Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 164: Bái sơn vấn môn

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Quán trọ Tử Thi này hiển nhiên hoàn toàn khác với những quán trọ thông thường. Quán trọ Tử Thi không phải để cho người sống ở, mà là để cho người chết ở.
Hơn nữa, quán trọ Tử Thi không mở cửa ban ngày mà chỉ đón khách vào lúc đêm tối. Đây cũng chính là quy củ của bọn họ, đã lưu truyền không biết bao nhiêu lâu, và cũng chưa bao giờ thay đổi!
Ban đầu quán trọ Tử Thi này được gọi là quán trọ Âm Dương, chuyên phục vụ cho những thầy phép tiện đường làm việc. Quán trọ Tử Thi cũng từng có một thời kỳ hưng thịnh. Chỉ là sau này xã hội phát triển, nó cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt người đời!
Cấu trúc của quán trọ Tử Thi cũng hoàn tác bất đồng với những căn nhà bình thường. Nó được xây theo kết cấu hình chữ nhật, trên nóc không có xà nhà, cũng không có mái hiên hay góc cong. Cứ phẳng lỳ hệt như một khối chữ nhật. Cửa vào rất sâu, càng vào trong càng hẹp.
Người bình thường tất nhiên sẽ không nhìn ra được sự khác đặc biệt của cấu trúc này, nhưng người tu đạo như chúng tôi thì biết rất rõ. Cấu trúc của căn nhà được thiết kế dựa theo kiểu dáng của quan tài, có thể nói là giống y như đúc.
Chỗ cửa vào chỉ có hai cột chống hình trụ. Cửa vào rộng bao nhiêu, hai cánh cửa sẽ có chiều rộng bấy nhiêu. Mà hai bên cửa đang treo một cặp đèn lồng trắng.
Dùng đèn lồng trắng, thứ nhất để nói rõ rằng, đây chính là quán trọ Tử Thi. Thứ hai là để chỉ đường cho thi thể và những thầy phép đi đêm.
Vì thế, vừa thấy cấu trúc nhà, tôi biết ngay đây mới thật sự là quán trọ Tử Thi. Tử Long nhìn một hồi, cười nói: "Sơ Cửu, rốt cuộc chúng ta đã tìm được rồi!"
"Ừm." Tôi cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng. Thứ cảm xúc kích động không ngừng này khiến đầu óc tôi chấn động, "Lão Chu Bát Tự kia chắc chắn đang ở bên trong. Lần này xem lão còn trốn đi đâu được nữa?"
"Đừng vui mừng quá sớm!" Diệp Chu Tinh tạt ngay một chậu nước lạnh, nói thẳng thừng: "Lão Chu Bát Tự này đầy mưu ma chước quỷ, lại còn vô cùng xảo trá. Nếu như chỗ này đúng là hang ổ của lão, vậy chắc chắn không đơn giản như cậu nghĩ đâu!"
Lời nói của Diệp Chu Tinh lập tức khiến tôi và Tử Long bình tĩnh lại. Cô ta nói không sai, với thủ đoạn của Chu Bát Tự, lão sẽ để chúng tôi tấn công vào đó một cách dễ dàng.
Ngay lúc tôi đang nghĩ cách, bác Diệp đã dẫn theo vài đệ tử Diệp gia đi tới. Chúng tôi còn chưa kịp nhìn thấy thì bác ấy đã lên tiếng chào hỏi trước, "Sơ Cửu, là bác Diệp đây. Cuối cùng... mọi người đã tới rồi!"
Nghe được giọng của bác Diệp, chúng tôi mới buông lỏng cảnh giác. Tôi đếm sơ qua số người ở phía sau bác ấy, chỉ còn lại năm, sáu người. Những người khác chắc đã gặp chuyện.
Tôi hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn lên tiếng hỏi: "Bác Diệp, những người khác đâu?"
"Chết hết rồi!" Bác Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Nhóm của bác đã đợi ở đây rất lâu, chỉ sợ rằng mọi người đã xảy ra chuyện. Vốn bác đã tính kỹ, nếu như mọi người còn chưa đến, bác chỉ đành dẫn người quay về tìm mọi người!"
Lúc bác Diệp nói chuyện, tôi đang nhìn những đệ tử Diệp gia kia. Trên mặt ai cũng đầy sự mệt mỏi, nhưng nhiều hơn cả chính là sự sợ hãi, lo lắng.
Những người này chưa từng trải qua chuyện đáng sợ như trong lần đi này, có cảm xúc như vậy cũng là bình thường.
"Bác Diệp, mọi người theo dõi ở đây mấy ngày, có phát hiện gì không?" Diệp Chu Tinh hỏi.
Bác Diệp gật đầu, nói: "Chúng tôi đi thẳng về hướng Đông Nam theo yêu cầu của tiểu thư thì tìm được quán trọ Tử Thi dưới kia. Chúng tôi không dám tuỳ tiện đi vào tìm hiểu nên chỉ ẩn núp ở xung quanh, âm thầm quan sát. Trong mấy ngày nay, có rất nhiều người đến quán trọ Tử Thi, nhưng sau khi vào thì chưa thấy có ai đi ra cả. Trước khi tiểu thư đến, tôi còn thấy có một người ôm một cái bình đi vào quán trọ Tử Thi, người đó cũng chưa đi ra!"
Lúc bác Diệp nói chuyện, tôi cũng âm thầm phân tích. Những người bác ấy nói đến, rất có khả năng chính là thầy phép đến từ thôn Tiểu Nghĩa.
Chỉ trong một đêm, người trong cả thôn đột nhiên biến mất sạch, chắc chắn là đã trốn đến đây. Nói cách khác, bây giờ trong quán trọ Tử Thi này, toàn bộ đều là người.
Tử Long cũng có cách nghĩ của mình: "Nếu những người đó đều chỉ đi vào mà không hề đi ra, vậy chứng tỏ Chu Bát Tự đã bắt họ ở lại. Chúng ta cứ thế xông vào cũng không được. Mà quán trọ Tử Thi này chỉ có cửa vào không có cửa ra, ngay cả cửa sổ cũng không có, muốn âm thầm đi vào cũng không khả thi! Thế nên, chúng ta phải nghĩ cách khác để đi vào. Trong đó lại có nhiều thầy phép như vậy, nếu chúng ta tuỳ tiện đi vào, có thể sẽ gặp phiền toái không cần thiết. Dù sao thì đây cũng là địa bàn của bọn họ!"
Điều Tử Long nói cũng là điều tôi lo lắng, nhưng tôi không nghĩ ra được cách nào khác cả: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ ngồi canh ở bên ngoài mãi cũng không được đúng không?"
Có vẻ như câu hỏi của tôi đã khiến tất cả mọi người đều phải trầm mặc. Thực ra chúng tôi đều hiểu, cách tốt nhất chính là chờ những người bên trong đi ra.
Nhưng thời gian của tôi không còn nhiều, điều tôi lo lắng nhất chính là người của Linh tộc sẽ đánh tới. Một tên Chu Bát Tự cũng đủ khiến chúng tôi đau đầu rồi, nếu còn có thêm người của Linh tộc, e rằng chúng tôi sẽ chẳng còn đường sống.
Những lúc thế này, đầu óc tôi lại càng thanh tỉnh. Những lời mà sư phụ đã báo mộng bất chợt hiện lên trong đầu tôi, người nói kiếp nạn sinh tử của tôi và Tử Long đã đến.
Nghĩ tới đây, tôi lại không ngồi yên được, bèn nói: "Nếu đã tới thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thôi thì chúng ta cứ tới tận cửa hỏi thăm đi. Bọn họ có thời gian, nhưng chúng ta không có!"
Tôi vừa nói xong, Tử Long cũng gật đầu tán thành. Lúc này bác Diệp mới cười nói: "Như vậy đi, để bác đi trước cho. Dù sao lúc còn trẻ bác cũng từng vào Nam ra Bắc, quen biết không ít người. Nếu như có người quen cũng dễ nói chuyện hơn. Nếu như cách này không được, chúng ta cũng chỉ đành đánh tới. Ý của bác chính là... tuỳ cơ ứng biến!"
Đêm đã khuya lắm rồi, chờ đến lúc trời sáng thì quán trọ Tử Thi sẽ đóng cửa. Tôi hiển nhiên không có ý kiến, bèn nói: "Nếu như không còn vấn đề gì nữa, vậy chúng ta cứ dựa theo cách của bác Diệp mà làm!"
"Được!"
Diệp Chu Tinh cũng đồng ý. Sau khi đã thống nhất, bác Diệp liền đi trước dẫn đường. Tôi và Tử Long xen lẫn vào đám đệ tử Diệp gia, cố gắng tránh tai mắt của Chu Bát Tự.
Thung lũng nhỏ này khá là bằng phẳng. Trên mặt đất phủ một lớp cỏ xanh, còn có cả một con đường được rải đá.
Chúng tôi không chọn cách lén lút tới gần, mà cứ đàng hoàng đi thẳng đến cửa quán trọ Tử Thi.
Đi khoảng năm trăm mét, chúng tôi mới đến được trước cửa. Bây giờ lại gần trước mắt, dáng vẻ bề ngoài của quán trọ Tử Thi càng hiện lên rõ ràng.
Cả toà nhà đều được sơn đen, cấu tạo giống hệt quan tài, có thể gọi là nhà quan tài cũng được.
Cửa chính không có ngưỡng cửa, đó là để thi thể có thể nhảy vào. Ở đó chỉ có hai bậc thang bằng đá, cửa chính này cũng là nửa đóng nửa mở. Phần mở để người sống đi, phần đóng để người chết đi, giống như quy tắc trong nhà của người chết.
Bên trong quán trọ trông sâu hun hút, cũng rất u ám, chắc hẳn sử dụng đèn thắp bằng dầu thực vật, chỗ cửa vào còn treo mành nên không thấy rõ được cảnh tượng bên trong.
Bác Diệp bảo chúng tôi ngừng lại. Bác bước lên bậc thềm bằng đá, không đi vào ngay mà cao giọng hô lên, "Bước chân ngang qua, vạn tà tránh lối; đường đêm khó đi, đôi đường đôi ngả!"
Bác Diệp vừa dứt lời, hai cái chuông đồng treo trên cửa liền rung lên "leng keng", hệt như tiếng đồng hồ báo thức.
Nếu cái chuông không vang lên, chúng tôi cũng sẽ không phát hiện ra bố trí rất tinh vi này.
Mà lúc này bác Diệp đang bái sơn đầu*, hay còn gọi là dùng thuật ngữ trong nghề. Người nghe hiểu ắt là đồng đạo. Người nghe không hiểu tự khắc sẽ không cho chúng tôi đi vào.
(*) Đây là cách gọi bước đầu tiên để gia nhập vào một tổ chức hay bang hội, tức được thành viên trong tổ chức đưa tới ra mắt. Cách gọi này bắt nguồn từ việc, thời xưa, các băng cướp thường xây dựng sào huyệt trên núi. Và khi có kẻ muốn tham gia thì sẽ được người trong băng dẫn theo lên núi để bái kiến tên cầm đầu.
Sau khi tiếng leng keng vang lên, bên trong có người hỏi vọng ra, "Chân đạp âm dương, người đi lối nào?"
Bác Diệp cười thản nhiên, trả lời: "Người đi âm, quỷ đi dương, âm dương điên đảo chính là Càn Khôn!"
"Trời sáng rồi, vào nghỉ chân chút đi!" Người bên trong nghe xong câu trả lời đã cho chúng tôi đi vào.
Bác Diệp gật đầu nói cảm ơn, sau đó nhảy vào trong. Lúc nhảy, bác ấy đặt một tay ở sau lưng, lặng lẽ chỉ lên phía trên.
Tôi nhìn theo hướng bác chỉ, lập tức giật mình. Phía trên đèn lồng trắng, có một cặp quạ đen huyết đồng đang đậu. Lúc chúng tôi thấy bọn chúng, bọn chúng cũng đã cúi đầu nhìn chúng tôi.
Chúng tôi không dám nhìn thẳng vào mắt chúng, chỉ cúi đầu đi theo bác Diệp vào trong. Khi vén rèm lên đi vào, tôi thấy trong đó đã có rất nhiều người đang ngồi.
Ở đây bày khoảng mười bộ bàn bát tiên, bàn nào cũng có người ngồi. Chỉ nhìn vẻ ngoài của họ đã có thể biết ngay, đây đều không phải người bình thường.
Có người dáng vẻ thấp bé xấu xí, chắc là làm nghề cõng xác chết. Có người cao lớn thô kệch nhưng ánh mắt rất sắc bén, chắc là thầy phép đi đêm.
Quét mắt một vòng, tôi phát hiện ra ở đây có đủ loại người, có thể nói là vàng thau lẫn lộn.
Mà ở phía bên trái lại có một tủ quầy, người đứng bên quầy đang gảy bàn tính. Tôi vừa nhìn qua thì liền vội vàng cúi đầu thấp xuống!
Người quản lý quán trọ Tử Thi này, không phải ai khác, chính là thầy bói quỷ biết sờ cốt đoán mệnh!

Bình Luận

0 Thảo luận