Cú đấm này do Tử Long cố đỡ, nhưng sức mạnh cú đấm của Đại Bưu quá khủng khiếp. Cơ thể của Tử Long rắn chắc hơn người, nhưng sau khi cố đỡ cú đấm vừa rồi của Đại Bưu, tôi đã nhận ra tình hình cơ thể của anh ấy trở nên rất gay go.
Khi đã đứng lại rồi, anh ấy vẫn còn lảo đảo mấy cái mới đứng vững được. Sắc mặt thì đã trắng bệch, nhất là cánh tay đang run rẩy không ngừng!
Khi tôi đang lo lắng thì Tử Long cắn răng, chống tay xuống mặt đất rồi giật thật mạnh. "Rắc" một tiếng, chỗ xương bị trật khớp đã trở về đúng vị trí.
Thấy Tử Long cử động bả vai, tôi mới thầm thở phào. Tên Đại Bưu này quả nhiên là một kẻ khó nhằn.
Tôi cắn răng, thấy Tử Long không gặp vấn đề gì quá lớn, tôi mới nói thật to:
"Tử Long, chúng ta chưa từng bắt tay giết địch bao giờ, hôm nay chúng ta thử đi. Để bọn họ biết, người của núi Miêu Vương không phải dễ ức hiếp."
Tôi nói vậy là để cổ vũ Tử Long. Tử Long "ừ" một tiếng, ngay sau đó hai anh em chúng tôi bèn ra tay cùng một lúc.
Tử Long phụ trách công kích phía trên, tôi phụ trách phía dưới. Chúng tôi phối hợp kín kẽ, không chê vào đâu được. Dù sao chúng tôi cũng đã luyện bảy, tám năm trời với nhau.
Nhưng điều chết tiệt là, mặc kệ chúng tôi dùng sức lực lớn đến mấy thì cũng không thể khiến Đại Bưu bị thương. Thân thể của gã giống như được làm từ kim cương, đao thương bất nhập.
Tử Long đã tấn công cổ gã, nhưng không hề có tác dụng, và cũng không thể làm hắn bị thương. Tôi phụ trách công kích phía dưới, thậm chí chơi cả chiêu hèn, tấn công phần giữa háng của gã, nhưng cũng vô dụng.
Công phu của Đại Bưu không quá giỏi, nhưng gã ỷ vào thân thể đao thương bất nhập của mình, cứ để mặc cho chúng tôi tấn công. Gã cũng không quên tìm cơ hội tấn công chúng tôi.
"Sơ Cửu!"
Đúng lúc này, Triệu Tử Long đột nhiên lùi ra sau, hét lên với tôi. Tôi lập tức hiểu ý, cũng lùi lại, ngồi xuống đất, đưa bả vai ra.
Tôi vừa ngồi xuống, Triệu Tử Long đã lao tới, đạp lên vai của tôi. Khi anh ấy mượn lực nhảy lên, tôi cũng hất mạnh vai của mình lên. Triệu Tử Long nhảy phắt lên cao, miệng hét to, khi rơi xuống, anh ấy dùng củi chỏ húc mạnh vào đầu Đại Bưu.
Tiếng keng vang lên, tôi nghe mà hãi hùng trong lòng. Với đòn tấn công như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ bị đánh chết. Nhưng Đại Bưu chỉ lùi lại vài bước, lắc đầu mấy cái, giống như bị choáng váng.
Tôi nhận thấy cơ hội đã tới, lập tức cầm thước trấn hồn lao tới. Nhân lúc gã đứng còn chưa vững, đầu óc còn chưa tỉnh táo, tôi bèn chém thật mạnh vào cổ gã.
Khi tôi tấn công, chân khí ở đan điền của tôi giống như một con cá bơi tới tay tôi. Tôi không biết sức mạnh hiện tại của tôi lớn tới mức nào, nhưng khi đánh vào cổ Đại Bưu, tôi chỉ có cảm giác cả cánh tay đều tê rần.
Đại Bưu lại lùi về phía sau vài bước, cổ bị tôi đánh thành một rãnh thước, nhưng... vẫn không khiến gã bị thương tý nào.
Á!
Gã gầm lên, cơ thể chấn động mạnh, cúc áo bật tung, để lộ ra từng khối cơ ngực vô cùng rắn chắc.
Gã ưỡn ngực, phần cơ bụng cũng rung động theo. Gã hét lên đầy giận dữ:
"Kết thúc rồi, đi chết đi!"
Đại Bưu nói xong, điên cuồng lao tới. Khi gã áp sát rồi, tôi cảm nhận được ngay cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.
Tôi và Tử Long nhìn nhau chau mày, đều biết rằng, hiện giờ chúng tôi chỉ có thể né tránh chứ không thể đỡ đòn trực tiếp, nhưng chúng tôi cũng sợ gã sẽ bám riết lấy một trong hai chúng tôi.
Hình như Triệu Tử Long cũng ý thức được bèn chủ động tiến lên hai bước, định giúp tôi chặn đòn.
Khi tôi định kéo anh ấy thì Vương Lỗi đột nhiên xuất hiện phía sau chúng tôi, cười hì hì nói:
"Hai vị à, tiết kiệm chút sức lực đi, còn chưa tìm thấy nấm quan tài đâu đấy! Giờ mà hai vị nằm thẳng cẳng ra đấy thì đúng là chuyến này đi không công. Hắn cứng thì mặc hắn, chắc chắn sẽ có chỗ yếu. Hôm nay Lỗi gia tôi sẽ dạy các người cách phá Kim Chung Tráo!"
Vương Lỗi vừa mở miệng thì Đại Bưu đã đánh tới trước mặt chúng tôi. Tôi và Triệu Tử Long không dám đỡ đòn, vội lăn ra sau mấy vòng mới tránh được đòn tấn công của gã.
Vương Lỗi đứng ở một bên giống như đang xem diễn tuồng. Anh ta chắp tay sau lưng, nói giọng thản nhiên:
"Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam là một trong những thần công của Thiếu Lâm. Dựa vào một hơi bên trong cơ thể, khí xuyên suốt toàn thân, cơ thể sẽ trở nên đạo thương bất nhập. Một hòa thượng giả như ngươi, sư thừa Thiếu Lâm, không làm điều tốt mà lại đi giúp kẻ xấu làm chuyện xấu. Nếu như lão phương trượng của các ngươi biết được, chắc sẽ tức tới mức bò ra khỏi mộ mất. Ầy..."
Vương Lỗi nói một hồi bèn cảm khái. Tôi và Tử Long vẫn đang chật vật tránh đòn tấn công của Đại Bưu, nghe thấy anh ta còn có thời gian cảm khái thì tức tới mức muốn khóc:
"Lỗi gia, mẹ kiếp, anh nghiêm túc chút đi, sắp chết người rồi, anh vẫn còn bình chân như vại thế được à?"
"Xin lỗi, xin lỗi, Vương Lỗi tôi xúc động quá nên mới cảm thán thế thôi. Lần này thì tôi nghiêm túc thật đây!"
Vương Lỗi cười hì hì, sau đó mới nghiêm mặt, nói:
"Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam là ngạnh công, nhưng chỉ cần phá khí môn của hắn, khí trong cơ thể tan ra thì hắn sẽ trở thành một phế nhân. Vừa rồi Lỗi gia tôi luôn quan sát cẩn thận, anh Long tấn công phía trên vô ích, Sơ Cửu dùng ám chiêu cũng vô dụng, vậy rõ ràng khí môn của hắn không ở cơ thể mà ở bàn chân!"
Nghe Vương Lỗi phân tích xong, tôi thấy đòn tấn công của Đại Bưu trở nên hung mãnh hơn nhiều, giống như gã muốn giải quyết chúng tôi thật nhanh. Nhưng hắn càng như vậy thì chúng tôi càng cảm thấy vui mừng, điều đó chứng tỏ khí môn của hắn thực sự nằm ở bàn chân.
Sau khi ý thức được điều này, tôi và Tử Long cũng không né tránh nữa mà bám riết lấy hắn, đồng thời đạp thẳng vào chân gã. Tên Đại Bưu vẫn lao tới, song chân của gã đã bị chúng tôi đạp trúng, cả người gã lập tức đổ nhào về phía trước.
Cơ thể của Đại Bưu nặng nề ngã về phía trước. Tôi và Tử Long đồng thời móc lấy mắt cá chân của hắn. Cơ thể Đại Bưu đổ rầm xuống đất.
Còn chưa để hắn kịp lật người, chúng tôi đã ngồi lên chân gã, tháo giầy, chọc ngón tay cái vào lòng bàn chân. Khí tức trong cơ thể hắn lập tức xông loạn lên, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết như con heo bị chọc tiết.
Khí môn của gã đã bị chúng tôi phá, giờ gã chỉ còn là một phế nhân. Tôi vừa đứng dậy, Triệu Tử Long bèn túm cổ áo của gã nhấc lên, đánh mạnh vào mặt, tức giận nói:
"Cú đấm này là tao đánh cho tao, những chuyện xấu mà ông bắt tôi làm những năm đó, hôm nay xóa sạch!"
Cú đấm quá mạnh, khiến đầu Đại Bửu bật ra phía sau, miệng đầy máu, răng như bị đánh gãy.
"Cú đấm này tao đánh thay cho nữ quỷ đã bị lấy thi du và cả đứa bé đã chết từ trong bụng của nữ quỷ!"
Triệu Tử Long vừa dứt lời bèn đấm vào mặt gã một phát nữa.
Lúc này, mắt mũi miệng Đại Bưu toàn là máu, giống như một con chó chết, đến ngay cả lời nói cũng không phát ra được.
"Cú này tao đánh thay cho sư phụ của tao. Mày cũng được tính là người đã hại chết sư phụ tao! Đền mạng đi!"
Triệu Tử Long vừa mở miệng, tôi đã cảm nhận được sát khí0 của anh ấy, loại sát khí tàn nhẫn mà không ai có thể ngăn cản được.
Một tiếng bộp nặng nề vang lên, Đại Bưu phun ra một ngụm máu tươi, Triệu Tử Long buông tay, cơ thể Đại Bưu đổ rầm xuống đất. Khi gã ngã xuống, đồng tử bắt đầu tan rã, mắt trợn tròn, cơ thể co giật mạnh vài cái, cuối cùng chết ngắc.
Đến ngay cả khi chết mà mắt gã cũng không nhắm lại, chết không nhắm mắt.
"Tao sẽ khiến mày đến ngay cả làm ma cũng không nổi!"
Triệu Tử Long đã hoàn toàn nổi giận. Anh ấy cắn ngón trỏ, định dùng phù chú đánh tan hồn phách của Đại Bưu.
Tôi thấy vậy lập tức giữ anh ấy lại, nói:
"Đại Bưu, hắn ta đã chết rồi. Hồn phách không còn thuộc về chúng ta quản nữa. Hắn làm nhiều việc xấu như vậy, Diêm Vương sẽ không tha cho hắn đâu. Chúng ta là người tu đạo, tuyệt đối không được làm như vậy!"
"Á!"
Triệu Tử Long gào thét, nhưng rồi vẫn buông tay!
"Định chạy à, đứng lại cho tôi!"
Ngay lúc này, khi chúng tôi đã xử lý xong Đại Bưu thì bác Diệp cũng đẩy lùi được lão thầy bói.
Thấy bác Diệp đuổi theo ông ta, tôi và Tử Long cũng đuổi theo. Nhưng vừa chạy được hai bước thì Vương Lỗi đã chặn chúng tôi lại, nói:
"Đừng đuổi nữa, cậu muốn tìm Chu Bát Tư báo thù thì không thể giết lão. Giữ lại cái mạng chó của lão để quay về gửi tin, như vậy mới có thể dụ Chu Bát Tự ra!"
Nghe Vương Lỗi nói vậy, tôi bèn dừng lại. Anh ta nói không sai, muốn dụ Chu Bát Tự ra được thì phải để lão thầy bói quay về báo tin.
"Giờ để ta xem ai có thể cản được ta! Ta là thần, ta muốn các ngươi phải chôn cùng!"
Đúng lúc này, Diệp Đường đang hôn mê nãy giờ bỗng mở bừng mắt, nói bằng giọng đầy oán giận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận