Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 159: Kẻ báo thù

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Những đệ tử Diệp gia này đều đi cùng với chúng tôi, lúc trước bác Diệp đã dẫn theo họ nấp ở ngoài thôn. Sau khi có được manh mối về quán trọ Tử Thi từ thợ làm vàng mã, tôi đã bảo Diệp Chu Tinh báo bác Diệp và những đệ tử đó đi trước dò đường.
Nhưng giờ lại có bốn thi thể của họ bị treo ở đây, vậy có nghĩa là những người khác có lẽ cũng đã xảy ra chuyện.
Bọn họ đều bị trói chặt trên thân cây hòe, tư thế rất kì lạ, gương mặt cũng vặn vẹo méo mó thấy rõ, giống như trước lúc chết đã phải trải qua nỗi đau đớn không thể tưởng tượng nổi.
Mà đám người Diệp Trường Phong cũng đã nhận ra thân phận của mấy thi thể bị trói trên thân cây. Họ run rẩy mất một lúc, sau đó có một người đệ tử sợ sệt lên tiếng: "Bọn họ là nhóm đệ tử xuất phát trước, chẳng lẽ đều đã bị Linh tộc tàn sát rồi sao? Mọi người nhìn xem, xương bả vai của họ đều bị móc tỳ bà xuyên thủng, còn đống móc tỳ bà trong cỗ quan tài kia, hình như là dành cho chúng ta. Bọn họ còn muốn Diệp gia chúng ta cùng đường tuyệt hậu, nhưng mà Diệp gia chúng ta không đắc tội Linh tộc mà?"
"Đúng vậy, Diệp gia chúng ta trước giờ vẫn rất biết điều, sao lại chọc phải người của Linh tộc chứ?" Một đệ tử Diệp gia khác tiếp lời.
"Gia chủ, phải làm sao bây giờ?"
"Mọi người đừng có cuống, tuyệt đối không được mất bình tĩnh!" Diệp Trường Phong quát to. Hiện tại ông ta là người có trách nhiệm cao nhất ở đây, không thể để mình phân tâm được! Hơn nữa, vốn dĩ ông ta cũng chột dạ, móc tỳ bà này rõ ràng là nhắm vào ông ta.
Nhưng hiện giờ, ông ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Ông ta trấn an đệ tử Diệp gia xong mới nghiêm mặt nói: "Kẻ giết người của Diệp gia chúng ta là Linh tộc, chúng ta đã bị mắc bẫy! Linh tộc đã ẩn mình suốt bao nhiêu năm nay, giờ lại bắt đầu rục rịch. Diệp gia chúng ta là Đạo môn đứng đầu của khu vực Tây Nam, nhất định phải giữ gìn trật tự của Đạo môn! Cho dù người của Linh tộc đêm nay có giết chúng ta, chúng ta cũng phải cố gắng tranh thủ cơ hội sống sót để thoát ra ngoài! Đưa tin tức này về cho Đạo môn, để người của Đạo môn liên hợp đối phó Linh tộc!"
Diệp Trường Phong bình thường vốn ngông cuồng không coi ai ra gì, nhưng vào thời khắc này, ông ta vẫn có thể nghĩ đến Đạo môn trước tiên, chứng tỏ bản chất cũng không quá xấu.
Mà câu nói này của ông ta cũng đã khích lệ các đệ tử Diệp gia, họ ào ào giơ pháp khí lên, đồng thanh hô: "Liều mạng! Liều mạng! Liều mạng!"
"Được!" Diệp Trường Phong híp mắt lại, vẻ mặt hiện rõ nét vui mừng: "Vậy chúng ta hãy hợp sức xông ra ngoài, trước tiên phải rời khỏi nơi quỷ quái này đã!"
Tôi thấy bọn họ xông ra, lập tức cũng đi theo. Nhưng nào ngờ, vừa mới đi ngang qua chỗ gốc cây hòe được chôn ở đầu thôn, khoảnh đất xung quanh cây hòe bỗng dưng bốc lên một màn sương trắng âm u.
Sương trắng bốc lên quá nhanh, chỉ trong một hai phút đồng hồ đã bao phủ toàn bộ chúng tôi khiến chúng tôi bị cuốn vào bên trong!
Màn sương trắng này vừa lạnh vừa âm u, hẳn là sương ma!
"Mọi người cẩn thận, thắp hương mượn đường! Cố gắng đừng để bị rớt lại, đây là thủ đoạn tà thuật của Linh tộc, tuyệt đối đừng xông bừa!" Sương mù vừa xuất hiện, Diệp Trường Phong đang đi trước dẫn đầu cũng dừng lại ngay lập tức.
Sau khi ông ta lên tiếng nhắc nhở, các đệ tử Diệp gia vội vã lấy ra ba nén hương, đốt lên để mượn đường bước đi.
Mà màn sương ma này cũng rất kì quái, nó không lan tràn ra khắp thôn mà chỉ bao trùm lên xung quanh tôi và người của Diệp gia, còn trong thôn lại không hề có một tý sương nào.
Trong lòng tôi thấy tò mò, nhưng sự sợ hãi và lo lắng lại nhiều hơn chút. Mấy chục bộ móc tỳ bà trong quan tài đều là để chuẩn bị cho những người này, kẻ bày trò tuyệt đối sẽ không cho phép họ rời đi dễ dàng như thế.
Tôi sợ, trong màn sương ma này ẩn giấu mối nguy hiểm nào đó!
Sau khi ý thức được điều này, tôi vội vàng quay trở lại thôn. Nhưng chân vừa mới bước lùi lại một cái, tôi bỗng nghe thấy có tiếng hét thất thanh vọng lại.
Tiếng hét thảm thiết vừa vang lên, tôi bèn vội vã lùi về sau thêm mấy bước. Cùng lúc đó, lại liên tiếp có tiếng hét thảm thiết vang lên.
Tiếng hét này nghe mà khiến người ta phải kinh hồn bạt vía! Nghe thêm chút nữa, tôi cảm giác tóc gáy cũng đã dựng hết cả lên.
Rõ ràng những người này đã xảy ra chuyện rồi.
"Ngươi có bản lĩnh thì nhắm vào Diệp Trường Phong ta đây, chớ làm hại đệ tử của Diệp gia ta! Không sai, móc tỳ bà là do ta đặt làm, cũng là do ta đâm vào xương vai cô ta, nhốt cô ta lại! Muốn giết thì cứ giết ta đây này, mẹ kiếp, cút ra đây cho ta!" Tôi vừa mới bình tĩnh lại, tiếng quát của Diệp Trường Phong đã vang lên trong màn sương ma.
Giọng ông ta đã gần lạc đi, thậm chí là mang theo sự tuyệt vọng tràn trề: "Các ngươi dùng thuật Kỳ môn độn giáp đánh lén Diệp gia chúng ta, Diệp gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Cho dù ngươi là người của Linh tộc, ngươi cho rằng Linh tộc có thể một tay che trời sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi, chúng ta còn có Long Hổ Tông! Long Hổ Tông còn chưa bị diệt vong, nhất định sẽ có ngày họ xuất hiện trở lại!"
Giọng Diệp Trường Phong đã khản đặc, nhưng giọng điệu của ông ta vẫn không hề chịu thỏa hiệp. Tôi cũng không khỏi ngạc nhiên, Diệp Trường Phong bình thường ngông cuồng là thế, vậy mà cũng rất có khí phách, thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Đây là lỗi lầm không chỉ ông, mà còn có gia chủ Diệp gia phạm phải! Các người đều phải chết, ta sẽ không để cho một kẻ nào của Diệp gia được sống sót!" Đúng lúc này, ở bên ngoài màn sương ma vọng lại một giọng nói cực kì âm trầm.
Hình như tôi đã từng nghe giọng nói này ở đâu đó, nhưng hiện giờ tôi đang quá căng thẳng, hoàn toàn không nhớ ra được là giọng của ai!
Có điều hình như Diệp Trường Phong đã biết là ai, ông ta phá lên cười: "Là mày à? Không ngờ lại là mày. Nhưng mày làm thế không sợ đại nghịch bất đạo, bị sét đánh hay sao?"
"Đừng có nói với tôi những thứ này, tôi không tin ông trời, cũng không tin thần phật, tôi chỉ tin vào chính mình! Ông hãy chết đi, ông giày vò bà ấy như thế nào, tôi sẽ trả lại ông gấp bội! Vốn dĩ tôi còn định giữ ông lại để đối phó với người của Linh tộc, nhưng xem ra đã không cần thiết. Tôi sẽ giết ông trước, sau đó sẽ giết từng người Diệp gia một!" Giọng nói đó chất chứa đầy oán hận, giống như Diệp Trường Phong này là kẻ thù giết cha của hắn vậy.
Hắn ta vừa dứt lời, tôi bỗng nhìn thấy trong thôn nổi lên một trận gió âm. Cơn gió âm này không bình thường, cuốn theo toàn bộ bụi đất và lá khô trên đường.
Khi tôi quay đầu nhìn lại, những lá cờ màu vàng treo trên cửa các nhà đều bay lên phần phật. Gió mỗi lúc một lớn, tôi đành phải giơ cánh tay lên che mắt lại.
Trong lúc hỗn loạn, Diệp Trường Phong lại hô lên: "Ta có thẹn với cô ấy! Ta giam giữ cô ấy, nhưng ta cũng là người đau khổ hơn bất kỳ ai. Nhưng ta là gia chủ của Diệp gia, ta phải làm gương cho kẻ khác! Người ta phụ lòng duy nhất ở kiếp này chính là cô ấy. Đối với cậu, ta đã hết lòng hết dạ quan tâm giúp đỡ, chưa từng để cậu thiệt thòi nửa phần! Nay cậu muốn mạng của ta, ta cho cậu là được! Ta không hận ai cả, càng không hận đạo nghĩa của Đạo môn, ta chỉ hận bản thân mình không có lòng dũng cảm, hận bản thân lưu luyến vị trí gia chủ, ha ha..."
Giọng điệu của Diệp Trường Phong đã trở nên mềm mỏng, giống như đang chờ đợi cái chết. Hơn nữa, tiếng ông ta càng ngày càng nhỏ, gần như bị tiếng gió át đi.
Mà tiếng cười kia, thỉnh thoảng lại vang lên giữa màn sương ma.
Khi nghe thấy có tiếng người vang lên phía bên ngoài màn sương ma, tôi vội vã nấp vào bãi cỏ ven đường. Lúc cảm nhận được trận gió âm đang càn quét tới, tôi cũng đã kịp lấy la bàn bát quái ra.
Cây kim chỉ bằng gỗ đào của la bàn xoay tít, không thể nào chỉ ra được vị trí chính xác, giống như bốn phương tám hướng xung quanh tôi đều có âm khí.
"Cha, con đến cứu cha đây! Ngươi là ai? Sao lại tấn công Diệp gia chúng ta? Vì sao lại muốn giết cha ta?" Đúng lúc tôi đang chuẩn bị nghĩ cách khác thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng Diệp Chu Tinh.
Tôi quay đầu lại, nào ngờ cô ta đã chạy lướt qua người tôi, tay cô ta cầm một cây kiếm gỗ đào xông thẳng vào trong màn sương ma.
Mà phía sau lưng cô ta chính là Tử Long! Sau khi Tử Long nhìn thấy Diệp Chu Tinh xông vào trong, lông mày cũng phải nhíu lại.
"Đến đây đi, người của Diệp gia đều đến đây đền mạng đi! Ha ha..." Nhìn thấy Diệp Chu Tinh xông tới, giọng nói kia lại điên cuồng cười nói.
"Anh Tử Long, cứu người!" Tôi cũng chẳng để ý được thêm gì nữa, lập tức hét lên với Tử Long. Anh ấy định thần lại, rút thanh kiếm kim tiền ra rồi xông vào trong màn sương.
Tôi theo sát phía sau, tay nắm chặt thước trấn hồn. Vừa tiến vào bên trong màn sương ma, chúng tôi như tiến vào một thế giới hoàn toàn khác.
Xung quanh không có bất kỳ căn nhà nào, nhưng bên cạnh chúng tôi lại toàn là thân cây hòe được chôn dưới đất.
Tôi đếm thử, tổng cộng là tám thân cây hòe, vừa khéo nhốt chúng tôi lại bên trong. Mà trên những thân cây này đều có không ít thi thể của đệ tử Diệp gia bị treo lên bằng móc tỳ bà.
Mùi máu tươi nồng nặc đến mức buồn nôn. Mà Diệp Chu Tinh đang dìu Diệp Trường Phong, sau khi nhìn thấy chúng tôi đi vào, cô ấy cũng hơi sửng sốt .
"Lý Sơ Cửu, cậu cũng lắm chuyện gớm, giờ cậu cũng đến góp vui à?" Đúng lúc này, tiếng nói kia lại vang lên từ bên ngoài màn sương.
Tôi nương theo giọng nói đó nhìn ra bên ngoài, lập tức nhìn thấy một người thanh niên đứng chắp hai tay sau lưng.
Vừa nhìn thấy hắn ta, tôi không khỏi giật mình, có nằm mơ tôi cũng không ngờ tới, người này lại chính là hắn ta?!

Bình Luận

0 Thảo luận