Để xác nhận nghi ngờ trong lòng, tôi hỏi anh ấy:
"Anh Tử Long, sư phụ còn báo mộng cho anh chuyện gì khác nữa không?"
"Không!"
Tử Long lắc đầu, nói:
"Sư phụ báo mộng cho anh, kêu anh cẩn thận, nói sinh tử kiếp của anh xuất hiện rồi, còn cả sự xuất hiện thật giả của người thứ ba có thể giúp đỡ chúng ta! Ngoài ra thì không còn gì nữa. Anh thấy sư phụ biến mất, sợ quá nên tỉnh lại!"
Nghe Tử Long nói xong, trong lòng tôi lại thêm phần nặng nề. Xem ra suy đoán của tôi là chính xác. Nội dung sư phụ báo mộng cho chúng tôi giống nhau. Chỉ duy nhất việc mệnh cách long hổ tranh chấp của chúng tôi là Tử Long không biết.
Tại sao sư phụ lại không nói cho anh ấy, lẽ nào mệnh cách long hổ tranh chấp đó là do tôi mà có? Sư phụ chỉ nói cho tôi là muốn nhắc nhở tôi mà thôi? Hoặc cũng có thể còn có mục đích khác?
Sớm biết thế này tôi đã hỏi sư phụ ngay lúc còn đang trong giấc mơ. Sư phụ đắn đo chuyện nhân quả nên chuyện gì cũng không nói rõ ra, chỉ nhắc nhở mà thôi.
Khi tôi còn đang nghĩ về giấc mơ thì Tử Long hỏi tiếp:
"Sơ Cửu, lẽ nào sư phụ cũng báo mộng cho em giống như vậy?"
"Vâng."
Tôi gật đầu, không nhắc tới mệnh cách long hổ tranh chấp. Sư phụ chỉ nói cho tôi thì chắc chắn có dụng ý riêng của người.
"Anh Cửu, hai người mau đi rửa mặt đi. Anh xem trán các anh đều ướt đẫm mồ hôi này!"
Không biết Lâm Y Y đã bê một chậu nước tới từ lúc này. Tôi và Tử Long cũng nghe lời đi rửa mặt.
Rửa mặt xong người cũng tỉnh táo hẳn. Quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi nên chúng tôi đã thay quần áo sạch sẽ khác.
Trời mới vừa sáng, khi tôi xuống dưới nhà thì không nhìn thấy chị Tuyết Mai đâu, tôi mới hỏi:
"Y Y, chị Tuyết Mai đâu?"
Lâm Y Y đang dò tín hiệu ti vi, nghe tôi hỏi, cô ấy quay đầu lại cười đáp:
"Chị ý đi hái rau rồi, bảo chúng ta đợi chị ấy về sẽ nấu cơm cho chúng ta. Thực ra, chị ý muốn tới chỗ khe núi đợi anh Mạnh đó! Hi hi..."
Lâm Y Y nói xong còn lè lưỡi tinh nghịch với tôi. Tôi cười bất đắc dĩ, nói:
"Y Y, có phải là em đã học theo thói xấu của Vương Lỗi rồi không?"
"Làm gì có!"
Lâm Y Y lắc đầu đầy vô tội:
"Y Y không học thói xấu, em thấy người trong tivi đều nói chuyện như vậy mà!"
Tôi nghe cô ấy nói mà không khỏi bật cười, chỉ hi vọng cô ấy sẽ mãi như vậy, ngây thơ, vui vẻ, tự do như thuở ban đầu!
Đợi khi Tử Long xuống dưới nhà, chị Tuyết Mai cũng đi hái một gùi rau trở về. Nhìn thấy chúng tôi đã dậy hết, chị ấy hỏi thăm rất nhiệt tình:
"Đều đói rồi phải không, đợi thêm một lúc thôi, chị đi làm đồ ăn sáng cho các em ngay đây!"
"Không sao đâu chị! Chị khách sáo với bọn em quá, bọn em có thể tự làm được mà!"
Tôi đáp lại lịch sự.
Tuyết Mai cười, lắc đầu:
"Các em là bạn của anh Mạnh, đã tới thăm bọn chị thì cứ ngồi đấy làm khách là được, không cần làm việc gì cả!"
"Chị, để em giúp chị!"
Lâm Y Y không dò được tín hiệu bèn chạy đi giúp Tuyết Mai rửa rau. Trong lúc rửa rau, chị Tuyết Mai mới kể:
"Buổi sáng hôm nay thật kỳ lạ, khi chị tới khe núi hái rau thì gặp mấy đứa bé trông lạ mặt lắm. Hình như chúng bị lạc đường, còn luôn miệng nói đau ngón tay."
"Chị! Là trẻ con trong thôn à?"
Lâm Y Y hiếu kỳ hỏi một câu.
"Không phải. Sau đó chị có hỏi thì bọn chúng nói là nhà ở trên thị trấn Miêu Vương. Chị chỉ đường cho bọn chúng men theo khe núi đi ra ngoài. Mà lúc đi về, tất cả đều kêu là đau ngón tay. Chị nghĩ chắc bọn chúng ham chơi quá, dù sao cũng là con trai mà, thích nghịch ngợm!"
Trên khuôn mặt chị Tuyết Mai hiện lên sự hiền từ của một người mẹ.
Hẳn là chị ấy cũng rất muốn có một đứa bé với Mạnh Doanh. Dù sao chị ấy cũng đã ba mươi tuổi! Và giờ thì tôi đã hiểu được câu nói, khi một người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu thương bạn thì đừng đánh giá thấp những chuyện mà họ có thể làm cho bạn.
Có đôi khi bạn cảm thấy mình yêu nhiều hơn nhưng thực ra họ yêu bạn còn điên cuồng hơn nhiều, hi sinh lớn hơn nhiều, cho dù đó có là tất cả mọi thứ của họ.
Tôi thấy còn một lúc nữa mới làm xong đồ ăn sáng nên quyết định đi ra ngoài xem thử tình hình thế nào. Dù sao chúng tôi không thể cứ ở mãi trong nhà của chị Tuyết Mai được.
Dù người ngoài không nghi ngờ nhưng sợ rằng đến sau này, chính chị Tuyết Mai cũng sẽ nghi ngờ thân phận của chúng tôi.
Khi tôi đi ra khỏi nhà, vừa hay nhìn thấy một căn nhà của một ông chú ở đối diện. Ông chú đó chính là người chỉ đường cho chúng tôi. Mặt ông ta vàng khè, màu da giống như thường xuyên đứng cạnh lò lửa.
Đi ra khỏi nhà chị Tuyết Mai, tôi để ý thấy có rất nhiều trẻ con chơi đùa ở trong thôn. Khi nhìn thấy tôi, chúng đều không cảm thấy quá ngạc nhiên, có lẽ giống như những gì chị Tuyết Mai nói, người trong thôn này đều là thầy pháp, bình thường hay có người tới nhờ bọn họ làm việc nên việc có người lạ xuất hiện trong thôn đã không còn xa lạ nữa.
Tôi cười chào bọn chúng rồi đi về phía ngôi nhà đối diện. Tôi thấy một cậu nhóc chừng mười một, mười hai tuổi đứng bên cạnh ông chú nhà đó.
Cậu ta lật mở tấm phên cỏ đậy phía trên thứ gì đó ra. Ngay sau đó tôi đã biết đó là gì, đó là bễ thổi, còn có cả bếp lò cùng với một vài công cụ để rèn đồ sắt. Nhà đối diện chính là một cửa hàng rèn.
Khuôn mặt của cậu nhóc này có nhiều nét giống với ông chú, có lẽ là con trai của ông ta. Cậu nhóc nhóm lò, bắt đầu kéo bễ để lửa trong lò cháy mạnh hơn.
Lúc này ông chú nhà đối diện cũng đã đi ra, hình như chuẩn bị rèn thứ gì đó. Nói lại thì, giờ tôi mới biết ông ấy là một thợ rèn, chẳng trách mặt ông vàng khè, hóa ra là do suốt ngày đứng cạnh lò rèn.
Nhưng thợ rèn xuất hiện trong thôn này chắc chắn không phải là thợ rèn bình thường, cũng có lẽ thuộc hàng thầy, nếu không, sẽ không xuất hiện ở thôn Tiểu Nghĩa.
Tôi nhìn ông ta vẫn chưa bắt đầu làm bèn vội vàng hỏi thăm:
"Sớm vậy mà chú đã bắt đầu rèn rồi ạ?"
"Đúng vậy."
Ông chú này rất hiền lành, nghe tôi hỏi cũng đáp lại rất nhiệt tình:
"Lúc trước nhận một đơn, cần chú rèn không ít thứ, người đấy cần khá gấp. Thù lao rất cao nên chú muốn nhanh chóng làm cho xong!"
"Vậy à..."
Tôi cười, lại hỏi tiếp:
"Vậy chú rèn thứ gì vậy ạ?"
Có lẽ ông chú thấy tôi rất lễ phép nên cũng nổi hứng khoe khoang kỹ thuật rèn của mình, bèn nói:
"Thứ mà chú đây rèn có rất nhiều thợ rèn bên ngoài không biết! E là trong cả tỉnh thành này cũng không tìm ra ai có tay nghề giỏi như chú đâu! Cậu nhóc, chú nói thật cho cậu biết, thứ mà chú làm là móc tỳ bà đã thất truyền từ rất lâu rồi!"
Móc tỳ bà? Trong căn nhà nhỏ phía sau biệt thự của Diệp gia cũng có một người phụ nữ bị giam cầm bằng móc tỳ bà!
Móc tỳ bà này là một binh khí ở thời cổ đại nhưng dần dần, những người biết rèn ra nó lại càng ngày càng ít đi. Đến hiện tại, hầu như nó đã thất truyền. Lúc nhìn thấy người phụ nữ trong căn phòng tối bị móc tỳ bà móc xuyên bả vai thì tôi cảm thấy kinh ngạc, còn nghĩ giờ là năm nào mà còn có người rèn loại móc tỳ bà này.
Giờ nghe ông chú này nói tôi bỗng thấy giật thót, lẽ nào móc tỳ bà của Diệp gia cũng là do ông chú trước mặt làm?
Nghĩ tới đây, tôi nảy ra ý thăm dò, bèn nói:
"Chú à, hình như cháu có nghe qua về móc tỳ bà, không ngờ lại có thật. Tay nghề của chú đúng là lợi hại. Nhưng giờ đâu còn ai dùng móc tỳ bà nữa, ai lại tới tìm chú để đặt làm chứ?"
Tôi cố ý nói như vậy. Ông chú nghe xong, đúng là vẫn bị lừa, vội giải thích:
"Này cậu nhóc, cậu đừng có mà không tin, thật sự có người tìm tôi đặt làm móc tỳ bà đấy, ra giá cũng không hề rẻ đâu. Không nói bây giờ, kể cả lúc tôi còn trẻ cũng đã có người tìm tôi rèn rồi. Thân phận của người đó không hề thấp, ha ha..."
Khi ông chú nói tới đây thì vẻ mặt tự hào lắm, nhất là khi nói thân phận của người kia không hề thấp.
Tôi biết không thể hỏi trực tiếp, nếu không ông ấy sẽ nghi ngờ bèn giả bộ không tin:
"Chú à, có phải chú lừa cháu không? Những người có thân phận cao, bọn họ cần móc tỳ bà làm gì chứ? Thôi cháu coi như chú khoác lác vậy!"
Ông chú lập tức nổi đóa, nói:
"Này, chú nói cho mày biết chứ, mày vẫn không tin lời chú nói à. Chú nói cho mày biết, ngày xưa, người đặt làm móc tỳ bà đó chính là Diệp Trường Phong, nhị gia chủ của Diệp gia. Thế nào? Địa vị của ông ấy đủ cao chưa?"
Khi nghe tới tên của Diệp Trường Phong, tôi cũng giật nảy người. Không ngờ, chuyện này lại đúng là thật. Nói cách khác, người phụ nữ Linh tộc bị nhốt trong căn nhà nhỏ đó chính là do Diệp Trường Phong ra tay!
Tôi không dám nghĩ tiếp, bởi càng nghĩ tôi lại càng thấy khiếp sợ, bèn giả bộ bình tĩnh, tiếp tục hỏi:
"Vậy giờ lại là ai đặt chú rèn móc tỳ bà đấy? Không phải lại là người của Diệp gia chứ?"
Ông chú cười he he, nói:
"Lần này ấy à, chú được đặt làm tận mười chiếc móc tỳ bà! Khách hàng lần này không phải là người của Diệp gia, đó là một người thanh niên mà mấy ngày trước tới thôn này, lại còn thu hút cả đám quạ đen tới đây!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận