Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 135: Giả trang tình nhân

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Thực ra, có đôi khi chúng tôi đã nhân từ quá mức, để rồi làm mất thế chủ động! Diệp Chu Tinh cắt thịt trên cánh tay của đệ tử điên kia cũng chỉ để giúp mọi người.
Quạ đen huyết đồng là tà vật, từ nhỏ đã được nuôi bằng thịt người, những thứ bình thường không thể hấp dẫn được chúng nó. Muốn dụ chúng nó xuống, cách duy nhất chính là dùng thịt của người sống.
Đệ tử kia của nhà họ Diệp bình thường quá túng dục nên bây giờ mới hại chính mình. Nhưng cậu ta là người của nhà họ Diệp, cho dù để cậu ta ở lại nhằm giúp cho chúng tôi an toàn rời đi thì đó cũng là sứ mệnh của cậu ta.
Thịt cắt rồi sẽ mọc trở lại, nhưng mạng chỉ có một, sẽ không có chuyện mọc thêm mạng để mà bắt đầu lại một lần nữa. Nghĩ thông suốt chuyện này rồi, tôi cũng có thể chấp nhận cách làm của Diệp Chu Tinh.
Mà lúc Diệp Chu Tinh nghe Tử Long nói phục cô ấy, tôi thấy khuôn mặt như núi băng của cô ta rốt cuộc đã nở một nụ cười. Chỉ một nụ cười thoáng qua, nhưng lại như gió xuân thổi qua, đẹp không thể tả!
"Sơ Cửu, anh và em mỗi người đối phó một con. Nhất định phải làm mù mắt chúng nó, khiến chúng nó không thể bay đi mật báo!" Tử Long đứng bên cạnh Diệp Chu Tinh, quay đầu nói với tôi.
"Vâng!" Tôi đáp lời rồi lấy la bàn bát quái ra. La bàn bát quái của nhà họ Diệp được thiết kế đặc biệt, rất khéo léo, mặt la bàn có thể định vị, phát hiện âm khí. Đẩy mặt la bàn ra sẽ có một mặt gương nhỏ ở bên trong.
Cái gương này được chế tạo dựa theo hình Thái Cực bát quái, có thể trừ tà chiếu hồn. Đây gọi là gương bát quái hoặc gương Càn Khôn.
Mục đích của chúng tôi là lợi dụng gương Càn Khôn để phản xạ ánh trăng, phá huỷ tà khí trên người quạ đen huyết đồng, cũng chính là hồn chó ẩn giấu trong đôi mắt của chúng nó.
Song ánh sáng thông thường không có tác dụng, chúng nó chỉ sợ màu đỏ cho nên phải là ánh sáng màu đỏ mới được. Sau khi tìm đúng phương hướng, tôi gật đầu với Tử Long. Chúng tôi nhìn nhau ngầm hiểu ý, đồng thời cắn rách ngón trỏ, nhanh chóng bôi máu của mình lên mặt kính Càn Khôn.
Bôi máu lên đó cũng cần phải chú ý, cần phải bôi theo chiều của hình bát quái chứ không bôi kín hết cả mặt kính, vì như vậy sẽ không thể phản xạ ánh trăng được nữa.
Bôi xong rồi, Diệp Chu Tinh đi về phía trước vài bước. Sau khi xác định khoảng cách đã thích hợp rồi, cô ta mới quay người lại hỏi chúng tôi: "Chuẩn bị xong hết chưa?"
"Rồi!" Tôi và Tử Long cùng đáp, Diệp Chu Tinh lập tức ném miếng thịt người còn nhỏ máu tươi trong tay lên không trung!
Cô ấy ném đi rất mạnh, thịt người đã bay vượt lên độ cao của mái tranh. Lúc sắp rơi xuống ngang chỗ mái hiên, hai con quạ đen huyết đồng đều vọt ra, tranh giành miếng thịt người.
Tôi thấy cơ hội đã đến, bèn cùng Tử Long ra tay ngay. Chúng tôi vội vàng đẩy mặt la bàn ra, để lộ chiếc gương Càn Khôn, ánh trăng vừa vặn chiếu lên mặt gương. Gương Càn Khôn lập tức phản xạ ra một tia sáng màu đỏ nhạt. Tôi không dám lơ là, giơ nghiêng gương Càn Khôn, tia sáng đỏ phản xạ ra, chiếu vào hai con quạ đen huyết đồng đang tranh giành thịt người trên mặt đất.
Ngay trong giây phút đó, ánh sáng đỏ chiếu vào mắt của một trong hai con. Tôi thấy tròng mắt như ngọc trai đen của nó lập tức biến thành màu đỏ tươi. Tiếp đó, tôi thấy nó chớp mắt một cái, đã có máu tươi chảy ra ngoài.
Lúc máu chảy ra, tôi thấy một linh hồn mờ mờ bị pháp lực của gương Càn Khôn huỷ diệt ngay lập tức. Chắc là hồn chó ẩn nấp trong con mắt bị chiếu tan.
Tử Long và tôi kết thúc cùng lúc, con quạ đen huyết đồng mà anh ấy đối phó cũng bị chiếu mù hai mắt. Chỉ trong giây lát, chúng tôi đã nghe tiếng chúng nó đập cánh, cùng với từng tiếng quác quác ngày càng thảm thiết, nghe mà da đầu tê dại.
Cặp quạ đen huyết đồng đau đớn giãy giụa một hồi, đột nhiên bay về đến dưới mái hiên. Sau khi chúng nó biến thành tà vật, thị lực hiển nhiên đã yếu đi rất nhiều, chỉ có thể dựa vào ký ức để bay đến dưới mái hiên.
Lúc tôi nhìn về phía đó một lần nữa, chúng nó đã đứng im dưới mái nhà tranh. Còn đôi mắt của chúng thì đã hoàn toàn biến thành một màu xám xịt!
Giải quyết được quạ đen huyết đồng rồi, tôi mới cất la bàn bát quái. Đệ tử điên của nhà họ Diệp cũng được một đệ tử khác đưa về ngay trong đêm.
Tôi nhìn về phía cửa vào của sơn cốc, nói: "Đi thôi, ánh trăng đã mờ rồi, trời sắp sáng, chúng ta phải nhanh chóng vào trong khe núi thôi!"
"Được!"
Sau khi bàn bạc xong xuôi, vẫn là Tử Long và Diệp Chu Tinh dẫn đường ở phía trước, tôi và Y Y đi sau cùng để chặn hậu. Vừa tiến vào khe núi thẳng tắp này, tôi đã phát hiện trong đây có một con đường mòn nhỏ, có cả dấu chân rất rõ ràng. Trên mặt đất không có một ngọn cỏ nào, chắc phải có người thường xuyên ra vào mới có thể như vậy.
Khe núi này rất sâu, chúng tôi đi gần mười phút thì trời cũng đã bắt đầu tờ mờ sáng. Ánh sáng xuyên qua những khe hở phía trên đỉnh chiếu rọi xuống, tạo thành một bức tường ánh sáng dày. Mà khi chúng tôi bước vào trong bức tường ánh sáng này, bỗng có cảm giác rất kỳ quái.
"Phía trước có thôn làng, chắc là thôn Tiểu Nghĩa rồi!" Đúng lúc này, Tử Long bỗng nhiên giơ tay bảo mọi người dừng lại.
Anh ấy vừa nói xong, tôi lập tức nhảy lên một tảng đá lớn để xem thử. Đưa mắt nhìn ra xa, tôi thấy ngay một thôn xóm nằm trơ trọi giữa rừng, cách chỗ chúng tôi khoảng một cây số.
Phòng ốc trong thôn đều tách rời, không nhà nào gần nhà nào. Thôn này cũng không nhỏ, có khoảng mấy chục hộ. Tất cả đều là nhà ngói bình thường, trên nóc nhà còn có khói bếp tỏa ra, tạo nên một bầu không khí nông thôn rất yên ả.
Tôi liếc mắt nhìn địa hình xung quanh thôn. Cả thôn nằm gọn trong vùng đất trũng, ba mặt đều là sườn núi. Một mặt trống trải duy nhất chính là khe núi chúng tôi đang đi.
Có kinh nghiệm trước đây nên tôi lập tức thấy chán ghét. Thôn xóm càng trơ trọi thế này thì càng quỷ dị.
"Chúng ta không thể cứ thế đi vào. Nếu như trong thôn Tiểu Nghĩa này thực sự có thầy phép tạp môn, chúng ta đi vào chắc chắn sẽ bị lộ ngay." Lúc này, Tử Long bỗng nhiên chỉ ra vấn đề.
"Không sai, Tử Long nói đúng. Đội ngũ của chúng ta quá lớn, đi vào một cách tùy tiện nhất định sẽ khiến họ chú ý. Đây là nơi thầy phép tạp môn sinh sống, nếu để bọn họ biết thì chúng ta sẽ gặp rắc rối ngay!" Bác Diệp cũng rất lo lắng.
Tôi cau mày gật đầu, cân nhắc một hồi mới nghĩ ra cách: "Cứ như vậy đi, để cháu và anh Tử Long đi vào trước, mọi người dẫn theo các đệ tử tìm một chỗ trốn đi. Lỡ như có xảy ra tình huồng bất ngờ gì, chúng cháu cũng có thể gọi trợ giúp. Nếu toàn quân bị diệt, chúng ta sẽ thật sự không còn cơ hội nào nữa, bây giờ phải tranh thủ thời gian! Nếu không, cháu e là Diệp Đường sẽ không cầm cự được bao lâu nữa!"
"Cũng được!" Diệp Chu Tinh đồng ý với cách của tôi, cô ấy nói: "Nhưng tôi phải đi cùng các cậu. Bác Diệp, bác dẫn theo các đệ tử đi tìm chỗ ẩn nấp bên ngoài thôn, chú ý, âm thầm quan sát tình huống. Có chuyện gì chúng ta cũng dễ phối hợp trong ngoài hơn."
Diệp Chu Tinh vừa lên tiếng, Lâm Y Y lại kéo góc áo tôi, nói: "Anh Cửu, em cũng muốn đi vào với anh. Anh khỏi cần khuyên em. Có khuyên em cũng quyết đi cùng anh!"
Tôi biết rõ tính cố chấp của cô gái này, tôi nhìn qua Tử Long, muốn nghe ý kiến của anh ấy. Dường như anh ấy cũng hết cách với Diệp Chu Tinh nên đành đồng ý: "Vậy thì cứ thế đi, bốn người chúng ta cùng đi vào, bác Diệp núp bên ngoài chặn hậu!"
"Được!" Sau khi quyết định, bác Diệp dẫn đệ tử nhà họ Diệp núp vào trong rừng cây.
Chờ họ ẩn nấp xong, Diệp Chu Tinh mới bắt đầu nói: "Lần này chúng ta đều mặc quần áo bình thường, nhưng nếu chúng ta xuất hiện quá đột ngột thì ắt hẳn vẫn sẽ khiến người trong thôn chú ý. Chúng ta phải có một lý do thích hợp để đi vào, như vậy mới có thể xoá bỏ nghi ngờ của họ."
Điều mà Diệp Chu Tinh nói ra cũng là điều lo lắng của tôi. Thân phận của chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, nhưng không phải là bây giờ! Càng kéo dài được lâu, chúng tôi càng có thể dò la được nhiều tin tức hơn. Thế nhưng, chúng tôi nên dùng thân phận gì để đi vào đây?
Ngay lúc chúng tôi đang nghĩ cách, Lâm Y Y đột nhiên xáp lại gần, khoác lấy tay tôi, cười hì hì nói: "Anh Cửu, chi bằng như vậy đi, chúng ta giả trang tình nhân trà trộn vào. Em đi cùng anh Cửu, anh Long đi cùng chị Diệp!"
"Không được!" Lâm Y Y vừa ra ý kiến, Tử Long và Diệp Chu Tinh lập tức đồng thanh phủ quyết. Dường như hai người cũng thấy đôi bên quá ăn ý nên nhìn nhau một cái, rồi lại nhanh chóng quay đầu đi, không nhìn đối phương nữa.
Tôi thấy mà không nhịn được cười, nói: "Chúng ta có thể giả trang thành tình nhân, là người từ nơi khác đến đây để thám hiểm. Như vậy thân phận của chúng ta cũng có căn cứ để bịa ra. Nhưng... tôi còn một cách khác hay hơn!"

Bình Luận

0 Thảo luận