Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 14: Chết không nhắm mắt

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:17:18
Trưởng thôn nghe được tiếng khóc, cả người loạng choạng suýt ngã, phải dùng tay chống vào cây mới có thể đứng vững, sắc mặt cũng đã trắng bệch. Ông ấy lẩm bẩm: “Lúc nãy cái cậu ở nhà cháu đã nói đúng thật rồi, thôn chúng ta có ma quỷ! Chắc chắn tiếng khóc này là của chúng!”
Tôi không ngờ trưởng thôn sẽ sợ đến vậy, trái lại bây giờ tôi còn bình tĩnh hơn ông ấy nhiều. Có điều trong lòng tôi cũng hiểu rõ, nếu không phải tôi đã từng nghe tiếng quỷ khóc này, e rằng bây giờ tôi sẽ còn sợ hơn ông ấy.
Tôi đỡ trưởng thôn, nói: “Ông trưởng thôn, không sao đâu. Người trong thôn đều ở đây cả, ma quỷ cũng sợ người mà.”
Tôi cũng chỉ là nói bừa, bởi vì tôi không biết nên an ủi ông trưởng thôn thế nào nữa. Nghe xong lời nói của tôi, không ngờ ông trưởng thôn lại gật đầu tán thành, còn nói: “Từ xưa tới nay, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần. Trong thôn chúng ta có cả một đám đàn ông từ già đến trẻ, còn sợ cái con khỉ gì.”
Trưởng thôn tự động viên bản thân. Ông ấy lau mồ hôi trên trán, lúc này mới tiếp tục đi ra phía bờ sông. Khi ra đến cửa thôn, chúng tôi nhìn thấy người đứng đầy bên bờ sông.
Triệu Tử Long thì đứng một mình ngay hàng đầu. Dáng đứng rất thẳng, ánh mắt ngơ ngác nhìn mặt sông đang giăng kín sương mù, không hề sợ hãi.
Trên mặt sông sương mù dày đặc, hoàn toàn không còn nhìn thấy rõ thứ gì nữa. Chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy rì rào, cả những tiếng khóc thỉnh thoảng truyền ra từ trong làn sương trắng.
Nghe tiếng khóc này lâu rồi cũng sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm giác chán ghét và rợn người, giống như mèo cào vậy.
“Trưởng thôn, trưởng thôn đến rồi.” Có người nhìn thấy trưởng thôn thì hô lên, tất cả những người khác đều xoay người lại.
Nhưng khi nhìn thấy tôi đi bên cạnh trưởng thôn, bọn họ lại vội vàng hỏi tôi: “Sơ Cửu, ông nội cháu về chưa? Mau gọi ông ấy đến xem sao, có phải chúng ta đã đắc tội với thần linh không.”
Tức thì, người trong thôn xúm lại quanh tôi, người nào người nấy đều muốn biết tung tích của ông nội tôi.
“Con trai của tôi còn đang đi học ở trên thị trấn, tôi còn phải đi đón nó về. Nếu con trai tôi về mà thấy cảnh tượng thế này thì phải làm sao đây?” Một ông chú đột nhiên gào lên, “Không được, tôi phải đi tìm con trai tôi, không thể để nó về một mình được.”
“Không được đi, ai đi thì người đó sẽ chết! Bây giờ thôn của mấy người chỉ có vào chứ không có ra. Trên mặt sông này đều là những người đã chết đuối trước kia. Oán khí của bọn họ quá nặng, không thể đầu thai chuyển kiếp. Ai dám xuống sông thì sẽ trở thành kẻ chết thay cho bọn họ.” Đúng lúc tôi không biết phải làm sao thì Triệu Tử Long lại đứng ra lên tiếng.
Anh ấy vừa mở miệng đã khiến các thôn dân giật nảy mình, không ai dám nhắc đến chuyện qua sông nữa. Tất thảy mọi người đều quay sang nhìn anh ấy, quan sát người xa lạ mới đến này.
“Nếu cậu không cho chúng tôi qua sông, vậy cậu nói xem, rốt cuộc thì chuyện là thế nào? Tại sao những người chết đuối này không cho chúng tôi ra ngoài? Chúng tôi không hề làm chuyện ác, tại sao bọn họ lại nhằm vào người trong thôn chúng tôi?” Lúc tất cả mọi người đều im lặng, một thím đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy, cậu nói xem, rốt cuộc chuyện này là sao?” Những người khác cũng ép hỏi theo.
Triệu Tử Long bình tĩnh đáp: “Mọi chuyện đều có nguyên nhân, nhưng tôi không thể nói cho mấy người. Nếu mấy người không muốn có chuyện thì thành thật ở trong nhà đi. Rời khỏi thôn này chắc chắn phải chết. Tôi đã nói đến đây rồi, mọi người liệu mà làm!”
Triệu Tử Long vừa nói xong bèn đi thẳng đến trước mặt tôi, kéo tôi đi về. Trong lòng tôi hiểu rất rõ, anh ấy đang giúp tôi giấu những chuyện đã xảy ra trước đó.
Suy cho cùng thì chuyện này đúng là do nhà chúng tôi mà ra. Triệu Tử Long không nói ra không chỉ là muốn bảo vệ tôi, còn là muốn bảo vệ những người dân trong cái thôn này.
Tôi cũng không dám ở lại tiếp, định về cùng Triệu Tử Long. Nào ngờ hai người bọn tôi vừa đi được mấy bước, có một thôn dân đột nhiên gọi chúng tôi lại: “Lý Sơ Cửu, mày đứng lại đó cho tao. Chắc chắn là do nhà mày gây họa, đêm đó tao đi khiêng quan tài của mẹ mày đã xảy ra chuyện bất thường. Tiếp đó thằng Tư Lý lật xe chết, cả nhà Lý Đại Ngưu cũng bỏ trốn mất dạng. Chắc chắn là do nhà mày hại chết con mẹ điên của mày, nó chết rồi nên mới về trả thù cả thôn chúng ta.”
“Đúng! Trước đó tôi cũng nghe nói con mẹ điên của thằng Sơ Cửu bị bà nội nó bắt về để nối dõi tông đường cho nhà đấy. Mấy người còn nhớ không? Ông nội của thằng Sơ Cửu cắm sừng thằng Hai Lý. Chắc chắn là do thằng Hai Lý hại chết mụ điên đó, bây giờ mụ điên ấy đã biến thành lệ quỷ, về đây lấy mạng người trong thôn chúng ta.”
Hai người vừa mở miệng đều là họ hàng nhà chúng tôi, cũng là người đã tới giúp đỡ khiêng quan tài đêm đó. Bây giờ bọn họ vừa mở miệng, người dân trong thôn hoàn toàn nổi điên, đều cho rằng bọn họ nói đúng. Tất cả đều bao vây lấy tôi, không cho tôi đi.
“Trưởng thôn, chắc chắn là như vậy. Thôn chúng ta đã tồn tại không biết bao nhiêu đời rồi, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện quái lạ gì cả. Con mẹ điên của thằng Sơ Cửu vừa chết, chuyện lạ liền bắt đầu xảy ra. Chúng ta cứ trói hết cả nhà thằng bé Sơ Cửu lại, giết bọn họ trước mộ của mụ điên kia để tiêu trừ oán khí của nó, khiến nó tha cho người trong thôn chúng ta.”
Người vừa nói là một ông già bình thường rất có uy tín trong thôn. Ông ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người lập tức đồng ý.
Mà tôi thì đã bị dọa đến đơ người, không biết nên giải thích ra sao. Tất cả mọi người đều chỉ chờ mỗi lệnh của trưởng thôn. Ở thôn Ma Câu, trưởng thôn chính là vua một cõi.
“Sơ Cửu, chạy!” Tôi còn chưa kịp phản ứng, Triệu Tử Long đột nhiên hô lên với tôi. Nhanh như chớp, tôi thấy anh ấy đẩy những người vây quanh tôi ra, tôi sợ bọn họ thật sự sẽ giết mình bèn chạy thoát thân theo lỗ hổng đó.
Tôi không còn sức đâu để ngoái đầu lại nhìn, chỉ biết cắm đầu chạy về phía đông. Dù sao Triệu Tử Long cũng chỉ có một mình, sao có thể ngăn cản được bọn họ đây?
Tôi vừa chạy, tất cả bọn họ đều đuổi theo. Những tiếng quát tháo đó khiến tôi nghe mà hốt hoảng trong lòng, tôi cảm thấy chúng còn đáng sợ hơn cả những tiếng quỷ khóc ở dưới sông.
Tôi không dám chạy vào trong thôn, bèn chạy vào trong cánh rừng ở bên thôn. Tôi chạy bừa một hồi thì thấy ở phía trước có một căn nhà cũ, đó chính là nhà của Vương Tiểu Long.
Triệu Tử Long đã nói trong đó có ít nhất năm thi thể, hơn nữa bên trong còn có thứ gì đó có thể thu hút thi thể. Vừa nghĩ đến đây thì tôi đã cảm thấy sợ hãi trong lòng, không dám đi vào.
Thế nhưng nghe thấy tiếng ồn ào của đám người trong thôn, tôi không còn tâm trí đâu nghĩ tới cái khác nữa, bởi vì nếu rơi vào trong tay bọn họ thì chắc chắn tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp gì cả.
Không còn cách nào khác, trốn vào đó trước lại tính tiếp. Tôi hạ quyết tâm, nhắm mắt đẩy cửa ra rồi lao vào trong căn nhà. Cánh cửa chính của nhà Vương Tiểu Long rất nặng, tôi phải dùng hết sức mới đẩy ra được.
Tôi trốn ngay vào trong nhà, sau đó vội vã đóng cửa lại. Tôi ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào cửa. Đợi đến lúc những người đuổi theo tôi đều chạy qua rồi, lúc này tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết vì sao tôi cảm thấy cánh cửa lớn mà tôi đang dựa lưng bỗng trở nên rất lạnh, không hề có cảm giác về nhiệt độ giống như cửa gỗ bình thường.
Sau lưng lạnh lẽo không thoải mái, thế là tôi đứng dậy, định bụng tới chỗ cửa sổ nhìn trộm xem bọn họ đã đi chưa.
Ai ngờ tôi còn chưa bước đến gần cửa sổ, hai luồng sáng của đèn pin đột nhiên chiếu vào từ ngoài cửa sổ: “Anh nói xem, có khi nào Sơ Cửu trốn trong nhà của cái thằng Vương Tiểu Long không?”
Ánh sáng của đèn pin vừa chiếu vào, tôi vội vàng rụt người về sau, lưng ép sát vào cửa chính rồi che miệng lại, không dám phát ra chút âm thanh nào, sợ bị bọn họ phát hiện.
Nhưng lúc tôi đưa lưng dán sát vào cửa lớn, ánh sáng của đèn pin chiếu vào vừa lúc để tôi nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ kinh khủng trong nhà.
Ở chính giữa nhà xếp đầy những lu nước to. Mà trong những lu nước đó đang ngâm vài thi thể.
Đầu của những thi thể này đều nhô ra khỏi mặt nước, còn những bộ phận từ cổ trở xuống lại ngâm trong máu. Tôi nhận ra được hết những thi thể này.
Bà nội tôi, cha tôi, còn có Vương Tiểu Long… Điều càng khiến tôi nằm mơ cũng không ngờ được là ngay cả thi thể của bác Cả tôi và vợ bác ấy cũng có ở đây.
Hóa ra cả nhà bác cả không chạy được ra khỏi thôn Ma Câu, cộng thêm thi thể của hai người họ thì vừa vặn là năm thi thể.
Con mắt của bọn họ đều mở to, giống như chết không nhắm mắt vậy.
Cảnh này khiến tôi hoàn toàn khiếp sợ. Ngay cả thân thể của tôi cũng không thể nhúc nhích được nữa, chỉ có hai chân vẫn đang run lên cầm cập.
Một hồi lâu sau tôi vẫn chưa thể hoàn hồn, mãi đến khi nghe thấy âm thanh những người đuổi theo tôi rời đi: “Đi thôi, chắc Lý Sơ Cửu không ở trong căn nhà này đâu. Tên du côn như Vương Tiểu Long không dễ chọc, chúng ta nên đi qua chỗ khác tìm thôi.”
Ánh sáng từ đèn pin chậm rãi biến mất, lúc này tôi mới đột nhiên tỉnh hồn. Mà ngay vào lúc này, tôi bỗng thấy miệng của bác Cả mình mở ra.
Nhờ ánh sáng cuối cùng từ cây đèn pin đang dần yếu đi, tôi rõ ràng nhìn thấy trong miệng của bác Cả mình có thứ gì đó!

Bình Luận

0 Thảo luận