Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 80: Kẻ thù lại xuất hiện

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Nói thật, lúc nghe thấy tiên linh bà lẩm bẩm như vậy, cái nhìn của tôi về bà ta đột nhiên trở nên mơ hồ, không biết bà ta rốt cuộc là ai. Là bà lão biết tà thuật? Hay là thiếu nữ do dự thiếu quyết đoán như hiện tại?
Mà thứ khiến tôi khiếp vía không phải là những thứ này, mà là nhân vật "y" Diệp Thiếu Khanh và tiên linh bà đang nhắc tới. Người duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến chính là Chu Bát Tự!
Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy tà thuật của Chu Bát Tự và vu thuật của Cổ Miêu. Đạo môn tuy rằng hỗn tạp, cũng có thể nói là bàng môn tà đạo có rất nhiều, nhưng người biết cả tà thuật và Cổ Miêu, e là chỉ có mình Chu Bát Tự.
Lúc trước ở địa cung Dạ Lang gặp phải Tả Âm, tôi đã từng nghĩ, bọn họ là thầy trò, Tả Âm chưa chết, vậy cũng có nghĩa là Chu Bát Tự vẫn còn sống.
Năm đó ở thôn Ma Câu, tôi thật sự không biết bọn chúng đã làm thế nào mà sống sót rời khỏi đó. Người mang mẹ tôi đi, chắc chắn không phải hạng tầm thường, muốn giết đám Chu Bát Tự có lẽ là dễ như trở bàn tay. Tại sao người đó lại để cho chúng thoát được?
Người đó trừng phạt người dân thôn Ma Câu, là bởi vì y cho rằng thôn dân đã sát hại mẹ tôi, nên mới nổi trận lôi đình dùng bách quỷ vây thôn để giày vò họ.
Tả Âm và Chu Bát Tự hại mẹ tôi, kẻ đó chắc chắn sẽ không tha cho chúng, nói không chừng còn có cả trăm cách giày vò chúng.
Tôi càng nghĩ càng đau đầu, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện tựa như một tấm lưới cực lớn, mà tôi là con nhện đang vùng vẫy bên trong để cầu đường sống. Tôi hoàn toàn đần độn, u mê giống như kẻ mù phải lần mò từng tảng đá để qua sông.
Muốn biết ngọn nguồn tất cả mọi chuyện, có lẽ tôi phải tìm đến Chu Bát Tự hoặc Tả Âm thì mới có thể biết được.
Nhưng giữa tôi với Chu Bát Tự và cả Tả Âm nữa, đều có mối thù hận sâu như biển, nhất định phải có một bên chết mới có thể ngừng lại.
Tôi chỉ trầm tư một thoáng mà tiếng nói chuyện giữa Diệp Thiếu Khanh và tiên linh bà hình như đã ngưng hẳn. Tôi đang định ghé sát lên cửa thì bất thình lình cánh cửa bị kéo ra.
Diệp Thiếu Khanh đứng bên trong lạnh lùng nhìn tôi, tức giận nói: "Lý Sơ Cửu, lúc ở bờ suối cậu đã cứu tôi một mạng. Diệp Thiếu Khanh tôi chưa bao giờ thích nợ ai, có người muốn cậu chết, giờ tôi trả lại phần ân tình này cho cậu, người cậu muốn tìm đang bị nhốt ở dưới tầng, nghe được rồi thì cút ngay đi! Chậm trễ phút nào thì tuyệt đối đừng mong có thể sống sót đi ra khỏi trại Cổ Miêu này!"
Giọng Diệp Thiếu Khanh rất lạnh, hắn nói xong là đóng cửa lại, tôi vội vàng đưa tay ngăn cửa lại, híp mắt nhìn hắn: "Diệp Thiếu Khanh, người đứng sau anh là Chu Bát Tự đúng không?"
Khi hỏi hắn câu này, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, Diệp Thiếu Khanh chẳng hề né tránh hay lùi bước, chỉ nhếch mép cười: "Cút đi, tìm một nơi nào đó mà trốn. Cậu chỉ là một quân cờ mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị loại bỏ!"
Lần này Diệp Thiếu Khanh vừa dứt lời, tay đã đóng sầm cửa lại luôn. Tôi cắn môi, nhưng trong lòng cũng đã có chủ định, nên cũng không tiếp tục gõ cửa, cũng không xoắn xuýt chuyện của Diệp Thiếu Khanh với Chu Bát Tự nữa, tôi xoay người chạy một mạch xuống dưới tầng.
Mặc dù Diệp Thiếu Khanh không nói rõ, nhưng tôi đã có được đáp án mà mình muốn. Chu Bát Tự vẫn chưa chết, nếu giờ mà lão lộ mặt ra một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão!
Tôi chạy một mạch xuống tầng một của gác canh. Tầng này không có cửa sổ, tất cả đều là tường đá, đến gió thổi cũng không lọt. Bên trong có thắp vài đĩa đèn dầu chiếu sáng cả tầng một.
Nhưng tầng một này trống trải quá, chẳng có thứ gì cả, chỉ có mặt đất ở trung tâm là có một cái cửa động. Tôi đi đến gần nhòm xuống dưới thì phát hiện ra bên dưới là một nhà lao ngầm chuyên để bắt giam tù nhân.
Nhà lao này đào sâu vào trong lòng đất, có độ cao phải đến vài mét, càng sâu xuống dưới càng tối thăm thẳm, tôi không thể nào nhìn thấy được rõ cảnh tượng dưới đấy. Tôi không dám xuống bừa, bèn thò đầu xuống dưới gọi mấy câu: "Anh Tử Long, Diệp Đường, bác Diệp ơi..."
Tôi lần lượt gọi tên ba người họ, gọi liên tục mấy lần, đến khi tôi suýt từ bỏ thì có một giọng nói già nua đột ngột vang lên: "Sơ Cửu, là cháu ư?"
Là tiếng bác Diệp! Tôi phấn khích hẳn lên, vội vã hỏi: "Bác Diệp, bác không sao chứ?"
"Bác không sao, chỉ là bị nhốt lại rồi, không trèo lên được." Giọng bác Diệp nghe chừng có chút bất lực, có lẽ đang cười nhạo chính bản thân mình bị nhốt ở trong nhà lao này.
"Bác Diệp, bác chờ chút, cháu xuống cứu bác ngay đây!" Dứt lời, tôi sục sạo tìm kiếm xung quanh. Một lúc sau, tôi tìm được một cái thang tre, độ dài rất ổn, vừa vặn có thể chạm đến mặt đất của nhà lao bên dưới.
Tôi cầm theo một ngọn đèn dầu, cẩn thận leo xuống thang. Mặt đất dưới này rất ẩm ướt, sau khi tôi bắt đầu leo xuống, không khí ẩm ướt lạnh lẽo đó cứ phả thẳng vào mặt tôi.
Ngay lúc tôi định đặt chân xuống dưới đất, bác Diệp chợt nhắc nhở tôi: "Sơ Cửu, cẩn thận đấy, đây là hang rắn!"
Tôi vội vàng dừng lại, lấy đèn dầu ra soi xuống dưới chân. Trên mặt đất lít nha lít nhít phải đến hàng ngàn hàng vạn con rắn độc, khiến tôi sợ hết cả hồn.
Những con rắn độc này có đủ mọi kích cỡ, nhưng chỉ nhìn thoáng qua dáng vẻ của chúng là biết chúng đều cực độc. Hơn nữa, đám rắn độc này còn đang quấn lại với nhau.
Cả một đống rắn quấn lại với nhau, chỉ nhìn vài lần thôi cũng đủ gai hết cả người. Thậm chí còn có một vài con đã trườn lên trên thang tre tôi đang đứng.
Chợt có một cơn gió thổi từ dưới nhà lao lên, mang theo mùi hôi thối trên người đám rắn, suýt chút nữa khiến tôi phải nôn mửa ra. Khó ngửi kinh khủng.
Bác Diệp bị nhốt trong một cái lồng tre, nhưng cái lồng này được thiết kế treo lủng lẳng cách mặt đất một quãng, có vẻ là để cho đám rắn độc này không cắn được người bị nhốt ở bên trong.
Nhưng nếu như muốn trốn khỏi đó thì rõ ràng là chuyện không tưởng. Bởi chỉ cần nhảy từ lồng tre xuống mặt đất, rắn độc trong cái hang này chắc chắn sẽ không buông tha cho bác ấy.
Tình cảnh của chúng tôi hiện giờ rất tệ, tôi cách bác ấy một khoảng nhất định, tôi lại không dám tiếp tục leo xuống thang, vì đã có không ít rắn độc trườn lên thang rồi.
Chỉ cần tôi chạm đất một cái, đừng nói là cứu bác Diệp, e là tôi cũng phải táng thân tại đây.
Xuống cứu bác ấy là không thể rồi, cách duy nhất là để bác ấy đung đưa cái lồng qua phía tôi. Nghĩ đến đây, tôi gọi với về phía bác Diệp: "Bác Diệp, bác mau đung đưa cái lồng qua đây, cháu tóm được cái lồng là có thể cứu được bác!"
Bác Diệp cũng biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu như tiếp tục bị nhốt ở đây, chắc chắn bác ấy sẽ bị đám người Cổ Miêu này đem đi luyện chế cổ Tam Thi.
Bác Diệp ừ một tiếng rồi đứng dậy, bắt đầu đung đưa cái lồng. Lúc mới đầu độ dao động còn rất nhỏ, nhưng bác ấy vẫn cắn răng kiên trì, dần dần, độ dao động của cái lồng càng ngày càng lớn.
Tôi cũng không dám lơ là, không ngừng dùng thước trấn hồn đánh lên đám rắn độc đang trườn lên thang. Rắn độc bò lên quá nhiều, có nhiều con bị tôi đập cho nát đầu.
"Bác Diệp, mau lên!" Rắn độc trườn lên ngày càng đông, tôi sắp không cầm cự được nữa, chỉ đành hét lên với bác ấy.
Bác Diệp cũng không dám lề mề, liều mạng già đung đưa cái lồng tre. Tôi thấy tay chân bác đã nhũn hết cả ra rồi, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, cái lồng tre đó càng ngày càng đu gần về phía tôi.
Tôi cũng đưa tay ra bắt, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là túm được cái lồng. Thế nhưng đám rắn độc đã bò hết đến bên dưới thang tre, chen chúc lít nhít đến độ tôi không thể nhìn thấy rõ mấy bậc thang dưới cùng nữa.
"Bác Diệp, nhanh lên! Gắng sức thêm chút nữa!" Tôi bắt đầu phát hoảng, nếu như bác ấy không đu được cái lồng qua đây thì thật sự sẽ không còn cơ hội nữa.
Tôi một tay cầm ngọn đèn dầu, một tay cần phải túm lấy cái lồng mà bác Diệp đu qua, căn bản không có thời gian đi giết đám rắn độc đang thi nhau trườn lên.
Tôi có thể cảm nhận được đám rắn độc kia đã bò đến bên dưới chân tôi, "Nhanh, nhanh lên đi bác, chết tiệt, còn một chút... một chút nữa thôi!"
"A!" Bác Diệp cũng thấy được tình hình phía bên tôi, bèn hét lên một tiếng, đu mạnh qua phía tôi. Lúc cái lồng tre đu về phía này, tay bác Diệp cũng đưa từ lồng tre ra ngoài, tôi vừa vặn bắt được ngón tay bác, kéo mạnh một phát, hình như kéo gãy cả tay bác luôn rồi.
Nhưng giờ nào để ý được nhiều như thế, bác Diệp đau đớn kêu lên một tiếng, cả người đập vào lồng tre, vừa hay khiến cho lồng tre đập vào thang tre.
Nhân cơ hội này, tôi túm lấy dây thừng treo lồng tre, mở lồng ra, bác Diệp nhảy một phát từ trong lồng ra đến thang tre, rồi sau đó nhanh chóng trèo lên bên trên.
Thấy bác đã leo lên trên, tôi cũng vứt luôn ngọn đèn dầu trong tay xuống, lủi lên trên nhanh như sóc. Tôi vừa trèo đến lên mặt đất tầng một, bác Diệp đã hất cả cái thang tre xuống nhà lao bên dưới.
Cuối cùng bác ấy còn kéo phụ tôi lên, nhưng tôi còn chưa đứng vững đã có cảm giác hai chân nặng như chì, không còn tý sức lực nào. Tôi ngã thẳng xuống đất, cơ thể không ngừng co giật, miệng sùi bọt mép.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, không chỉ riêng hai chân tôi mà toàn thân tôi cũng đã tê dại theo.
Bác Diệp nhìn thấy vậy, lập tức cuốn ống quần tôi lên. Vừa mới cuốn lên, bác đã giật mình hô lên: "Chết tiệt, Sơ Cửu, cháu bị rắn độc cắn rồi!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận