Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 53: Trùng độc khống chế thi thể

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:23:39
Nhìn thủ pháp bọn họ cạy quan tài có vẻ rất thuần thục, một người luồn xẻng vào khe quan tài, người còn lại phối hợp chèn đinh sắt nhọn vào khe hở vừa được xẻng bẩy lên.
Cách làm “bốn lạng đẩy ngàn cân” này xem chừng rất có hiệu quả, lại không hề tốn sức. Chỉ một lát sau tôi đã trông thấy họ bẩy được một đầu của nắp quan tài lên, lộ ra một khe hở to bằng ngón cái.
Tả Âm không hề ngăn cản, hiển nhiên là chính gã đã bảo bọn họ làm vậy. Mà thủ đoạn cạy quan tài như thế này lại càng chứng minh nhà họ Bạch là gia tộc trộm mộ lâu đời.
Tôi với Diệp Đường định đứng dậy, nhưng bác Diệp lại ngăn lại, bảo chúng tôi đứng bên cạnh, để chẳng may có gì xảy ra thì còn chạy xuống phía dưới.
Nắp quan tài đá dần dần bị bẩy lên, tôi cũng nhìn rất cẩn thận. Ngay vào lúc họ định bẩy nốt đầu bên kia lên, tôi trông thấy hình như trong quan tài đá có ánh sáng màu đỏ lóe lên.
Thấy vậy, tôi vội vàng hét lên một tiếng “Chạy!” rồi kéo Diệp Đường chạy xuống dưới cầu thang đá. Nhưng chúng tôi còn chưa chạy kịp đến chỗ cầu thang thì đã nghe thấy tiếng vỗ cánh “vù vù” vọng lại.
Âm thanh này khiến tôi rùng hết cả mình. Ngoái đầu nhìn lại thì đã thấy có hàng ngàn con trùng thuật bay từ trong cái lỗ và khe hở kia ra.
“Chạy mau!” Bạch Thừa Chí cũng bị dọa mất hồn mất vía, hắn hét lên một tiếng, quăng luôn đinh sắt trong tay rồi chạy bán sống bán chết xuống dưới cầu thang đá.
Tôi cũng rất kiêng dè đám trùng thuật này, liều mạng kéo Diệp Đường chạy về phía cầu thang, còn bác Diệp chạy cuối. Khi tôi quay đầu lại nhìn, toàn bộ những con trùng thuật kia đã bay đến phía bên trên quan tài đá, tạo thành một vùng đen sì sì. Đặc biệt là đôi mắt một nhắm một mở của chúng phát ra ánh sáng màu đỏ lại càng làm cho người ta lạnh gáy hơn.
Đám trùng này sau khi tập trung lại đã ngay lập tức xông về phía chúng tôi. Mà trong chúng tôi vẫn chưa có ai chạy xuống hết cầu thang cả, sau khi nhìn thấy đám trùng thuật này lao xuống dưới, tất cả mọi người đều ngã nhào xuống đất.
Diệp Đường ở phía sau tôi, nên tôi không có cách nào để xông về phía trước, chỉ đành xoay người lại, đè lên người cô ấy.
Gần như cùng một lúc, đám trùng thuật kia xông thẳng xuống phía đầu tôi. Tiếng “vù vù” đinh tai nhức óc đó vang lên ngay phía trên đỉnh đầu, làm cho da đầu tôi tê rần một trận.
Đợi đến khi không còn tiếng “vù vù” đó nữa, tôi mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Sau khi phát hiện ra trên người tôi không còn con trùng thuật nào nữa, lúc bấy giờ tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Nguy hiểm thật, suýt thì bị đám trùng thuật này cắn phải rồi!”
“Cậu vẫn chưa chịu đứng dậy à?” Diệp Đường mở to mắt, cười hì hì nhìn về phía tôi, lúc này tôi mới sực nhớ ra bản thân vẫn còn đang đè lên người cô ấy.
Sau lưng cô ấy là bậc thang đá, lại thêm người nặng hơn 50 kí là tôi đây nữa, chắc là đã khiến cô ấy phải chịu đau rồi. Tuy cô ấy mỉm cười với tôi, nhưng khóe môi vẫn gắng gượng mím chặt.
“Tôi xin lỗi!” Tôi định thần lại, lập tức chống tay đứng dậy, xấu hổ không dám nhìn sang. Nào ngờ, Diệp Đường lại bật cười: “Cậu đè tôi đau chết đi được, cậu mà không đỡ tôi dậy thì không phải là đàn ông ga lăng đâu nha!”
Nghe cô ấy nói thế, tôi lại càng căng thẳng, tôi “Ồ” một tiếng, giơ tay đỡ cô ấy dậy. Sau khi được đỡ dậy, cô ấy bèn xoa phía sau lưng, chắc là bị đau do đập vào bậc thang đá.
Tôi đang định giải thích rằng đó là do tình hình lúc đó quá nguy cấp, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Diệp Đường đã chỉ về phía sau lưng tôi, đôi mắt vốn đã to tròn giờ lại càng trợn to hơn.
Tôi thấy vẻ mặt của cô ấy là lạ, bèn vội vã quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt tôi chính là cảnh tượng toàn bộ đám trùng thuật kia sau khi xông xuống đây đã chui vào trong thân thể của những binh sĩ đang quỳ kia.
Sau khi ánh sáng màu đỏ trong mắt chúng biến mất, tôi nhìn thấy đám binh sĩ kia hình như thoáng động đậy.
“Hình như không phải chúng muốn đối phó với chúng ta, mà là muốn thức tỉnh những con trùng khác đang nằm trong những pho tượng này!” Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Tả Âm ngày càng khó coi.
Thế nhưng ngay sau đó lại có một người chạy xuống dưới cầu thang đá với một tốc độ kinh người.
Sau khi bác Diệp nhìn thấy cũng vội vàng hét lên với chúng tôi: “Mau, trốn vào trong lạch nước phía dưới!”
Bọn họ chạy nhanh như thế, thành thử tôi và Diệp Đường bị rớt lại sau cùng. Lúc này cũng không để ý được nhiều vậy, nhất định phải trốn được vào trong con sông.
Đây là cơ hội duy nhất, nếu không sẽ bị đám trùng thuật kia hại chết. Có nhiều pho tượng binh sĩ như vậy, nhắm mắt cũng có thể tưởng tưởng được, đám trùng thuật bên trong kinh khủng như thế nào.
Tả Âm chạy đầu tiên, gã đã nhảy được vào trong con sông, theo sau gã là đám Bạch Thừa Chí. Bác Diệp đã có thể nhảy xuống, nhưng khi trông thấy chúng tôi bị rớt lại phía sau, bác đã dừng lại đợi.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đám binh sĩ đang quỳ trên đường đá bỗng vang lên những tiếng “cạch cạch”, nghe có vẻ như bọn họ đã bắt đầu động đậy rồi.
Nghe thấy âm thanh kì lạ ấy, ba người chúng tôi chợt sững sờ, vội vàng nhìn xuống dưới.
Chúng tôi kinh hãi nhìn những binh sĩ vừa rồi còn đang quỳ chậm rãi đứng dậy. Mà họ đã quỳ ở đó cũng phải đến mấy trăm năm rồi, tứ chi cứng đờ, nên những tiếng “cạch cạch” phát ra ban nãy chính là tiếng bọn họ đứng dậy.
Chờ đến khi những người ở hàng phía trước cũng đứng dậy, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của họ, tuy đã đeo mặt nạ nhưng những ánh mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ âm u ấy vẫn lộ ra ngoài.
“Chết tiệt!” Bác Diệp nhìn thấy cảnh này, lập tức kêu lên: “Những người này không phải pho tượng binh sĩ, mà đều là thi thể thật sự, giờ đã biến thành xác sống rồi. Những con trùng thuật vừa nãy được nuôi dưỡng bằng âm hồn của người sống nên có ý thức của âm hồn. Âm hồn nhập thể, khiến cho bọn họ hóa thành cương thi. Nhiều cương thi có âm hồn như thế này, khó đối phó rồi đây!”
Hóa ra lúc đầu chúng tôi đều đoán sai hết, cứ tưởng là những pho tượng binh sĩ này cũng giống như đám âm binh quỷ sai ở miếu Thành Hoàng, đều là làm từ thạch cao, bên trong có nuôi trùng thuật.
Ai ngờ được đây lại là thi thể thật cơ chứ!
Ngay lúc chúng tôi vẫn còn đang sững sờ, toàn bộ đám thi thể tỏa ra ánh sáng màu đỏ này đột ngột nhìn về phía chúng tôi. Đôi mắt màu máu đó thật khiến cho người ta dựng tóc gáy.
“Hết cách rồi, đám thi thể này đều là tự nguyện chết. Hẳn là hồi còn sống, họ đã tiêm thủy ngân vào trong cơ thể, nên thi thể mới không bị thối rữa. Bọn họ đều ở lại để bảo vệ cho chủ nhân của quan tài đá. Tất cả những thiết kế này đều có sự liên kết với nhau. Một khi động vào quan tài đá, đám trùng thuật kia sẽ làm cho những thi thể này sống lại. Chúng ta nhất định phải xông ra ngoài, nhảy xuống nước mới có được cơ hội sống sót duy nhất!” Bác Diệp vừa nói vừa cắn nát ngón trỏ, bôi máu tươi lên thanh kiếm kim tiền của mình rồi xông lên trước tiên.
Trên lưng tôi là thước trấn hồn, là một pháp khí rất lợi hại, nhưng hiện giờ tôi không dám lấy nó ra. Chỉ đành cắn nát ngón tay trỏ, vội vã vẽ lên lòng bàn tay một lá bùa trấn thi.
Tôi học bùa chú của sư phụ Tiêu Dao Tử, nên đương nhiên biết muốn đối phó với thi thể thì phải dùng bùa trấn thi. Sau khi tôi vẽ xong, Diệp Đường cầm lấy tay tôi, rồi cô ấy cũng đưa tay lên, nhẹ nhàng áp lên bàn tay tôi, trên tay cô ấy tức thì cũng xuất hiện một lá bùa trấn thi có máu.
“Hể…” Tôi ngẩn ra, không ngờ còn có kiểu như vậy nữa, Diệp Đường cười khì: “Mượn tạm xíu, lát sẽ trả lại cho anh!”
“Còn máu thì sao?” Tôi cười khổ, nhưng lúc ấy Diệp Đường đã xông xuống dưới.
Chúng tôi vừa mới chạy xuống dưới cầu thang, đám thi thể đứng mấy hàng đầu tiên đã xông tới, cây trường mâu trong tay chúng ào ạt đâm về phía chúng tôi.
Bác Diệp quyết đoán xông lên, thanh kiếm trong tay vung một đường đầy mạnh mẽ về phía trước. Thanh kiếm kim tiền của ông ấy chỉ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng pháp lực của nó lại có thể khiến đám thi thể kia phải lùi lại một bước.
Ngay sau đó, bác Diệp nhảy lên cao, chém thẳng xuống, trực tiếp chém đứt những cây trường mâu kia. Dù gì chúng cũng đã trải qua bao nhiêu năm lịch sử, cho nên chẳng thể nào chịu nổi cú chém đó.
Trông thấy vậy, tôi cũng vội vàng xông lên chặn một bên, túm lấy trường mâu của một thi thể, sau đó trực tiếp ấn bàn tay lên gáy nó.
Sau khi bị bùa trấn thi đánh lên gáy, thi thể đó lập tức yên tĩnh lại. Thế tấn công của bác Diệp rất lợi hại, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà đã có thể xông thẳng tới trước.
Bùa trấn thi cộng thêm máu đồng tử của tôi rất có hiệu quả trong việc xử lý đám thi thể này. Thế nhưng số lượng của chúng quá lớn, chỉ cần hàng đầu ngã xuống là hàng sau sẽ ngay lập tức nhào lên.
Bọn chúng không có ý thức, chỉ biết giết chóc những người có dương khí. Chúng tôi cầm cự chỉ được một lát là không chịu đựng nổi nữa. Đám Tả Âm vẫn đang trốn dưới nước xem cuộc đấu, căn bản không hề có ý định lên bờ giúp đỡ.
Bác Diệp vừa lùi vừa hỏi tôi: “Này thằng kia, bác thấy cháu vẽ bùa trấn thi cũng lợi hại ra phết, cháu có phải người của phái Phù Lục không thế?”
“Vâng ạ.” Tôi đáp.
Bác Diệp nói một câu: “Được lắm!” rồi tiếp tục: “Cứ đánh thế này cũng không phải là cách hay, cho dù chúng ta có tiêu hao hết sạch tu vi cũng không thể trấn áp được hết đám thi thể này, ngược lại còn có thể bị chúng hại chết. Cháu có nhìn thấy ở phía giữa đường đá kia không, cái con thi vương đang cầm trường kiếm ấy, nó mới là con khống chế đám thi thể này. Bác sẽ giữ chân đám này, cháu có dám đi giết con thi vương kia không?”

Bình Luận

0 Thảo luận