Tôi càng ngày càng nhìn không thấu con người của Vương Lỗi này. Bởi cho dù có nghiêm túc hỏi anh ta, anh ta luôn có thể cười híp mắt nói sang chuyện khác được ngay.
Đặc biệt là thân phận của anh ta, nó làm tôi càng lúc càng tò mò. Tôi đã được thấy sự lợi hại trong thuật Phong Thủy của anh ta, nhưng thân thủ và đạo thuật của anh ta lại rất kém, hầu như chỉ mới ở trình độ nhập môn.
Anh ta rất thông minh, rất xảo quyệt, nhưng sau chuyện vừa rồi, điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là, anh ta sẽ không làm hại tôi!
Khi rời khỏi thôn Hưởng Thủy, tôi hỏi anh ta: "Lỗi gia, anh nói sẽ dành cho tôi một sự bất ngờ, đó là gì?"
"Anh Cửu à, đừng có gấp, bây giờ nói ra thì còn gì là thú vị nữa. Con người cậu ấy à, đúng là chẳng thú vị chút nào." Vương Lỗi ra vẻ thần bí nói tiếp, "Nhưng mà anh Cửu này, lúc nãy nghe anh đe dọa bọn âm binh mà Lỗi gia tôi cũng bắt đầu bội phục anh rồi đấy. Ngầu thôi chưa đủ, phải nói là quá ngầu, quá bá đạo!"
Vương Lỗi vừa nói đến đây, tôi cũng nhớ đến sự giúp đỡ của Diệp Đường lúc mới rồi, lập tức nhìn cô ấy nói: "Diệp Đường, cám ơn cô!"
Diệp Đường mỉm cười nói: "Không có gì, tôi cũng không ưa đám âm binh này!"
Tôi nhìn ra được tâm trạng của Diệp Đường không tốt, suy cho cùng trân châu Tàng Phong đã bị người ta cướp mất. Cô ấy và bác Diệp đến đây là vì lấy hạt trân châu Tàng Phong để cứu cha mình, nhưng cuối cùng cái gì cũng không lấy được, còn suýt nữa mất mạng.
Tôi cảm thấy có chút áy náy, nhưng tôi không biết phải an ủi thế nào, chỉ đành nói: "Diệp Đường, nếu còn có cách khác để cứu cha cô, chỉ cần Lý Sơ Cửu tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ không từ chối!"
"Ừ." Diệp Đường đáp một tiếng, mỉm cười không nói gì nữa.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị vượt qua ngọn đồi trước mặt, tôi mơ hồ thấy một người đứng trên ngọn đồi đó. Tôi vẫn chưa thấy rõ, Vương Lỗi cười một cách bí ẩn nói: "Sơ Cửu, bất ngờ lớn đến rồi, đừng cảm động quá rồi khóc lóc chảy nước mắt nước mũi!"
Nghe Vương Lỗi nói vậy, tôi liền bước nhanh hơn. Khi tôi bước đến lập tức ngây người ra tại chỗ, đó là Triệu Tử Long!
Anh ấy đang đứng trên khe núi, cơ thể cao lớn, thẳng tắp như một cây thông, khi nhìn thấy tôi, anh ấy mỉm cười gọi tôi, "Sơ Cửu, đợi em cả buổi rồi!"
"Tử Long!" Tôi còn tưởng mình bị ảo giác. Sau khi nghe thấy giọng nói của anh, tôi không thể kìm nén thêm được nữa, chạy ngay về phía đó, ôm chặt lấy anh ấy, "Tử Long, anh làm em sợ chết mất. Nếu anh thật sự chết rồi, em làm sao ăn nói với sư phụ đây. Anh không thể xảy ra chuyện, nhất định không thể xảy ra chuyện được!"
"Sơ Cửu, hôm đó, sau khi anh đi ra ngoài thì bị ông Trần đánh lén, ông ta đánh anh ngất xỉu rồi chôn xuống huyệt mộ. Ông ta đã dùng anh để trấn áp mắt trận ba mươi sáu thiên cương. Nếu Vương Lỗi không tìm thấy anh, chắc anh không thể gặp lại em được nữa thật! Anh cũng muốn đi tìm em, nhưng Vương Lỗi bảo anh đợi ở đây, nói rằng anh mới là nhân tố quyết định cuối cùng!" Triệu Tử Long vỗ lưng tôi, nói đầy hào hứng: "Nhưng mà thấy em không sao, anh cũng yên tâm rồi."
Tôi gật đầu, Vương Lỗi mới hỏi Tử Long: "Anh Long, xem ra anh để lão thầy bói đó chạy thoát rồi?"
"Haizz." Triệu Tử Long thở dài nói: "Vốn dĩ tôi có thể giữ ông ta lại, nhưng không ngờ Đại Bưu lại xuất hiện cứu ông ta, chỉ để lại xác của hai đứa bé!"
"Tôi cũng đã tính đến cái này rồi. Ông ta dám đến thôn Hưởng Thủy một mình, chứng tỏ có người đứng đằng sau ông ta. Không sao, lần sau gặp lại, tôi nhất định phải chọc mù mắt ông ta, biến ông ta thành một lão thầy bói mù, có như vậy ông ta mới ngoan ngoãn mà đi xem bói cho người ta!"
Nhưng tôi và Diệp Đường còn có bác Diệp lại vô cùng kinh ngạc. Sao Vương Lỗi này lại có thể dự tính được xa như vậy, thậm chí đã tính đến cả điều này.
Chẳng trách lúc đó anh ta còn tỏ ra thần bí nói một câu, rằng ông thầy bói đó có thể tránh được lúc này cũng không thể tránh được mãi. Hóa ra anh ta đã tính được trước nên mới để Tử Long ở đây để chặn ông ta lại.
Khi tôi nghĩ đến đây cũng không khỏi sửng sốt nhìn Vương Lỗi. Không chỉ tôi, Diệp Đường và bác Diệp cũng nhìn về phía anh ta, e là trong lòng cũng rất giật mình.
Nhưng Vương Lỗi lại giả vờ như không biết, cũng không nhìn chúng tôi, hào hứng nhìn xung quanh huýt sáo.
"Sơ Cửu, lấy được thuốc giải chưa?" Lúc này, Tử Long mới hỏi tôi. Tôi đáp: "Lấy được rồi, hồn ma đó còn ở trên người anh chứ?"
"Ừ!" Triệu Tử Long gật đầu nói: "Vậy chúng ta siêu độ cho cô ta và đứa bé trước đi!"
"Được!"
Tiếp theo Triệu Tử Long thả ma nữ ra rồi đặt xác đứa con bên cạnh cô ta. Con ma nữ này đã bị chúng tôi lấy đi thi du, bởi vậy gương mặt xương xẩu không có tí thịt gì, mặt mày chỉ toàn nếp nhăn trông không khác gì rễ cây, vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy đứa con của mình, tình mẫu tử sâu tận trong linh hồn đã được giải phóng. Cho dù cô ta là một hồn ma, nhưng cũng có tình yêu.
"Trước đó là anh em chúng tôi đã mạo phạm cô, lấy thi du của cô, làm kinh động đến cô và con mình, là chúng tôi không đúng. Bây giờ tôi sẽ thực hiện lời hứa trước đây, siêu độ cho hai mẹ con cô đi đầu thai chuyển thế!" Lúc Triệu Tử Long nói, tôi và anh ấy đều quỳ ở trước mặt ma nữ và xác em bé.
Đây là những gì chúng tôi nợ cô ta, cũng làm xấu đi danh tiếng của Đạo gia. Làm ra việc trái đạo đức thế này, tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau khi trở về chữa khỏi chất độc từ cổ Tam Thi cho sư phụ, tôi sẽ tự mình gánh vác lấy tất cả các báo ứng.
Mà con ma nữ này không có ý trách cứ chúng tôi, còn dập đầu cảm kích chúng tôi: "Cảm ơn hai vị tiểu đạo trưởng, các cậu là người tốt, người tốt nhất định sẽ gặp phước lành!"
"Cảm ơn cô đã tha thứ cho chúng tôi!" Triệu Tử Long bắt đầu niệm chú siêu độ: "Thái thượng sắc lệnh, siêu độ cô hồn; tất cả quỷ quái, bốn đời ân sủng, siêu người có đầu, sinh người không đầu; súng gươm chém giết, nhảy sông treo cổ, chết sáng chết tối, chết oan chết uổng, chủ nợ oan gia, đao mệnh nhi lang, quỳ trước sân khấu, bát quái phát sáng. Vì người ra đi, siêu sinh tha phương, là nam là nữ, tự chịu trách nhiệm; phú quý bần cùng. Do ngươi tự triệu, chờ đợi mọi người! Hồn quy thiên địa, đầu thai chuyển thế, quên hết kiếp này, kiếp sau làm người, con cầu xin sức mạnh của Thái thượng lão quân giúp họ siêu độ, đi thôi!"
Khi Triệu Tử Long niệm chú ngữ, tôi ở một bên đốt bùa chú. Đợi đến khi bùa chú cháy hết, hình bóng của ma nữ bắt đầu trở nên trong suốt, từ từ biến thành vô số chấm nhỏ.
Cô ta không phải chết vì tai nạn, cũng không phải vì bị người giết, mà chết vì bệnh tật. Nếu trước khi chết cô ta không làm điều xấu xa thì có thể trực tiếp đầu thai chuyển thế.
Nhưng đứa con của cô ta, cũng chính là đứa bé đã chết từ trong bụng mẹ, thì lại có oán khí, thậm chí đã ăn con ma nữ nghìn tuổi, không thể siêu độ.
Đợi ma nữ hoàn toàn biến mất rồi Tử Long mới nhìn tôi, "Sơ Cửu, con của cô ta e là không thể siêu độ được, nó đã có oán niệm, địa phủ sẽ không nhận. Có lẽ chúng ta chỉ có thể khiến nó biến mất hoàn toàn!"
Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, may là đã siêu độ cho ma nữ trước. Đây chỉ là chấp niệm của cô ta, cho dù cả hai thật sự được đầu thai chuyển thế thì kiếp sau bọn họ cũng không thể làm mẹ con. Chưa biết chừng cả hai vĩnh viễn cũng không thể gặp lại nhau lần nữa!
"Các cậu là người tu đạo thuần khiết nhất mà tôi từng gặp, và tôi cũng hy vọng các cậu sẽ luôn giữ được ý chí như lúc ban đầu thế này. Nếu mà mỗi người tu đạo đều giống được như các cậu thì Đạo gia chúng ta sẽ không ngày càng suy đồi như hiện giờ! Hãy để tôi kết thúc chúng cho!" Bác Diệp đứng ra, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy sâu sắc, sau đó ông ấy lấy ra hai chiếc đinh bằng gỗ đào, đâm thẳng vào đầu lâu của xác hai đứa bé.
Tiếp đó ông ấy đốt hai tờ linh phù đốt xác bọn chúng, chúng tôi đợi cho đến khi xác chúng cháy hoàn toàn thành tro rồi mới đứng dậy rời khỏi thôn Hưởng Thủy.
Khi chúng tôi lên đến thị trấn, người điểm canh cũng đã biến mất, sau đó Vương Lỗi mới nói ông Bí thư chính là người điểm canh, ông ta biết thuật dịch dung.
Ngay khi rời khỏi thị trấn, Vương Lỗi đột nhiên nói rằng anh ta bị đau bụng, muốn đi đại tiện rồi chạy luôn vào trong rừng cây nhỏ. Nhưng chúng tôi đợi cả buổi cũng không thấy anh ta trở ra.
"Đừng đợi nữa, chắc hẳn là cậu ta bỏ đi rồi! Anh bạn trẻ này không đơn giản đâu!" Bác Diệp cười khổ.
"Tên khốn này!" Tôi bắt đầu la mắng khi nghe tin anh ta đã bỏ đi, "Tên khốn này đã hứa với tôi, rằng nếu tôi sống sót trở ra sẽ nói cho tôi biết thân phận của anh ta, còn hứa sẽ nói cho tôi biết làm sao mà anh ta biết mọi chuyện ở thôn Ma Câu. Tên khốn này chắc chắn biết tôi sẽ hỏi nên mới chuồn mất đây mà."
Tôi cũng thở dài bất lực. Sau khi chúng tôi rời khỏi thị trấn, người trong nhà họ Diệp cũng đến đón Diệp Đường và bác Diệp, còn tiễn chúng tôi đến tận huyện thành, để lại số điện thoại rồi mới tách ra.
Khi tôi nhìn bọn họ rời đi, trong lòng không hiểu sao có chút mất mác. Tử Long nhìn ra được tâm trạng của tôi, mỉm cười nói với tôi: "Sơ Cửu, cô ấy là người của gia tộc lớn, chúng ta chỉ là những đạo sĩ lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, cùng với sư phụ sống nương tựa lẫn nhau mà thôi. Nhưng mà anh ủng hộ em!"
Tôi hiểu ý trong lời nói của Tử Long, nhưng chỉ mỉm cười thay đổi chủ đề: "Anh Tử Long, chúng ta đi thôi, sư phụ còn đang đợi chúng ta. Chuyến đi này coi như đã không uổng phí!"
Ừ.
Nhưng tôi và Tử Long không ngờ được rằng, lần này chúng tôi trở về, quẻ mà sư phụ bói cho chúng tôi đã thật sự ứng nghiệm!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận