Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 33: Bách quỷ vào thôn

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:20:28
Ông nội và ông Tiêu Dao Tử đều bị thương nặng, rất yếu, căn bản là không thể ngăn chặn được Chu Bát Tự. Chỉ có tôi và Triệu Tử Long có thể hành động, nhưng Triệu Tử Long vẫn đang bị trói.
Không được, phải ngăn Chu Bát Tự lại, ai có thể sống thì sống.
Nghĩ tới đây, tôi hạ quyết tâm, cầm con dao vót trúc trong tay ông nội, chạy ra sau cây cột, cứa đứt dây thừng buộc Triệu Tử Long.
“Muốn chết!”
Tôi vừa hành động đã bị Tả Âm phát hiện. Gã nhảy tới, đạp mạnh vào lưng tôi.
Cú đạp rất mạnh, cả người của tôi đập thẳng vào cây cột, khiến tôi đau điếng gần như không thở được. Lưỡi tôi có vị ngọt, máu tươi từ miệng tứa ra.
“Á!”
Tôi nghiến răng, cố nén cơn đau, điên cuồng cắt dây thừng. Khuôn mặt Tả Âm hiện lên sự ngoan độc. Gã cắn răng, đấm thẳng vào đầu tôi.
Tôi không hề định né tránh, chỉ muốn cắt đứt dây thừng. Vào đúng khoảnh khắc với tốc độ ánh sáng đó, tôi đã cắt đứt được sợi dây. Triệu Tử Long kéo tôi ra phía sau, giơ nắm đấm ra nghênh đón.
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng bốp. Âm thanh nặng nề khi nắm đấm của họ đụng phải nhau và cả tiếng kêu của xương khớp bị gãy.
Tả Âm bị đẩy lùi mấy bước, bàn tay gã cũng run lẩy bẩy, còn Triệu Tử Long thì ngã ngửa ra sau, khuôn mặt trắng bệch.
Tôi định chạy tới đỡ anh ấy. Nào ngờ, anh ấy thuận thế nhào về phía trước, tới ngay phía dưới chân mẹ tôi, dùng một tay còn lại nhổ cặp đèn long phượng sắp cháy hết lên.
“Á!”
Đèn long phượng bị Triệu Tử Long nhổ lên, tôi thấy mẹ hét to rất chói tai. Tiếng hét đâm thẳng vào màng nhĩ rất khó chịu.
Tôi nhìn thì thấy hồn ma của mẹ tôi bị chấn động mạnh, mái tóc dài đen như mực của mẹ tôi tản ra trong nháy mắt, hai chiếc răng nanh mọc ra ở hai bên khóe miệng.
Mẹ tôi nhe răng ra đầy hung ác, còn cả đôi mắt khiến người ta không lạnh mà run, trông bà giống như một ác quỷ đang vô cùng oán hận.
Nghi thức của Chu Bát Tự đã bị Triệu Tử Long cắt ngang. Lão ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực suýt ngã nhào xuống đất, may có Tả Âm đỡ lại kịp.
“Ta phải giết chết tất cả các ngươi!”
Mẹ tôi đã hoàn toàn biến thành lệ quỷ. Lúc này, Triệu Tử Long ở gần bà nhất. Tay mẹ tôi bỗng nhiên kéo dài ra mấy mét, bóp lấy cổ Triệu Tử Long.
Móng tay bà rất dài và bén. Bà bóp cổ Triệu Tử Long, nhấc anh ấy lên một cách dễ dàng. Những móng tay sắc nhọn của bà đâm rách da trên cổ anh ấy.
Hai chân Triệu Tử Long lơ lửng trên không trung không ngừng đạp đá lung tung, nhưng anh ấy vẫn không hoàn toàn mất đi lý trí. Trong tình huống như vậy mà anh ấy còn biết lấy một tấm bùa màu vàng từ trong ngực ra đập về phía mẹ tôi.
Pháp lực của tấm bùa đó căn bản không đủ. Nó còn chưa tới được trước mặt mẹ tôi thì đã cháy thành tro. Và cũng chỉ vài giây đó thôi, tôi đã thấy Triệu Tử Long bị bóp cổ tới trợn mắt, máu từ cổ anh ấy chảy ròng ròng xuống đất.
“Mẹ, đừng mà!”
Tôi thấy Triệu Tử Long sắp bị mẹ tôi bóp chết nên cũng mặc kệ cơn đau trên người, bổ nhào về phía bà.
Nhưng tôi vẫn chưa kịp nhào tới thì một tay của bà đã vươn về phía tôi, cũng bóp mạnh cổ tôi, nhấc tôi lên.
Móng tay sắc bén đâm rách da cổ tôi, cơn đau thấu tim. Nhưng điều càng khó chịu hơn là tôi bị bóp chặt tới mức sắp tắt thở.
“Thả hai đứa ra!”
Đúng lúc này, Tiêu Dao Tử cũng lao tới, đâm thẳng kiếm kim tiền về phía hồn ma của mẹ tôi.
Kiếm vừa đâm vào, mẹ tôi lập tức kêu lên thảm thiết, cơ thể chấn động. Một tia âm khí lạnh lẽo lập tức bắn ra, đánh bay Tiêu Dao Tử.
Cơ thể Tiêu Dao Tử đập mạnh vào tường, ông ấy gắng gượng gồng người dậy nhưng mãi vẫn không đứng dậy được. Còn tôi lúc này đã sắp tắt thở, không ngừng giãy giụa trong không trung.
Cơ thể tôi vừa nhúc nhích, thước trấn hồn buộc sau lưng tôi bèn rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Chu Bát Tự đang định chạy trốn, song vừa nhìn thấy thước trấn hồn rơi xuống đất, lão dừng bước, nói với vẻ mặt ngạc nhiên:
“Hóa ra, tín vật của môn phái chúng ta luôn nằm trong tay sư huynh, uổng công ta đã phải giết chết sư phụ với đại sư huynh, cuối cùng vẫn không tìm ra được thước trấn hồn. Ta không ngờ sư phụ đã âm thầm đưa cho sư huynh trước rồi. Hôm nay đã không có được lệ quỷ, vậy ta phải có được thước trấn hồn! Tả Âm, mau đi cướp lấy, cướp rồi chúng ta đi!”
Tả Âm gật đầu, vội vàng chạy về phía tôi. Khi gã quỳ xuống định nhặt thước trấn hồn, ông nội đột nhiên xông tới đánh bay Tả Âm, thuận tay nhặt thước trấn hồn dưới đất lên, ném về phía mẹ tôi.
Thước trấn hồn xuyên thẳng qua cơ thể mẹ tôi, để lại một cái lỗ rất lớn. Phía trên mép lỗ thủng có khói đen bay ra, giống như đang thiêu cháy vết thương của bà.
Mẹ tôi đau đớn gào thét, hai tay nới lỏng, tôi và Triệu Tử Long rơi xuống đất. Không còn cảm giác nghẹt thở, tôi thở lấy thở để, nhưng vì thở quá vội vàng nên đã bị ho sặc sụa.
Triệu Tử Long kéo tôi lùi lại phía sau. Khi tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, tôi thấy hồn ma của mẹ tôi bắt đầu run rẩy vì phẫn nộ, hơn nữa trên người bà không ngừng bốc ra khói đen, nhìn vô cùng ghê người.
Hình như bà sợ thước trấn hồn. Bà nhìn ông nội tôi đầy oán hận, người co lại ở một góc, không dám tiến lên.
Tả Âm vẫn định cướp thước trấn hồn nhưng Tiêu Dao Tử đã lấy được nó. Ông ấy nghiến răng đứng dậy, cười khổ:
“Sơ Cửu à, cháu lấy pháp khí này ra sớm thì chúng ta đã không phải chật vật như vậy rồi!”
Tôi nhận ra, lúc này Tiêu Dao Tử cũng chỉ đang gắng gượng cầm cự, bởi ông ấy còn chẳng đứng vững nổi. Sau khi ông nói xong câu đó bèn cắn đầu lưỡi, nhổ máu lên thước trấn hồn.
Thước trấn hồn dính máu của ông ấy, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Tôi thấy tò mò. Tiêu Dao Tử hét lên với ông nội tôi và cả Triệu Tử Long:
“Lão Lý, Tử Long, ba người chúng ta cùng hợp sức đối phó với cô ta, thành, chúng ta sống! Bại, chúng ta chết hết!”
“Được!”
Triệu Tử Long và ông nội tôi cùng đáp lời, lập tức ngồi khoanh chân, ba người kết thành đạo ấn giống nhau, đến ngay cả câu chú cũng giống hệt:
“Thái thượng lão quân dạy ta giết quỷ cùng với thần phương (ý chỉ những pháp thuật kỳ diệu). Trên cầu ngọc nữ, thu thập, trấn áp điềm xấu. Trái có lục giáp, phải có lục đinh. Trước có hoàng thần, sau có việt chương. Thần sư sát phạt, trước diệt ác quỷ, sau chém dạ quang. Thần nào không phục, quỷ nào dám chắn? Tốc tốc nghe lệnh! Giết!”
Tiếng giết vang lên đầy khí thế, khiến tinh thần của tôi cũng chấn động. Sau đó, tôi nhìn thấy thước trấn hồn nghe theo sự điều khiển của đạo pháp, phóng thẳng về phía mẹ tôi.
Thước lập tức đâm xuyên qua đám khí đen toát ra từ trên người mẹ, lao thẳng vào tim bà.
“Á!”
Trong khoảnh khắc đó, mẹ tôi đã kêu lên vô cùng thảm thiết. Tiếng thét khiến da đầu tê rần rần, khiến tôi rất khó chịu.
Hồn ma của mẹ tôi không ngừng kêu gào, thân hình cũng bắt đầu trở nên trong suốt, giống như có thể bị hồn bay phách tán bất cứ lúc nào.
“Sư huynh, huynh đúng là độc ác. Ma nữ này là người phụ nữ của huynh, còn sinh con cho huynh, thế mà huynh cũng nỡ dùng chú giết quỷ đối phó với cô ta. Chú giết quỷ cộng với pháp lực của thước trấn hồn, e rằng cô ta sẽ hồn bay phách tán, biến mất vĩnh viễn!”
Ngay khi tôi cảm thấy vô cùng đau lòng thì Chu Bát Tự đột nhiên cất tiếng đầy mỉa mai.
Tôi nghe thấy mẹ sẽ vĩnh viễn tiêu tán thì thấy sợ hãi. Khi tôi nhìn mẹ, bà cũng nhìn tôi. Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch đột nhiên xuất hiện một nụ cười của tình mẹ. Bà mở miệng, không hề phát ra âm thanh.
Nhưng tôi có thể đọc được khẩu hình từ miệng bà, bà đang gọi tên của tôi, Sơ…Cửu…
“Mẹ!”
Tôi không nhịn được hét lên, nghĩ tới nỗi đau mẹ luôn phải chịu đựng, trước khi sinh bị bà nội chửi đánh, sau khi chết bị bọn họ tra tấn, tôi đau xót khóc òa.
Hình như mẹ nghe thấy tôi gọi, bà lại mỉm cười một lần nữa. Nụ cười đó, là nụ cười cả đời này tôi thấy ấm ấp nhất, hiền từ nhất.
Bởi vì đó là nụ cười của mẹ.
“Ông nội, xin ông tha cho mẹ cháu, mẹ cháu tỉnh lại rồi.”
Tôi chạy tới kéo ông nội, nhưng Tiêu Dao Tử quát lớn:
“Sơ Cửu, không được làm bừa! Mẹ cháu là lệ quỷ, nếu không khiến cô ta hồn bay phách tán thì tất cả chúng ta đều sẽ chết!’
“Không! Mẹ cháu không phải là lệ quỷ, bà ấy có ý thức, bà ấy đang nhìn cháu và cười! Bà ấy là mẹ ruột của cháu, cả đời đã phải chịu đau khổ, cháu phải bảo vệ bà, không để ai ức hiếp bà!”
Tôi vừa khóc vừa cười, cũng không quan tâm tới tiếng quát của Tiêu Dao Tử. Tôi chạy tới ôm chặt ông nội, kéo mạnh về phía sau, chú giết quỷ mất hiệu nghiệm trong nháy mắt. Thước trấn hồn đâm xuyên tim mẹ cũng rơi cộp xuống đất.
Ông nội không quát mà ôm lấy tôi, sợ mẹ sẽ làm hại tôi. Tôi vẫn luôn nhìn mẹ. Lúc này hình dáng của mẹ sắp tan biến, nhưng khi nhìn tôi, bà không còn vẻ xa lạ, hung ác như trước đó nữa.
“Hầy!”
Tiêu Dao Tử thở dài, đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy gì đó. Khuôn mặt biến sắc, ông hét lớn:
“Chết tiệt, đám quỷ ngoài kia xông vào rồi!’’

Bình Luận

0 Thảo luận