũng chú ý đến chúng tôi. Trông ông ta cũng phải đến năm sáu mươi tuổi, da mặt vàng vọt, hoàn toàn khác với màu da của người bình thường.
Ông ta mặc độc chiếc áo ba lỗ, mặc dù tuổi đã lớn nhưng trên người toàn cơ bắp, đường gân cánh tay nổi lên rất to, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
"Này, các cô cậu tìm ai đấy?" Lúc tôi đang quan sát thì ông ta đã đi qua, cười hỏi một câu.
Cảm thấy ông ta không có thái độ thù địch, tôi bèn trả lời: "Chú à, bọn cháu đến tìm Tuyết Mai? Cô ấy có ở trong thôn này không ạ?"
"Hả?" Ông chú kia ngây ra một lúc, rồi hỏi dò một câu, "Các cô cậu tìm Tuyết Mai làm gì?"
Tôi làm bộ không biết gì hết, tiếp tục giả ngu: "Trước đó bọn cháu đi thám hiểm ở bên ngoài gặp nạn suýt chết, may có anh Mạnh Doanh là thầy cản thi đã cứu bọn cháu một mạng. Bây giờ bọn cháu đến báo ơn ạ! Tiếc rằng anh ấy không có nhà, chỉ bảo có vợ anh ấy ở nhà nên bọn cháu tìm tới đây!"
"Thì ra là vậy!" Tôi vừa nói xong, ông chú kia mới mỉm cười đáp. Ông ta chỉ căn nhà phía sau tôi rồi nói: "Cái nhà sau lưng các cô cậu chính là nhà Tuyết Mai. Giờ này chắc con bé cũng dậy rồi đấy!"
"May quá, chúng cháu cảm ơn!"
"Không cần khách sáo thế đâu." Ông chú xua tay, chúng tôi liền đi thẳng về phía căn nhà mà chú ấy vừa chỉ.
Triệu Tử Long gõ cửa, ngay sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng phụ nữ kích động vang lên bên trong, "Anh Mạnh về rồi đấy à?"
Nghe được câu đó, trong lòng tôi liền mừng thầm, tìm đúng nhà rồi. Chúng tôi chưa kịp nói gì thì cửa đã mở ra.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Chị ấy ăn mặc rất đơn giản nhưng quần áo, mặt mũi đều rất sạch sẽ, không giống như phụ nữ nông thôn kham khổ. Hơn nữa trên tai chị ấy còn đeo khuyên vàng, tay cũng mang vòng vàng.
Nhìn là biết Mạnh Doanh đối xử rất tốt với chị ấy. Chị ấy trông rất đẹp, môi hồng răng trắng, cái độ tuổi này càng khiến chị ấy thêm vài phần quyến rũ của một người phụ nữ chín chắn. Chả trách, người chồng chết đi của chị ấy đã biến thành quỷ cũng không muốn rời xa!
"Các cô cậu là ai?" Sau khi thấy chúng tôi không phải Mạnh Doanh, trên gương mặt của Tuyết Mai thoáng qua chút mất mát.
Miệng Lâm Y Y rất ngọt, cô ấy cười nói: "Em chào chị ạ, anh Mạnh bảo bọn em tới tìm chị!"
Vừa nhắc tới Mạnh Doanh, khuôn mặt của Tuyết Mai lại rạng rỡ ngay, chị ấy vội vàng bắt chuyện với chúng tôi, "Anh Mạnh bảo mọi người tới sao? Mọi người mau vào nhà đi!"
Vào nhà rồi tôi đã nhận ra ngay một điều, căn nhà này được dọn dẹp rất sạch sẽ. Tuy rằng nhà cửa đơn sơ, nhưng có vẻ rất ấm áp. Có thể nhìn ra được, Tuyết Mai là một người phụ nữ biết quán xuyến gia đình.
Chị ấy đã nấu xong bữa sáng, nên mời chúng tôi ăn chung luôn. Chúng tôi cũng đói bụng nên không hề khách sáo. Lúc ăn cơm, Tuyết Mai mới hỏi: "Chẳng hay, anh Mạnh bảo mọi người đến đây làm gì vậy?"
"Chị à, chuyện là như vậy!" Lâm Y Y rất đáng yêu, miệng cũng ngọt, cô ấy nói: "Trước đây anh Mạnh đã cứu bọn em, bọn em muốn đến thăm anh ấy đó mà! Anh Mạnh là người tốt, không để ý cái gì cả, chỉ quan tâm đến chị thôi đấy. Không ngờ nha, chị trông còn xinh đẹp hơn trong lời kể của anh Mạnh nữa!"
Mấy lời của Y Y thật khiến tôi phải nhìn cô ấy với ánh mắt khác xưa. Vừa mở miệng đã tuôn ra ngay mấy lời nịnh nọt, không phải là học theo Vương Lỗi đó chứ?
Phụ nữ ai mà không thích được người khác khen đẹp. Mặt Tuyết Mai đỏ lên, chị ấy khẽ hỏi lại một câu "thật sao?". Nhưng chắc chị ấy cảm thấy mình có hơi thất lễ, lại vội vã cười nói: "Các em là bạn của anh Mạnh, tới đây rồi chị nhất định sẽ tiếp đãi mọi người chu đáo!"
Tuyết Mai rất nhiệt tình, tôi tiện đà bắt đầu hỏi thăm, "Chị Tuyết Mai, thôn của chị lạ thật đấy. Sao trước sau nhà đều có nhiều bia mộ vậy, hơn nữa còn có cả bầy quạ đen đậu khắp nơi? Có chuyện gì vậy ạ?"
Tôi vừa hỏi xong, chị Tuyết Mai đã thoáng có chút hoài nghi, ánh mắt nhìn chúng tôi cũng có phần khác thường. Dường như chị ấy đã bắt đầu cảnh giác với chúng tôi.
"Chị à, bọn em chỉ tò mò thôi ấy mà, chứ bọn em không có ý gì đâu. Chị thấy khó nói thì thôi ạ!" Vẫn là nhờ Lâm Y Y mới phá vỡ được cục diện bế tắc.
"Cũng không có gì khó nói!" Tuyết Mai mím môi nói: "Các em đã là bạn của anh Mạnh thì chị cũng tin tưởng mọi người vậy. Anh ấy là thầy cản thi nên bình thường cũng chẳng có bạn bè gì. Thực ra, trước đây thôn Tiểu Nghĩa được gọi là đồn Tiểu Nghĩa. Trong thời kháng chiến, toàn bộ người trong đồn đã bị một đám người Nhật chạy nạn giết sạch. Những tấm bia mộ kia được lưu lại từ thời đó. Các em cũng biết đấy, vùng này có rất nhiều người không phải bình thường. Thầy cản thi, thợ cõng thi, còn có các thầy phép, bọn họ đều sống trong chốn rừng sâu, bình thường không qua lại với người ngoài. Những người này đều cô độc đến già, không thể lấy vợ sinh con! Ầy..."
Tuyết Mai nói đến đây thì thở dài, chúng tôi cũng không chen ngang lời kể của chị. Chị ấy lại nói tiếp: "Sau này, những người làm mấy nghề đó càng ngày càng ít, gần như sắp biến mất. Rồi bọn họ cùng nhau nghĩ ra một cách, đó là thành lập một nơi để tất cả mọi người sống chung với nhau. Những người hành nghề này đều rất cực khổ, họ muốn được sống như người bình thường. Thế nên họ lựa chọn đồn Tiểu Nghĩa đã bị thảm sát lúc trước. Mọi người rời khỏi rừng sâu núi thẳm, chuyển tới đây sinh sống, tạo thành thôn Tiểu Nghĩa bây giờ. Thường ngày đàn ông sẽ đi làm cho người ta để kiếm tiền, rảnh rỗi thì ở nhà trồng trọt hoa màu, cũng có thể lấy vợ sinh con. Bọn họ có thể sinh sống, có thể có con cái nối dõi, còn tránh được việc tay nghề bị thất truyền! Nhưng người đến thôn này chẳng mấy ai đơn thuần, đều là đến vì có điều cầu xin. Về chuyện tại sao thôn Tiểu Nghĩa lại có nhiều quạ đen như vậy, cũng là do..."
Lúc Tuyết Mai nói đến đây thì dừng lại một lần nữa, mà chúng tôi thì càng thêm căng thẳng, vừa nuốt nước bọt vừa không dám thở mạnh.
Chúng tôi đều không dám tỏ ra quá quan tâm, chỉ làm bộ như rất tò mò nhìn chị ấy. Qua vài giây, Tuyết Mai cố gắng gượng mỉm cười, lắc đầu rồi nói: "Kỳ thực trước đây thôn Tiểu Nghĩa không có quạ đen, chúng nó là vật không may. Nhưng hai tháng trước, sau khi có một người lạ vào thôn, từ đấy mỗi ngày đều có quạ đen tụ tập ở đây. Càng ngày chúng nó bay tới càng đông, đuổi thế nào cũng không đi!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận