Khi nghe Diệp Chu Tinh gọi lại, trái tim đang thót tới tận cổ của tôi cuối cùng cũng rơi xuống. Nếu thật sự cứ đi luôn như vậy, có thể chúng tôi sẽ cách manh mối liên quan tới lão thầy bói càng ngày càng xa.
Khi tôi nhìn qua Tử Long, tôi cũng thấy anh ấy âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tôi không nhịn được cười, giơ ngón tay cái với anh ấy, nói đùa: "Anh Long lợi hại ha, có bài có bản luôn!"
Tử Long lườm tôi một cái, nghiêm túc nói: "Phụ nữ ấy mà, đôi khi không thể chiều quá được. Đàn ông chúng ta, về nhà có thể quỳ ván giặt quần áo. Nhưng ra ngoài tuyệt đối không được để mất mặt!"
"Ầy..." Nghe anh ấy nói những lời này khiến tôi phải nhìn anh ấy bằng con mắt khác. Chúng tôi sống ở Miêu Vương Quan, chẳng bao giờ tiếp xúc với các cô gái, từ khi nào mà Tử Long đã có quan điểm tình yêu của riêng mình?
Tôi chỉ hơi giật mình, rồi hỏi ngay: "Tử Long, anh thay đổi rồi, ai đã dạy anh những thứ này?"
Tử Long lắc đầu nói: "Đây là Lỗi gia nói cho anh biết! Mà có tác dụng phết!"
"Ra vậy." Anh ấy vừa nhắc đến tên của Vương Lỗi là tôi hiểu ra ngay. Tên đó không thích làm việc theo lẽ thông thường, đúng là có thể dạy hư người khác. Nhưng mà khi nhắc đến anh ta, tôi cũng thấy có chút nhớ mong, không biết bây giờ anh ta cùng với thầy cản thi kia đã đến sông Hoàng Hà chưa.
Chắc chắn anh ta sẽ không dễ chịu tý nào với chặng đường đó đâu.
Chỉ suy nghĩ trong giây lát, chúng tôi lập tức quay trở lại, Diệp Chu Tinh giận dữ nhìn chúng tôi. Đặc biệt là khi nhìn Tử Long, sự đối chọi càng hiện rõ trong ánh mắt. Cô gái này quá hiếu thắng, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.
Tử Long giả vờ như không có gì xảy ra, tôi chủ động hòa giải, hỏi: "Diệp Chu Tinh, cô có cách gì vào chợ quỷ không?"
"Đợi!" Diệp Chu Tinh lạnh lùng nói một tiếng, đi thẳng về tiệm cầm đồ Âm Dương. Tôi và Tử Long liếc nhìn nhau, mặc dù không thể đoán nổi cô ta đang nghĩ cái gì, nhưng chúng tôi vẫn đi theo cô ta.
Sau khi đi vào, cô ta ngồi ở bàn bát tiên thưởng thức tách trà, không thèm nhìn chúng tôi, như thể không có gì xảy ra.
Tôi và Tử Long ngồi hai bên cô ta, chỉ có thể ngồi nhìn không. Đàn hương trong tiệm cầm đồ Âm Dương có tác dụng an thần, tôi ngồi được một lúc thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Ngay khi tôi càng lúc càng buồn ngủ hơn, ở phía cuối phố Miếu bất chợt vang lên một tiếng gõ chuông. Tiếng chuông vang lên ba lần liên tiếp, tiếng sau to hơn tiếng trước.
Sau khi tiếng chuông dừng lại, Tử Long mới nói, "Giờ Tý đã đến, chợ quỷ bắt đầu rồi!"
"Tôi nhắc nhở các cậu mấy việc!" Tử Long vừa nói xong, Diệp Chu Tinh cũng mở miệng, nói rất nghiêm túc, "Lát nữa sau khi vào chợ quỷ, nếu các cậu thấy nơi nào có cầu, thì tuyệt đối không được đi qua cầu! Còn nữa, lát nữa nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng đừng mua, đặc biệt là đồng hồ!"
Tôi và Tử Long nghe xong có hơi sửng sốt, không khỏi tò mò hỏi lại: "Diệp Chu Tinh, mấy điều cô vừa nhắc tới có gì cấm kỵ sao?"
Diệp Chu Tinh giải thích: "Chợ quỷ là nơi để âm hồn đi chợ, người sống đi nhầm vào, nếu không biết những việc cấm kỵ thì chắc chắn sẽ chết. Tôi bảo các cậu không được qua cầu hoặc mua đồng hồ là vì âm hồn sợ cầu Nại Hà ở Âm tào địa phủ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ qua cầu. Ngoài ra còn có đồng hồ, thời gian của chợ quỷ tồn tại không dài. Bọn họ không muốn biến mất theo chợ nên sẽ không bao giờ mua đồng hồ. Nếu các cậu phá vỡ hai điều cấm kỵ này, bọn họ sẽ phát hiện các cậu là người sống. Tới lúc đó, đừng nói với đạo hạnh của các cậu, ngay cả khi người của Long Hổ tông đến cũng rất khó rời khỏi chợ!"
Khi Diệp Chu Tinh giải thích, tôi nghe thấy cô ta nhắc tới Long Hổ tông. Quả nhiên tôi đã đúng, cô gái này không hề đơn giản. Bác Diệp cũng bảo tôi cẩn thận với cô ta, xem ra không sai được.
Cô Diệp Chu Tinh này không đơn giản như chúng tôi nghĩ.
"Còn nữa..." Ngay khi tôi và Tử Long đang tính toán trong lòng, Diệp Chu Tinh tiếp tục nói, "Ở trong chợ quỷ, cho dù nhìn thấy gì các cậu cũng tuyệt đối không được đi hóng hớt. Điểm quan trọng nhất là, nếu các cậu nhìn trúng thứ gì, nhưng mà không mua thì tuyệt đối đừng hỏi giá. Hỏi giá có nghĩa là các cậu bắt buộc phải mua nó, đã hiểu chưa?"
Mỗi nơi đều có những điều cấm kỵ của nơi đó, cho dù là âm phủ hay trần gian đều phải tôn trọng. Nếu vi phạm những điều cấm kỵ thì chẳng khác nào tự rước chuyện vào người.
Điểm này tôi và Tử Long hiểu. Sau khi chúng tôi gật đầu, Diệp Chu Tinh bảo tôi đưa cho cô ta chiếc roi. Cô ta cầm roi, cổ tay vẩy nhẹ, chiếc roi vung ra thẳng tắp, thậm chí còn phát ra một tiếng xé gió.
Chỉ bằng một cú đánh này, tôi càng thêm chắc chắn Diệp Chu Tinh không hề đơn giản!
Chỉ thấy cô ta cầm roi quất một cái trong không trung, đồng thời quát lên, "Một roi chấn động sông núi, thức tỉnh quỷ thần đang say giấc!"
Cây roi vừa rơi xuống đất, cô ta lại quất cái thứ hai, đồng thời quát lên lần nữa: "Hai roi chấn động càn khôn, thiên địa hóa vô cực!"
Động tác của Diệp Chu Tinh rất dứt khoát, lần thứ ba vung roi lên lại hét lớn, "Ba roi mở ra âm dương, cửa âm chợ quỷ mở ra!"
Lực của lần vung roi thứ ba là lớn nhất, chiếc roi tạo ra một âm thanh chói tai trong không trung. Cây roi này được làm bằng tiền Ngũ đế ngâm trong máu chó đen, đương nhiên không thể xem thường pháp lực của nó. Tiền Ngũ đế đã được mài sắc bén còn có khả năng giết người đánh ma.
Sau khi cô ta quất roi ba lần xong, đợi gần hai ba phút, tôi đột nhiên phát hiện có luồng âm khí ập đến từ đằng sau.
Tôi theo bản năng quay lại, thấy một chiếc xe tang đã chạy đến ngay đầu phố Miếu, hình như đang đợi chúng tôi. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy chiếc xe tang này rất thú vị.
Chiếc xe này không phải làm từ kim loại, mà là một chiếc xe làm bằng giấy. Kiểu dáng của chiếc xe này đã rất cũ, hơi giống xe taxi của một thương hiệu nào đó. Nhưng chiếc xe này có màu trắng, thậm chí cả lốp xe cũng màu trắng, trông yếu ớt như thể chúng tôi chỉ cần ngồi lên xe là có thể ngồi bẹp cả xe.
"Đi thôi, đây là chiếc xe tang dẫn đến chợ quỷ. Sau khi vào chợ quỷ, nhớ kĩ những điều cấm kỵ, và nhớ nói ít thôi!" Diệp Chu Tinh nhắc nhở xong là đi trước luôn.
Tôi và Tử Long đi theo sau. Khi chúng tôi đi đến trước xe tang, Diệp Chu Tinh đã mở cửa ngồi vào trong xe. Trên xe còn có một tài xế. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của anh ta, nhưng trông anh ta có âm khí bao trùm nặng nề, không biết là người hay ma.
Khi Diệp Chu Tinh ngồi vào, tôi thót hết cả tim, chỉ sợ chiếc xe tang làm bằng giấy sẽ bị đè xẹp lép. Nhưng không ngờ lại không có gì xảy ra, lúc này tôi mới yên tâm mạnh dạn ngồi vào theo. Ngay khi chúng tôi lên xe, tài xế mở miệng, cười nói: "Đừng sợ, mặc dù xe tang này làm bằng giấy nhưng cũng có thể chở người!"
Khi tôi nghe anh ta nói chuyện thì cũng đã chắc chắn anh ta không phải là ma, mà là một người sống. Nhưng điều mà tôi không thể ngờ tới là thật sự có người lái xe tang dẫn đến chợ quỷ.
Trước đây tôi mới chỉ nghe nói, còn đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Người lái xe rất hay chuyện, vừa lái xe vừa tán gẫu với chúng tôi, "Tôi là người nhà họ Diệp, cũng là người lái xe tang. Lâu lắm rồi tôi đã không chở người nhà họ Diệp. Một lời nhắc nhở thân thiện dành cho các cậu đây, tôi từng chở rất nhiều người sống tới đó, nhưng chưa đến một nửa số đấy có thể ra ngoài. Chợ quỷ sẽ biến mất trước khi gà gáy sáng, vì vậy các cậu bắt buộc phải lên xe trước khi gà gáy. Nếu không, các cậu sẽ không thể thoát ra được. Đợi đến đêm hôm sau, các cậu sẽ nhận ra mình chỉ còn là linh hồn!"
Nghe lời nhắc nhở của tài xế, tôi rất biết ơn: "Cảm ơn anh!"
"Không cần khách sáo!" Tài xế lắc đầu nói: "Những người trong nghề của chúng tôi đều cô đơn cả, từ lúc sinh ra đến khi chết đi đều sống trong chợ quỷ. Không có bạn bè, chỉ có ma quỷ. Vì vậy khi gặp người sống tôi có hơi nhiều lời, các cậu đừng lấy làm lạ."
"Không sao đâu! Những nghề liên quan tới cõi âm đều cô đơn vậy cả, phân công lao động khác nhau, có một số việc nhất thiết phải có người làm, nếu không nó sẽ biến mất!" Tôi không biết phải nói gì, chỉ đành an ủi anh ta một câu.
Tài xế nói một lúc, thấy chúng tôi không trả lời, cũng bắt đầu tập trung vào lái xe. Khi chiếc xe bắt đầu chạy, chúng tôi thấy mình đã đi vào một con đường tối đen, xung quanh không hề có ánh sáng, tối đen đến nỗi giơ tay ngay trước mặt cũng không thể nhìn thấy. Tôi cũng không nhìn thấy bất kỳ bảng tên đường phát quang nào.
Trong lúc tôi thấy hơi nao nao trong lòng, tài xế đột nhiên bật đèn xe. Ngay khi ánh đèn chiếu rọi, chúng tôi thấy rất nhiều cô hồn dã quỷ xuất hiện ở cả hai bên. Bọn họ đang gọi xe, muốn lên chiếc xe tang này.
Tài xế bấm còi inh ỏi khiến những hồn ma sợ quá, chạy trốn tứ phía.
Anh ta tiếp tục lái xe thêm một lúc nữa thì chúng tôi thấy không xa phía trước có một cái chợ đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Ở lối vào của chợ có một bia đá khổng lồ, trên đó viết hai chữ phồn thể lớn: Chợ quỷ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận