Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 160: Mọi chuyện đều có nhân quả

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Nhìn thấy người đứng bên ngoài màn sương ma, tôi mới chợt hiểu ra. Kẻ muốn hại Diệp gia, muốn Diệp gia cùng đường tuyệt hậu không phải là Chu Bát Tự, mà là hắn ta! Diệp Thiếu Khanh!
Con trai của Diệp Trường Phong, người đã cùng đến trại Cổ Miêu với chúng tôi, nhưng đến cuối cùng lại sống sót, thoát được khỏi trại Cổ Miêu.
Tôi vẫn luôn cho rằng hắn ta đã chết trong quan tài máu của tiên linh bà. Nhưng lúc này đây, người đang đứng bên ngoài màn sương ma nhìn tôi, lại chính là Diệp Thiếu Khanh, một Diệp Thiếu Khanh sống sờ sờ!
Tôi đứng như trời trồng, sau khi định thần lại, câu đầu tiên tôi thốt ra là: "Diệp Thiếu Khanh, tại sao lại là anh? Không phải anh đã chết rồi sao?"
Diệp Thiếu Khanh nhếch mép cười: "Lý Sơ Cửu, cậu vẫn ngu ngốc y như trước, xem ra trí nhớ chẳng đỡ hơn tý nào! Cậu nói tôi chết rồi, vậy cậu có từng tận mắt nhìn thấy thi thể của tôi không? Hả?! Có vài thứ, mắt thấy mới là thật!"
"Không, không phải!" Tôi lắc đầu: "Lúc đó bác Diệp xác nhận anh đã chết rồi nên chúng tôi mới rời khỏi đó. Nếu như anh còn sống, chắc chắn tôi sẽ đưa anh đi!"
"Ha ha..." Nghe vậy, Diệp Thiếu Khanh cười phá lên, nhìn tôi đầy ý vị: "Nói thật, Lý Sơ Cửu, con người cậu thú vị lắm. Tôi không muốn giết cậu, thật sự, chỉ có điều cậu lại cứ thích chạy tới gây rối thôi!"
Khi Diệp Thiếu Khanh nói đến đây, ngữ điệu đột nhiên thay đổi hẳn, trở nên lạnh lùng và xa lạ: "Đáng tiếc, cậu lại thích giao du với kẻ xấu, là do cậu tự tìm đến cái chết! Đây là mối thù giữa tôi với Diệp gia, cậu cút ra ngoài ngay lập tức! Nếu không, đừng trách tôi độc ác!"
Tôi không hiểu rõ Diệp Thiếu Khanh lắm, mặc dù trông hắn ta lạnh lùng, hung ác là vậy, nhưng bản chất cũng không phải kẻ táng tận lương tâm.
Nhất định phải có nguyên nhân gì đó mới khiến cho hắn ta trở nên như vậy.
Tôi thoáng sửng sốt: "Diệp Thiếu Khanh, Diệp Trường Phong là cha anh, Diệp Chu Tinh là em gái anh đó. Anh cũng là người của Diệp gia, sao anh có thể xuống tay được?"
"Lý Sơ Cửu, cậu sai rồi!" Diệp Thiếu Khanh lắc đầu: "Tôi không phải người của Diệp gia, Diệp Trường Phong cũng không phải cha tôi. Mẹ tôi bị ông ta giày vò thành như thế, sau khi biết được chân tướng, tôi đã thề sẽ tiêu diệt toàn bộ Diệp gia! Cũng bởi vậy, tôi mới tìm đến Chu Bát Tự, hợp tác với lão ta. Nhưng lão ta quá xảo quyệt, tôi phải dùng nửa con tình cổ sinh tử còn lại trên người tiên linh bà để uy hiếp lão làm việc cho tôi! Vừa hay, Chu Bát Tự cũng muốn giết chết tôn chủ Linh tộc, nên lúc này mới lựa chọn Diệp gia làm mục tiêu! Mục đích của lão chính là khơi lên chiến tranh giữa Linh tộc và Đạo môn! Còn tôi, chỉ muốn hủy diệt Diệp gia, tất cả những chuyện khác tôi đều không quan tâm! Ha ha ha..."
Nghe hắn ta giãi bày, tôi đã thông suốt được rất nhiều chuyện. Thảo nào sau khi nghe tin con trai mình chết, Diệp Trường Phong không hề đau lòng chút nào, hóa ra hai người họ không phải cha con ruột.
Tôi vẫn còn đang trầm tư, Diệp Trường Phong đã lên tiếng: "Thiếu Khanh, tuy cậu không phải con trai ruột của ta, nhưng từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn đối xử với cậu như với con trai ruột. Tất cả những thứ ta dành cho cậu tuyệt đối không hề kém cạnh người khác. Ta có lỗi với mẹ cậu, ta cũng đã đồng ý chăm sóc cô ấy và cả cậu nữa. Nhưng người trong Đạo môn phát hiện ra cô ấy là người của Linh tộc, bắt ta giết cô ấy! Ta không còn cách nào khác, đành phải dùng móc tỳ bà để khóa cô ấy lại, phế bỏ tu vi của cô ấy, như vậy mới có thể khiến cho cô ấy tiếp tục sống sót. Nhưng giày vò cô ấy, ta mới là người đau khổ nhất..."
"Câm miệng!" Diệp Trường Phong còn chưa nói hết câu, Diệp Thiếu Khanh đã lạnh lùng ngắt lời, quát to: "Tôi sẽ giết hết các người, cả hai lão bất tử của Diệp gia nữa! Đến lúc đó, tôi sẽ treo hết thi thể các người lên trên cổng chính của Diệp gia! Tôi muốn tất cả mọi người đều biết, kẻ ức hiếp mẹ tôi sẽ phải chịu kết cục như thế nào, bất kể là Đạo môn hay là Linh tộc!"
Không biết tại sao khi Diệp Thiếu Khanh thốt ra câu này, tôi lại không cảm thấy hắn ta độc ác, ngược lại còn thấy đồng cảm với hắn.
Mẹ tôi cũng đang phải ở lại Linh tộc chịu sự giày vò, tôi cũng muốn giết chết tất cả những kẻ trong Linh tộc đã giày vò mẹ tôi, bắt chúng phải chịu sự giày vò gấp trăm ngàn lần như thế.
Ngẫm ra mới thấy, thật ra tôi và Diệp Thiếu Khanh đều là người chung một con đường!
Nhưng tôi vẫn chưa hiểu thấu được một số chuyện, tại sao Diệp Trường Phong lại bị dụ đến thôn Tiểu Nghĩa? Nhân lúc mọi người đều yên lặng, tôi hỏi ông ta: "Diệp Trường Phong, sao ông lại chạy đến thôn Tiểu Nghĩa này?"
"Haizz..." Diệp Trường Phong lúc này đã không còn là Diệp Trường Phong tự cao tự đại của ngày thường nữa, ông ta thở dài: "Có người của Diệp gia báo cho chúng tôi biết, nói rằng các cậu bị người của Linh tộc vây đánh ở thôn Tiểu Nghĩa. Trong lòng tôi cũng hoài nghi không biết đây có phải cái bẫy hay không, Diệp Đường cũng lo lắng đây là bẫy, nhưng tôi lo cho con gái tôi, nên dẫn người tới!"
"Hữu dũng vô mưu, là do ông hại chết những đệ tử Diệp gia này!" Tử Long nghe vậy quở trách một câu.
Diệp Chu Tinh lườm anh ấy một cái, Tử Long cũng không nhìn cô ta nữa.
"Lý Sơ Cửu, mau cút đi! Người của Linh tộc sẽ đến đây ngay thôi. Tôi nói thẳng cho cậu biết, Chu Bát Tự đã tiết lộ thân phận của cậu cho tôn chủ Linh tộc. Cậu là con hoang của Linh tộc, y chắc chắn sẽ không tha cho cậu, giờ chúng cũng sắp đến thôn Tiểu Nghĩa này rồi. Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau cút đi ngay! Nếu không, đừng có trách tôi." Diệp Thiếu Khanh lại nhắc nhở tôi thêm lần nữa.
Câu nói này cuối cùng cũng đã giải đáp được khúc mắc trong lòng tôi. Ban đầu hắn ta hợp tác với Chu Bát Tự, chính là muốn mượn tay Chu Bát Tự đối phó với Diệp gia.
Thế nhưng Chu Bát Tự quá thông minh, dùng kế một mũi tên trúng hai đích, đó là đồng thời khơi mào chiến tranh giữa Diệp gia với Linh tộc.
Hắn ta hận tôn chủ Linh tộc, cũng giống như tôi luôn nghĩ cách để báo thù. Cho nên tên quỷ thợ cạo và tên thầy bói quỷ xuất hiện, làm bao nhiêu chuyện như vậy cũng chỉ để dụ chúng tôi đến thôn Tiểu Nghĩa mà thôi.
Trước đây tôi còn cảm thấy chúng tôi có thể giết tới sau lưng Chu Bát Tự một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng nào ngờ tất cả chúng tôi đều đã nằm gọn trong kế hoạch của lão!
Tính toán tỉ mỉ đến mức này, quả là quá đáng sợ.
Vừa nghĩ đến lão tôi đã thấy phát run. Nhưng vẫn còn một thắc mắc mà tôi chưa hiểu nổi, bèn nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng: "Diệp Thiếu Khanh, vì sao những thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa này đều nghe lời Chu Bát Tự? Rồi còn giúp lão làm những chuyện này nữa?"
"Ngọc Tàng Phong!" Diệp Thiếu Khanh nhếch mép cười: "Chính là ngọc Tàng Phong mấy người có được lúc xuống địa cung Dạ Lang. Những thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa này đều trúng phải lời nguyền "ngũ tệ tam khuyết", chỉ có ngọc Tàng Phong mới có thể thay đổi vận thế của bọn họ, giải thoát họ khỏi lời nguyền!"
Tôi biết ngũ tệ tam khuyết này, ngũ tệ là năm điều độc hại: quan, quả, cô, độc, tàn. Già mà góa vợ là "quan", già mà góa chồng là "quả", già mà không có con là "độc", trẻ mà không có cha là "cô", già mà tàn tật là "tàn"!
Mà tam khuyết, là để chỉ thiếu ba thứ: tiền, mệnh, quyền!
Ngũ tệ tam khuyết là lời nguyền mà tất cả các thầy tướng số phong thủy, thậm chí là người tu đạo, đều phải sợ hãi. Tiết lộ thiên cơ, đi ngược ý trời, cưỡng chế đổi mệnh đều sẽ bị trời cao nguyền rủa.
Nay người dân thôn Tiểu Nghĩa đều đã sống cuộc sống như một người bình thường, chắc chắn họ sẽ không muốn chuyện ngũ tệ tam khuyết này tiếp tục vận vào đời con đời cháu của mình. Nếu không, cả đời họ sẽ chỉ còn lại đau khổ khốn cùng.
Thảo nào lúc những thôn dân kia đào hố lại nói, họ đang đào vận mệnh của chính họ. Hóa ra Chu Bát Tự đã đồng ý giúp họ thoát khỏi lời nguyền, thế nhưng bọn họ đúng là quá ngây thơ.
Với kẻ mưu mô như Chu Bát Tự, sao lão ta có thể giao ngọc Tàng Phong cho họ được chứ. Ngọc Tàng Phong này được ngưng tụ từ long khí hình thành nên sau khi cá chép vượt Long môn, không những có thể kéo dài tuổi thọ mà còn có thể tăng cường tu vi.
Bảo bối kiểu này, làm sao mà Chu Bát Tự nỡ buông tay?
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy hơi đồng cảm với những thầy tướng số của thôn Tiểu Nghĩa. Bọn họ bao lâu nay vẫn luôn sống trong rừng sâu núi thẳm, giỏi giang việc mình nhưng lại không am hiểu giao thiệp với người khác, nên giờ mới bị Chu Bát Tự lợi dụng!
"Các cậu đi đi, đây là mối thù giữa tôi với Thiếu Khanh! Sai là do tôi, ta sẽ ở lại! Cầu xin các cậu mang con gái tôi đi, Lý Sơ Cửu, Triệu Tử Long, Diệp Trường Phong tôi lúc trước coi thường các cậu, là tôi mắt chó không coi ai ra gì! Cầu xin các cậu đưa con gái tôi sống sót rời khỏi đây!" Diệp Trường Phong đột nhiên quay lại nhờ vả chúng tôi.
Ông ta bây giờ hoàn toàn không còn đáng ghét như trước, đã biết ăn nói có chừng mực. E là do ông ta muốn nhờ chúng tôi bảo vệ Diệp Chu Tinh.
"Đi? Ha ha!" Diệp Thiếu Khanh cười lạnh: "Tôi đã nói rồi, không người nào của Diệp gia có thể sống sót cả! Tôi đã đặt làm móc tỳ bà, tất cả đều là để chuẩn bị cho Diệp gia các người, mỗi người một cái, không thiếu phần ai!"
Diệp Thiếu Khanh nói đến đây lại nhìn về phía tôi, lạnh giọng hỏi: "Lần thứ ba rồi, tôi hỏi cậu, Lý Sơ Cửu, cậu có cút đi không?"
Tôi lắc đầu, mỉm cười nói: "Diệp Thiếu Khanh, tôi không thể đi được, tôi không thể thấy chết mà không cứu, tôi phải đưa họ đi..."
"Muốn chết!" Diệp Thiếu Khanh hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Vậy cậu cũng chết chung với bọn chúng đi, đây chính là một trận pháp mà Chu Bát Tự dùng để đối phó với Diệp gia và Linh tộc! Nếu như người của Linh tộc không tới, vậy ta đành giết các người trước, rồi lại đợi người của Linh tộc đến!"

Bình Luận

0 Thảo luận