Thật ra tôi đang bị ảnh hưởng tâm lý, bởi vì ông ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của tôi. Mà tôi thì sợ bị ông ta nhận ra nên lúc này mới cúi đầu theo bản năng.
Tôi vừa cúi đầu thì thầy bói quỷ kia đã cười chào hỏi, "Mời các vị ngồi, nếu đã tới đây thì mọi người cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi!"
"Làm phiền chưởng quỹ!" Bác Diệp biết quy củ ở nơi này nên ứng đối rất trôi chảy. Chúng tôi tìm một bàn không có ai, vừa ngồi xuống đã có người mang rượu thịt lên cho chúng tôi.
Tôi và Tử Long ngồi trong góc. Chúng tôi chọn vị trí này không chỉ ít bị chú ý mà còn có thể quan sát được hết cả căn phòng.
Lúc chúng tôi bước vào, những thầy phép kia đã quét mắt nhìn chúng tôi. Nhưng sau đó họ cúi đầu rất nhanh, tiếp tục uống rượu trầm ngâm. Còn có người liên tục châm thuốc lá, chỉ nghe được tiếng lách tách.
Dường như nhóm chúng tôi đi vào cũng hoàn toàn không khiến họ chú ý. Ngay lúc đang quan sát xung quanh, tôi đột nhiên phát hiện người ngồi bàn bên cạnh chính là thợ rèn ở đối diện nhà Tuyết Mai.
Tôi thấy vậy thì bèn nhỏ giọng chào hỏi: "Chú à, chú còn nhớ cháu không?"
Nhưng hình như ông chú thợ rèn không hề nghe thấy tiếng tôi gọi, hoặc có thể nói là hoàn toàn không để ý đến tôi, chỉ buồn đầu uống rượu của mình.
Tôi đang thấy khó hiểu thì bác Diệp đã kéo tôi một cái, nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Sơ Cửu, ở trong quán trọ Tử Thi không thể nhận người quen. Cho dù có quen biết cũng không cần chào hỏi."
"Vì sao ạ?" Tôi tò mò hỏi một câu, bác Diệp cười giải thích: "Thầy phép không can thiệp chuyện của nhau, đường ai nấy đi. Cháu xem, chúng ta đi vào nãy giờ, có ai trong bọn họ chào hỏi gì nhau không?"
Bác Diệp vừa nói như thế, tôi cũng hiểu ra. Hơn phân nửa người ở đây chắc đều là người của thôn Tiểu Nghĩa, nhưng không có ai chào hỏi người khác cả.
Trong phòng này quá yên lặng, đến mức khiến người ta thấy trong lòng cứ thấy bất an. Việc này cũng giống như chiến thuật tâm lý vậy. Chúng tôi biết rất rõ đây là địa bàn của Chu Bát Tự, nhưng chúng tôi vẫn phải giả vờ như lão không phát hiện ra chúng tôi.
Nhưng trước khi tới đây, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu bọn họ ra tay, tôi sẽ nói Chu Bát Tự đang lợi dụng bọn họ, tôi định xúi giục bọn họ. Đây cũng chính là lý do mà vừa nãy tôi chào hỏi với ông chú thợ rèn.
Ngồi lâu trong này, tôi cũng bắt đầu cảm thấy bực bội. Không riêng gì tôi, ngay cả Tử Long và Diệp Chu Tinh cũng nặng nề ra mặt.
Hình như không chỉ mình chúng tôi cảm thấy vậy, cũng có thầy phép không ngồi yên được nữa, hỏi thẳng, "Chưởng quỹ, đã tới giờ chưa?"
Người này vừa mở miệng, chúng tôi lập tức nhìn sang thầy bói quỷ. Lão ta nhíu mày, không nói gì rồi đi thẳng về phía cửa. Sau khi nhìn thoáng qua bên ngoài, lão ta đột nhiên lầm bầm một mình: "Khách đã đến, đáng tiếc gió đông chưa nổi lên! Trời gần sáng rồi, không đợi nữa, đối phó với người ngoài trước đi!"
Ngay khi lão ta vừa dứt lời, tôi nghe thấy ngay có tiếng xình xịch vang lên. Vừa nghe được âm thanh này, tôi lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn quanh.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, tôi thấy ngay hai sợi xích sắt to bằng cổ tay rơi xuống ngay phía trên đầu thầy bói quỷ.
Trên sợi xích sắt kia có hai cái móc. Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy thầy bói quỷ ngồi xổm xuống, bắt lấy hai cái móc trên sợi xích. Lão ta phát lực, kéo hai cái móc sắt kia xuống.
Tiếp đó, lão treo móc sắt vào cái vòng nắm trên cánh cửa, cái vòng được làm từ đồng. Sau khi móc sắt móc chặt vào đó rồi, thầy bói quỷ liền ngửa đầu lên bảo: "Châm đèn trời, bắt đầu!"
Lão ta vừa dứt lời, xích sắt cũng được kéo lên xoành xoạch, như thể có người đang đứng kéo ở phía trên.
Chỉ trong chớp mắt, cánh cửa đang mở kia dần bị kéo khép lại. Đặc biệt là hai sợi xích sắt to kia, chúng va vào nhau, tạo ra những tiếng loảng xoảng. Có vẻ như lực kéo ở đầu kia của hai sợi xích rất lớn, trông như thể chúng có thể đứt bất cứ lúc nào.
Tôi không biết phía trên là thứ quái quỷ gì, nhưng tôi thấy cửa chính đã sắp đóng chặt. Lúc thấy tình huống có điều bất thường, ông chú thợ rèn đang ngồi bên cạnh đột nhiên kéo tôi một cái. Tôi còn chưa kịp phản ứng, ông chú đó đã dùng chiếc đũa chấm rượu viết trên mặt bàn một chữ: Chạy!
Vừa nhìn thấy chữ này, tôi thầm nghĩ, thôi hỏng. Bọn họ đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, chờ chúng tôi tự chui vào bẫy của chúng.
Tôi không còn kịp suy xét thêm gì nữa, lập tức hô lên với Tử Long, "Anh Tử Long, chúng ta bị phát hiện rồi!"
Tôi vừa nói xong, Tử Long cũng đã rút kiếm tiền đồng ra ngay. Mấy đệ tử Diệp gia cũng rút kiếm, vây xung quanh bảo vệ chúng tôi.
Gần như cùng một lúc, ngay khi tôi nhận thấy sự bất thường, cánh cửa quán trọ cũng đã bị xích sắt kéo sập lại. Xích sắt bị kéo rất căng, cánh cửa đã bị khoá cứng.
Muốn chạy ra thì phải chém đứt sợi xích sắt kia, hoặc kéo được thứ phía đầu kia xích sắt xuống. Chỉ khi nào mất đi lực tác động từ xích sắt, cánh cửa này mới mở ra được.
Mà lúc chúng tôi rút vũ khí ra, những thầy phép ở xung quanh cũng lập tức đứng về cùng một phía. Họ cũng rút vũ khí ra, lạnh lùng nhìn chúng tôi.
"Lý Sơ Cửu, người mà chủ nhân của chúng ta muốn đối phó không phải là cậu! Cậu chỉ là một con kiến hôi mà thôi, giết lúc nào cũng được! Nhưng cậu cũng là một quân cờ rất có giá trị, chỉ tiếc rằng kẻ kia kiên nhẫn hơn chúng tôi nghĩ!" Cửa vừa đóng, thầy bói quỷ lập tức nói thẳng vào vấn đề.
Tôi cười thản nhiên, nói: "Chu Bát Tự không muốn giết tôi, chỉ muốn dùng tôi để dụ tôn chủ Linh tộc ra mặt đúng không? Nhưng có vẻ tôn chủ Linh tộc khá là coi khinh các người, và cũng càng coi khinh tôi hơn đấy. Nói cách khác, người ta khinh các ngươi đến mức tới tận giờ cũng chưa thèm xuất hiện!"
Tôi nói thẳng mặt, thầy bói quỷ mỉm cười gian ác, nói: "Cậu nói không sai. Từ khi bắt đầu công kích Diệp gia, chủ nhân đã muốn lợi dụng cậu để dụ người của Linh tộc xuất hiện. Không riêng gì tôn chủ Linh tộc, chủ nhân càng muốn Đạo môn và Linh tộc chém giết lẫn nhau. Máu chảy thành sông, mới là điều chủ nhân nhà tôi muốn thấy nhất!"
Diệp Thiếu Khanh đã từng giải thích rõ mọi chuyện cho tôi, hắn cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Chu Bát Tự lợi dụng thầy phép để tấn công Diệp gia, hiển nhiên chúng tôi sẽ cho rằng đó là do Linh tộc sai sử tạp môn. Nếu âm mưu của Chu Bát Tự thành công, Diệp gia và Linh tộc ắt sẽ khai chiến. Đến lúc đó, đúng là đôi bên đã trúng kế của Chu Bát Tự!
Lần này xem như chúng tôi đánh bậy đánh bạ, phá huỷ mưu kế của Chu Bát Tự, càng khiến lão kiên quyết phải xuống tay với tôi.
"Nếu đã dám đi vào, ông nghĩ tôi không có chuẩn bị trước sao?" Tôi lạnh lùng cười rồi lập tức nâng cao giọng, lớn tiếng hô lên: "Chu Bát Tự, tôi là Lý Sơ Cửu. Tôi tới tìm ông đây! Năm đó ông không giết được tôi, là do tôi mạng lớn. Nhưng mạng của cả nhà tôi, nợ máu thì phải trả bằng máu!"
"Đừng tốn công tốn sức nữa, chủ nhân sẽ không gặp cậu đâu!" Thầy bói quỷ cười đầy khinh thường, nói: "Cậu đã không còn giá trị lợi dụng, vậy cứ giết cậu trước, rồi đối phó với Linh tộc sau!"
Thầy bói quỷ vừa dứt lời, đã lại quay sang nói với những thầy phép trong phòng: "Các người cả đời tiếp xúc với thi thể và âm hồn, đã bị trúng lời nguyền ngũ tệ tam khuyết. Trên tay chủ nhân có ngọc Tàng Phong, có thể phá giải lời nguyền của các người. Giết bọn chúng, các người sẽ lập tức được giải lời nguyền!"
Tác dụng của ngọc Tàng Phong quá quan trọng đối với bọn họ. Thầy bói quỷ vừa nói xong, tất cả những thầy phép có mặt đều giơ vũ khi lên, hô to một cách mù quáng: "Vì đời sau của chúng ta, vì xóa bỏ đau khổ trên người chúng ta, giết bọn họ!"
"Giết bọn họ! Giết bọn họ!"
Tiếng hô đầy phẫn nộ và kích động của bọn họ vang vọng khắp phòng. Thấy họ vẫn chưa ra tay, tôi bèn nhảy lên bàn, lớn tiếng nói: "Các vị, xin hãy nghe vài lời của tôi! Tôi biết các vị đều là người qua lại giữa hai cõi âm dương, bị trúng lời nguyền ngũ tệ tam khuyết. Nhưng ngọc Tàng Phong là vật quý báu nhường nào chứ? Các vị nghĩ Chu Bát Tự sẽ đưa ra thật sao? Lão ta chỉ đang lợi dụng mọi người mà thôi. Nếu như các vị tiếp tục lạm sát người vô tội, sẽ chỉ khiến nghiệp chướng thêm nặng nề, cũng càng mang đến nhiều đau khổ hơn cho con cháu đời sau của các vị!"
Tôi vừa nói ra những lời này, mọi người cũng yên tĩnh lại. Xem ra lời tôi nói đã có tác dụng. Không đợi thầy bói quỷ mở miệng, tôi tiếp tục khuyên giải: "Tôi hiểu rất rõ về Chu Bát Tự. Lão ta là người nham hiểm xảo trá, lại từng giết không biết bao nhiêu người vô tội. Tuy ngọc Tàng Phong có thể thay đổi vận mệnh ngũ tệ tam khuyết, nhưng lại càng cần mọi người làm nhiều việc thiện, tích thêm công đức. Nếu như mọi người bằng lòng chiến đấu cùng tôi, đợi tôi giết được Chu Bát Tự, sẽ giao ngọc Tàng Phong ngay cho mọi người! Thế nào?"
Tuy rằng những thầy phép này chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài, nhưng lòng dạ của họ không xấu. Họ làm chuyện trái lẽ trời cũng chỉ vì bị Chu Bát Tự uy hiếp.
Nếu có thể kích động họ phản chiến, khiến họ đứng cùng một chiến tuyến với mình, tôi sẽ có thêm nhiều phần thắng.
Thầy bói quỷ cười khinh thường, lạnh lùng nói: "Các ngươi đừng để thằng nhóc đó khích bác ly gián. Chỉ còn một bước cuối cùng, giết nó rồi các ngươi sẽ lấy được ngọc Tàng Phong! Các ngươi đừng quên thân phận của mình, bọn họ là người tu đạo chính thống đấy! Bọn họ coi thường các ngươi. Trong mắt bọn họ, các ngươi chỉ được gọi là thầy phép, cũng là tạp môn của Linh tộc. Bất cứ lúc nào Linh tộc cũng có thể sai khiến các ngươi, nhưng chủ nhân thì muốn tiêu diệt Linh tộc. Linh tộc diệt vong rồi, các ngươi mới có thể thực sự được giải thoát, được tự do! Không cần ta nhiều lời, chắc hẳn các ngươi cũng biết phải lựa chọn thế nào đúng không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận