Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 104: Tìm kiếm lối thoát

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Lúc bước qua cổng ra của trại này, tôi đã tưởng chúng tôi sẽ có thể cứ thế rời đi. Thế nhưng điều kinh dị là tôi lại bước qua cổng vào ngôi làng một lần nữa.
Cổng ra ở cuối làng, mà cổng vào ở đầu làng, nhưng tôi đã đi thẳng từ cuối làng vòng về lại đầu làng chỉ sau một bước chân. Cảm giác này giống như lối vào và lối ra đã nối liền lại với nhau vậy.
Tôi tuyệt đối không nhìn nhầm, căn nhà sàn gần tôi nhất, còn có cả căn nhà của người chết mà Tử Long lúc trước đẩy cửa đi vào nữa, chính là nơi đầu tiên chúng tôi xuất phát.
"Anh Cửu, cậu chặn đường làm cái đếch gì thế? Bị ngáo à?" Lúc tôi còn đang đứng đực ra vì sững sờ, Vương Lỗi đã đi tới, đập một cái lên người tôi.
Tôi thấy anh ta còn định mắng thêm, nên chỉ về phía trước. Vương Lỗi lúc này mới nhìn lại, sau đó cũng há hốc mồm, vẻ mặt nghiêm trọng: "Ôi đệch, quái rồi quái rồi, chúng ta lại vòng trở về chỗ cũ rồi!"
Vương Lỗi vừa mới nói xong, đám Tử Long cũng đã bước tới. Nhìn cảnh tượng trước mắt, ai cũng chẳng vui vẻ nổi, người nào người nấy đều rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Bác Diệp híp mắt nói: "Chúng ta lại quay trở lại trại ma, xem ra đúng là không thể thoát khỏi được rồi! Coi như có là cao thủ của Đạo môn cũng không có cách để thoát ra ngoài. Haizz, mộ xác sống của trại Cổ Miêu này đúng là tà môn thật. Mà điều này cũng đã chứng minh cho câu nói của người xưa, đạo cao một thước, ma cao một trượng!"
"Có cái ***!" Vương Lỗi tức giận: "Ông già, ông đừng nói hươu nói vượn, cũng đừng khiến mọi người nhụt chí. Tôi biết trong ghi chép của Đạo môn, không có ai có thể sống sót đi ra khỏi thôn ma. Nhưng Lỗi gia đây đếch tin tà, tôi phải đi ra ngoài cho bọn họ sáng mắt ra! Anh Long, thân thủ của cậu khá tốt, xem xem có thể nhảy ra ngoài được không?"
Vương Lỗi vừa nói xong đã đi về phía tường vây bên cạnh, rồi ngồi xổm ngay dưới mép tường. Tử Long gật đầu, lấy đà rồi giẫm mạnh lên vai Vương Lỗi, đồng thời hét lên một tiếng, mượn lực bật nhảy qua tường tre.
Thân thủ Tử Long tất nhiên không có gì phải bàn cãi, tường tre này cũng không cao, chỉ là mặt trên đã vót nhọn. Sau khi Tử Long nhảy bật lên, hai tay túm lấy đầu tre nhọn hoắt, linh hoạt lộn một cú sang phía bên kia.
Tử Long vừa nhảy ra ngoài hàng rào tre, tất cả mọi người đều ngóng đợi âm thanh của anh ấy. Mà tôi thì nhìn về phía lối vào làng, lo lắng anh ấy sẽ lại đi vào từ lối đó.
Chúng tôi đợi một lát sau cũng không nhìn thấy anh ấy đi từ lối vào vào, cũng không nghe thấy tiếng anh ấy ở bên ngoài gọi chúng tôi.
"Hay là Tử Long đã thoát ra ngoài được rồi?" Diệp Đường băn khoăn, nhưng còn chưa nói được câu tiếp, giọng Tử Long đã vang lên từ phía sau lưng chúng tôi, "Vẫn không được, tôi lại nhảy trở về rồi!"
Nghe thấy giọng anh ấy, tất cả mọi người đều quay người lại, nhìn thấy Tử Long đã nhảy bật vào trong ở ngay bức tường phía đối diện.
Lại thất bại! Cái trại ma này thật sự không đi ra được thật sao?
"Mẹ kiếp, bố mày càng không tin tà đấy! Anh Long, cậu đi ra chỗ lối ra, tôi đi chỗ lối vào, xem xem chúng ta có gặp nhau không?" Vương Lỗi cũng rất thông minh, ý kiến anh ta đưa ra cũng là một cách hay. Nếu như lối vào và lối ra nối liền với nhau, nếu như họ lại trở về ngôi làng này, vậy chắc chắn sẽ gặp nhau.
Hai người bàn bạc xong thì gật đầu với nhau một cái, rồi đồng thời chạy về hai đầu. Sau khi họ chạy đi, chúng tôi cũng bắt đầu để ý tình hình ở cả hai bên.
Đợi khoảng chừng mấy phút sau, tôi nhìn thấy hai người họ chạy vào từ hai nơi. Sắc mặt Vương Lỗi rất khó coi, anh ta hỏi Tử Long: "Anh Long, mắt tôi vừa nãy hơi kém, hình như không nhìn thấy cậu. Cậu cũng đừng nói với tôi là cậu cũng không nhìn thấy nhá?"
Triệu Tử Long gật đầu: "Tôi chạy ra từ phía lối vào, sau đó là trở vào theo hướng lối ra. Nhưng chúng ta lại không hề gặp nhau! Vậy nói cách khác, hai nơi này không phải nối liền với nhau, mà là do sự ma quái của trại ma này! Chẳng lẽ cái trại này muốn giam giữ chúng ta ở trong này đến chết thật sao?"
Lúc hai người nói chuyện, chúng tôi cũng tụ lại cùng một chỗ, phải nghĩ cách thoát ra ngoài. Nếu không, đợi đến khi đèn lồng đỏ tắt là chúng tôi thật sự không còn cơ hội nào nữa.
Tất cả mọi người đều đang trầm tư suy nghĩ kế sách, chẳng có ai mở miệng nói chuyện. Liên tục thử mấy lần, chúng tôi vẫn không thể thoát ra khỏi ngôi làng ma này, nên đã từ bỏ cách thoát ra từ lối vào và lối ra.
Vương Lỗi không phải người có thể ở yên được, anh ta mượn vũ khí của Triệu Tử Long, định chém đứt những cây tre kia. Nhưng sau khi bị chém đứt, chúng lại mọc lên nhanh vùn vụt, chẳng khác gì đang ở một thế giới giả tưởng.
Tôi chưa từng nhìn thấy một Vương Lỗi sốt ruột như vậy, chém tre không được thì đi đốt nhà sàn. Thế nhưng điều quái dị là mấy căn nhà sàn này cũng chẳng hề bén lửa.
Tôi thấy Vương Lỗi chửi bậy liên tục, thật sự hết cách rồi, lúc này anh ta mới cúi đầu ủ rũ đi trở về, nở một nụ cười bất đắc dĩ, giọng điệu chán nản: "Các vị, tôi đây thật sự hết cách rồi. Nghĩ lại mà xem, Lỗi gia tôi am hiểu thuật phong thủy, một mình ngao du thiên hạ lâu vậy. Nếu như chết ở trong cái trại ma này, chắc chắn sẽ bị người đời sau cười cho thối mặt. Mẹ nó, cả một đời thanh danh thế là bị hủy sạch rồi! Nghĩ đến đây là Lỗi gia đây lại thấy sôi máu, có làm ma cũng đếch hết tức được!"
Lúc này vẻ mặt ai nấy cũng đều rất nghiêm trọng, tâm trạng nặng nề. Nhưng nhờ có tên Vương Lỗi này pha trò mà mọi người thả lỏng được kha khá.
Trong lòng tôi rất cuống, vẫn đang một mực nghĩ cách thoát ra. Suy nghĩ một lúc, tôi đột nhiên nảy ra một ý, bèn quay sang hỏi bác Diệp: "Bác Diệp, bác nói trại ma này là do oán khí và chấp niệm của âm hồn tạo ra. Vậy nếu như chúng ta có thể hóa giải được oán khí và chấp niệm đó thì có phải trại ma này cũng sẽ biến mất không?"
"Phải!" Bác Diệp gật đầu: "Nói thì nói như thế, nhưng đây cũng là cách duy nhất rồi. Trong ghi chép của Đạo môn có ghi, cũng đã có người sử dụng phương pháp này để thoát ra, nhưng đến cuối vẫn không thể làm được. Trước chúng ta đã có rất nhiều cao nhân thử dùng rồi!"
Tôi nghe ra được sự nhụt chí đến gần như muốn bỏ cuộc trong câu trả lời của bác Diệp.
Vương Lỗi lườm bác ấy một cái, rồi nói: "Thật ra cũng không phải là không có cách, nơi này được hình thành từ thế sát của phong thủy. Mọi thứ tà ác cũng không thể tách khỏi nguyên lý phong thủy. Nếu như có thể thay đổi thế sát bên ngoài, vậy trăm năm sau, thế sát phong thủy cũng sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng, chúng ta cũng có thể ra ngoài rồi. Ha ha ha... dễ mà... Mấy người cười đi chứ, Lỗi gia tôi không muốn nhìn thấy cái mặt cau có của mấy người đâu."
Vương Lỗi muốn chúng tôi thả lỏng, nhưng trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, chẳng ai có thể cười được. Vương Lỗi cười gượng gạo xong cũng chịu an phận ngồi xuống, không nói gì nữa.
"Thực ra tôi có một ý tưởng!" Đúng lúc này, Diệp Đường đột nhiên lên tiếng.
"Ồ?" Thấy cô ấy lên tiếng, tôi cũng có chút hứng thú, vội hỏi: "Diệp Đường, cô có ý kiến gì? Mau nói ra mọi người cùng nghe."
"Được." Diệp Đường tiếp lời: "Vừa nãy bác Diệp và Vương Lỗi cũng đã nói rồi, nơi này là trại ma được ngưng tụ từ oán khí và chấp niệm của những âm hồn không tìm được đường về nhà. Nếu như chúng ta có thể khiến cho những âm hồn này về được nhà, liệu có phải có thể khiến cho trại ma này biến mất không?"
Diệp Đường nói đến đây, tôi không khỏi rùng mình. Cô ấy nói không sai, nếu như chúng tôi có thể loại bỏ chấp niệm của âm hồn, khéo có khi trại ma này có thể biến mất luôn cũng chưa biết chừng?
Cái này giống với siêu độ ác quỷ, chỉ cần có thể loại bỏ oán khí trong lòng chúng là có thể tiễn hồn ma xuống âm tào địa phủ.
"Diệp Đường, cách này được đấy!" Triệu Tử Long tán đồng: "Nhưng có một vấn đề là, chúng ta phải tìm những âm hồn này như thế nào? Còn cả việc dẫn chúng đi nữa?"
Lúc Triệu Tử Long nói xong, bác Diệp bèn nheo mắt, đáp: "Những âm hồn này không có hồn thể, tất cả đều là âm khí. Chúng ta không thể tìm ra được, trừ phi là âm binh quỷ sai dưới địa phủ mới có thể tìm được chúng."
"Ông già, ông nói thế có khác gì không nói không? Âm binh quỷ sai dưới địa phủ, chỉ có Diêm Vương mới có thể ra lệnh, sao chúng ta có thể gọi được chứ!" Vương Lỗi ngay lập tức bác bỏ ý kiến của bác Diệp.
Không thể nghi ngờ rằng lời của Vương Lỗi đã tạt cho chúng tôi một gáo nước lạnh. Anh ta nói không sai, chúng tôi chỉ là người trần mắt thịt, nào có thể triệu hồi cả quỷ sai?
Ngay lúc chúng tôi định phủ quyết phương án này, Diệp Đường đột nhiên lấy một thứ từ trên người cô ấy ra, hỏi: "Không biết thứ này có thể không?"
Vừa nhìn thấy thứ trên tay Diệp Đường, tất cả chúng tôi đều giật mình, sau đó kích động hết cả lên, mừng như chết đuối vớ được cọc gỗ! Nghĩ thôi cũng đã thấy kích động rồi!
Có thứ trên tay cô ấy, chúng tôi thật sự có thể triệu hồi âm binh quỷ sai!!!

Bình Luận

0 Thảo luận