Khi tôi nghĩ tới điều này, quả nhiên thấy lão thầy bói đã bắt đầu hành động. Sau khi đặt nhang dẫn hồn và chuông nhiếp hồn xuống đất, sau đó lấy ra hai sợi dây màu đỏ buộc chúng vào tay trái và tay phải của Diệp Đường.
Buộc xong vào cổ tay, lão ta buộc nốt đầu kia của sợi dây vào đinh gỗ đào, sau đó đóng đinh gỗ đào xuống đất, vừa hay giữ cho Diệp Đường ngồi thẳng.
Thấy bọn họ vẫn đang chuẩn bị, tôi nói nhỏ với Triệu Tử Long: "Tử Long, lát nữa chúng ta sẽ tùy cơ mà hành động, cho dù ý thức của Diệp Đường đã bị tiên linh bà điều khiển nhưng cũng tuyệt đối không thể để bọn chúng hủy hoại cơ thể của Diệp Đường."
"Ừ!" Triệu Tử Long gật đầu, cảnh giác quan sát bọn chúng. Tuy nhiên, vì Lâm Y Y vẫn còn đang ở trong tay bọn chúng, mà Đại Bưu cũng đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi nên chúng tôi không dám tùy tiện hành động, chỉ sợ đánh lén không thành công, ngược lại còn hại Lâm Y Y.
Lúc này chúng tôi chỉ có thể bình tĩnh chờ cơ hội xuất hiện chứ không thể liều lĩnh. Cùng lúc đó, lão thầy bói cũng bắt đầu thắp nhang dẫn hồn.
Nhang dẫn hồn này được làm từ thi du cùng với máu kinh của phụ nữ, là thứ cực âm, chỉ cần thắp lên, quỷ hồn trong vòng bán kính vài dặm đều có thể ngửi thấy.
Quỷ hồn có thể không ăn không uống, nhưng nhang là thứ yêu thích nhất của chúng. Hít khói nhang có thể làm tăng đạo hạnh của chúng, đồng thời cũng tăng cường linh hồn của chúng.
Do đó dùng nhang dẫn hồn để dẫn dụ ma quỷ là thứ tốt nhất.
Sau khi nhang dẫn hồn được thắp lên, chúng tôi cách xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi hôi thối của nó. Lão thầy bói cắm nhang dẫn hồn ngay trước mặt Diệp Đường. Ngay khi khói bốc lên, cơ thể của Diệp Đường liền có phản ứng. Sau một vài cơn co giật, cô ấy bắt đầu hít khói của nhang dẫn hồn.
Ngay khi khói của nhang dẫn hồn chui vào lỗ mũi của cô ấy, tôi nhìn cô ấy có vẻ sung sướng đến run rẩy người, xem chừng rất hài lòng, hệt như mấy người nghiện vừa được hút ma túy.
Đôi mắt của Diệp Đường nhắm nghiền, vẫn trong trạng thái hôn mê, nhưng sau khi hít nhang dẫn hồn, tôi thấy khuôn mặt cô ấy lại bắt đầu co giật, có vẻ rất khó chịu. Đôi lông mi dài rung rung, lông mày cũng giống như đang động đậy.
"Trước đây bác có nghe qua tin đồn về âm cổ..." Bác Diệp nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất thương xót Diệp Đường, rồi bác giải thích cho chúng tôi: "Bình thường sau khi người luyện cổ trùng chết, cổ trùng trong cơ thể họ cũng sẽ chết theo. Nhưng âm cổ thì khác, sau khi người chết trở thành âm hồn, chúng sẽ bám vào âm hồn của người đó, tạo thành âm cổ. Những người luyện cổ trùng có đạo hạnh cao thâm, thậm chí có thể kết hợp ba hồn bảy vía của họ với cổ trùng. Âm cổ này đại diện cho ba hồn bảy vía của họ, giống như người chết biến thành âm hồn. Âm cổ này cũng giống như ung nhọt trong xương cốt, bất tử bất diệt."
Lời giải thích của bác Diệp không rõ ràng lắm, nhưng tôi vẫn đại khái hiểu được hàm ý trong đó. Nói một cách đơn giản, âm cổ này cũng là thứ thuộc âm, tựa âm hồn.
Khi bác Diệp giải thích cho chúng tôi, lão thầy bói đã rung chuông nhiếp hồn. Nghe thấy tiếng rung chuông, âm cổ trong cơ thể của Diệp Đường ngay lập tức có phản ứng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Đường, như thể có một con sâu đang bò ngay bên dưới lớp da. Đầu tiên là từ trán bò đến vị trí cánh mũi.
Có mấy lần tôi thấy âm cổ đã chui ra khỏi lỗ mũi của Diệp Đường. Nhưng có vẻ âm cổ không muốn thoát ra khỏi cơ thể của Diệp Đường, song bị khống chế bởi nhang dẫn hồn và chuông nhiếp hồn, vì vậy lúc này trông Diệp Đường đã ngày càng đau đớn hơn.
Khi thấy Diệp Đường vật lộn trong đau đớn, đột nhiên có một ý tưởng táo bạo nảy lên trong đầu, tôi lập tức thì thầm với mọi người, "Hai người nhìn xem, Diệp Đường vẫn đang vật lộn, điều đó có nghĩa là cô ấy vẫn có ý thức của riêng mình, vẫn chưa hoàn toàn bị âm cổ của tiên linh bà kiểm soát! Cô ấy vẫn còn cơ hội!"
Tôi vừa nói xong, hai người họ cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng tiếc là bây giờ chúng tôi không thể ra tay, chỉ cần chúng tôi ra tay, Đại Bưu chắc chắn sẽ giết Lâm Y Y.
Một nhân vật máu lạnh như Đại Bưu, tôi hoàn toàn không mong đợi rằng gã ta sẽ có lòng tốt thả Lâm Y Y. Khuôn mặt của ba chúng tôi đều hiện rõ sự lo lắng. Triệu Tử Long cứ nhìn chằm chằm vào bọn chúng, sự tức giận trong mắt anh ấy như sắp trào ra ngoài.
Bác Diệp nheo mắt, một lúc sau mới nói: "Sơ Cửu, cháu nói xem nếu bọn họ dẫn âm cổ trong người tiểu thư ra rồi, có phải tiểu thư sẽ hồi phục được ý thức hay không?"
Bác Diệp nói thế cũng có lý. Suy cho cùng thì âm cổ đang khống chế Diệp Đường. Nếu âm cổ rời khỏi cơ thể cô ấy, liệu Diệp Đường có tỉnh dậy không?
Tôi vừa nghĩ việc này có vẻ hợp lý thì Triệu Tử Long lắc đầu nói: "Không đâu, âm cổ gần như đã kết hợp với linh hồn của Diệp Đường. Khi âm cổ rời đi, điều đó có nghĩa là ba hồn bảy vía của Diệp Đường cũng sẽ rời khỏi cơ thể cô ấy, đến lúc đó cho dù cô ấy tỉnh dậy cũng chỉ là một người thực vật!"
"Vậy phải làm sao?" Bác Diệp hoảng hốt khi nghe những lời của Tử Long, nói: "Tôi thà để tiểu thư bị tiên linh bà khống chế cũng không muốn để cô ấy trở thành người thực vật!"
Tôi cũng thấy khó chịu trong lòng. Khi nhìn về phía Lâm Y Y, tôi thấy cô ấy nước mắt lưng tròng lắc đầu với tôi, như muốn bảo tôi hãy từ bỏ cô ấy để cứu Diệp Đường.
Một bên là Diệp Đường, một bên là Lâm Y Y, rốt cuộc tôi nên cứu ai? Nếu chúng tôi cố chấp giải cứu Diệp Đường, vậy Lâm Y Y chắc chắn sẽ phải chết.
Nếu chúng tôi không hành động, Diệp Đường cũng sẽ bị hại chết. Trong lúc nhất thời, tôi bắt đầu bối rối. Sự lựa chọn này thực sự quá đau khổ!
Tử Long chắc hẳn cũng nhìn ra sự do dự và đau đớn trong lòng tôi, vỗ vai tôi nói: "Sơ Cửu, không cần biết em làm gì, anh đều ủng hộ em! Cho dù phải hi sinh bản thân anh cũng sẽ không để em phải hổ thẹn với lương tâm!"
Khi Tử Long nói điều này, tôi biết anh ấy sẽ làm gì, vội vàng kéo anh ấy lại, lắc đầu nói: "Tử Long, trước đây sư phụ từng nói với em, có một số điều mà cho dù chúng ta là người trong Đạo gia những vẫn đành chịu bó tay. Bây giờ em mới xem như là lĩnh hội được sự bất lực đó. Nếu chúng ta không thể thay đổi được thì hãy xem đó là ý trời. Em tin ông trời có mắt, sẽ không để những kẻ xấu hoành hành như vậy!"
"Cheng!"
Nhưng nào ngờ khi tôi vừa nói xong, tiếng gõ cồng chiêng đột ngột vang lên bên ngoài làng. Tiếng gõ cồng rất trầm, tiếng chiêng lại có phần chói tai.
Sự xuất hiện của tiếng cồng chiêng làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên, toàn bộ quay đầu nhìn về phía cổng làng. Ngay khi tôi cũng đang nhìn theo, Triệu Tử Long đột nhiên lao lên như một bóng ma.
Động tác của Triệu Tử Long rất nhanh, gần như phát huy tốc lực đến cực độ. Mặc dù Đại Bưu trông có vẻ thô bạo, lỗ mãng, nhưng lại không hề hồ đồ. Khi Tử Long đánh lén gã ta, ngay lúc chỉ còn cách vài mét thì Đại Bưu đột nhiên phản ứng lại. Thấy Tử Long đã gần sát, gã ngay lập tức cầm dao găm cứa cổ Lâm Y Y, cười khẩy: "Mày đúng là gian trá, nếu mày không muốn nhìn thấy cô ta chết thì cút về cho tao!"
Tử Long vỗ đùi bực bội như đang tự trách mình vì đánh lén thất bại. Sau khi phẫn nộ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng Đại Bưu, anh ấy mới từ từ lùi lại.
"Ông già, mau lên, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!" Thấy Tử Long lùi về sau, Đại Bưu lập tức hối thúc lão thầy bói.
Lão thầy bói không ngừng rung chuông nhiếp hồn, nhưng ý niệm của âm cổ quá mạnh mẽ, ông ta vẫn không thể khiến âm cổ rời khỏi cơ thể của Diệp Đường.
Ngược lại là Diệp Đường, lúc này cô ấy trông ngày càng khó chịu hơn. Gân xanh trên trán đã nổi lên, cơ thể gầy gò thỉnh thoảng co giật.
Tôi không hiểu sao trong lòng rất đau khổ và khó chịu, chỉ mong lúc này người bị chúng bắt là tôi, bị hành hạ cũng là tôi.
Tiếp tục mãi thế này cũng không được, chúng tôi luôn ở trong thế bị động. Nếu chúng tôi không đảo ngược tình thế, biến bị động thành chủ động, chúng tôi sẽ bị bọn chúng lợi dụng đến chết.
Cheng... cheng... cheng...
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng cồng chiêng đã biến mất lại vang lên một lần nữa, lần này gõ ba lần liên tiếp, còn gõ rất gấp. Tôi có thể nghe ra được, người gõ chiêng sắp vào làng.
Tôi nhìn qua phía đó lần nữa, còn chưa nhìn thấy người thì đã nghe thấy có ai đó gân giọng hét lên, "Người âm lên đường, người sống tránh đi; thích tránh thì tránh, còn không tự lo; thầy cản thi muốn đi qua, xin các vị nhường đường cho, có cơ hội mọi người cùng nhau uống rượu tán gái!"
Nghe tiếng thét của thầy cản thi này, tôi thiếu chút không nhịn được mà bật cười, trong lòng nghĩ thầy cản thi này cũng quá thiếu đứng đắn rồi chăng?
Tôi vẫn đang suy nghĩ thì thấy một người cản thi mặc trang phục đạo sĩ, đội mũ thiên sư, gõ chiêng bước vào, vừa la hét vừa rải tiền giấy trên mặt đất...
Phía sau cổ áo của anh ta còn cắm một lá cờ gọi hồn, khi anh ta di chuyển, nó cũng động đậy theo, trông rất tiêu sái phóng khoáng!
Người cản thi này... khá là thú vị!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận