Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 132: Oán quỷ si tình

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Khi tôi kêu chạy thì cậu đệ tử đó cứ đứng ngây tại chỗ. Người còn lại đứng sau cậu ta thì rất xảo trá, vừa nhìn thấy cặp quạ lao tới là đã tự chạy thoát thân!
Sau khi cặp quạ ị lên người cậu đệ tử kia xong, đã bay trở lại dưới mái hiên của ngôi nhà. Nếu không cúi đầu nhìn thì sẽ rất khó nhìn thấy có một cặp quạ đen đang núp ngay dưới mái hiên nhà.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Không muốn sống nữa à? Mau quay lại!"
Tử Long thấy điều bất thường, lập tức quát tên đệ tử Diệp gia đang đứng ngẩn người.
Sau tiếng hét này, cậu ta mới bừng tỉnh lại. Cậu ta quay đầu nhìn chúng tôi, khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ, giống như chuyện vừa xảy ra hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của cậu ta.
Hai vai cậu ta vẫn còn lù lù đống phân của cặp quạ đen vừa rồi! Diệp Chu Tinh không nhìn ra được vấn đề, bèn hỏi:
"Cậu ta làm sao vậy?"
Tôi nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Chu Tinh, vừa lấy ra hai lá bùa vừa giải thích cho cô ta:
"Quạ đen thuộc âm, là vật không may. Rất nhiều quạ đen có linh tính. Phần lớn những thôn có quạ đen xuất hiện thì sẽ có người hoặc súc vật chết. Cô chưa từng sống ở nông thôn nên đương nhiên không biết. Mà phân của quạ đen chính là vật âm nhất, ô uế nhất! Quạ đen thích đi theo những người có dương khí yếu, ị phân lên vai của những người đó, dập tắt hai ngọn lửa dương trên vai của họ. Lửa dương tắt cũng giống như người chết đèn tắt! Có lẽ bình thường đệ tử Diệp gia này thích chuyện quan hệ nên dương khí cực yếu, tôi phải châm lại lửa dương cho cậu ta!"
Tôi vừa lao tới phía sau lưng của đệ tử Diệp gia kia thì con quạ đen phía dưới mái hiên đã kêu lên quang quác, còn điếc tai hơn cả vịt đực kêu. Nó còn hung tợn nhìn tôi, đôi mắt đen như hạt trân châu tràn đầy sự oán độc.
"Quay lại!"
Tôi hét lên, mặc kệ con quạ đen. Tôi đưa tay chộp lấy vai của cậu đệ tử, cổ tay còn lại vẩy mạnh, lá bùa trong tay xoẹt một tiếng bốc cháy.
Tôi giơ thẳng lá bùa đang cháy, kéo cậu ta quay lại nhìn tôi. Tôi đang định châm lại hai ngọn lửa dương trên vai cho cậu ta, nào ngờ cậu ta bỗng nở nụ cười âm trầm, mắt trợn ngược lên, trên trán toàn là tia máu, nụ cười đầy quỷ dị.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã há miệng thổi mạnh, dập tắt lá bùa đang cháy trên tay tôi! Ma thổi đèn!
Tôi cũng bị luồng âm khí mà cậu ta thổi ra từ miệng làm cho choáng váng. Đợi khi tôi lắc đầu tỉnh táo lại thì cậu ta đã vặn vẹo cơ thể, thoát khỏi tay của tôi, đồng thời cúi đầu đi vào trong ngôi nhà tranh, vừa đi vừa nói đầy u oán:
"Vợ của tôi là của tôi, dù vợ tôi đã khắc chết tôi thì các người cũng đừng hòng ngủ với cô ấy. Kẻ nào động vào vợ tôi đều phải chết! Đều phải chết!"
Vừa rồi cậu đệ tử này của Diệp gia bị phân của con quạ đen dập tắt lửa dương, sau đó lại bị cơn gió âm thổi vào người nên hiện tại cậu ta đã không còn là người đệ tử lúc trước nữa.
Lửa dương trên hai vai cậu ta đã bị tắt dễ vậy, có thể thấy bình thường cậu ta là người túng dục, chơi bời quá độ, dương khí cực yếu, dù có cứu thì cũng sẽ chỉ là một kẻ ngốc.
Nhưng tôi là người tu đạo, đã bị tôi nhìn thấy thì tôi sẽ không để mặc cho cậu ta bị quỷ bám lấy.
"Tử Long, anh trông chừng bọn họ, em đi đưa cậu ta ra!"
"Được, em cẩn thận đấy."
"Anh Cửu, anh nhớ cẩn thận!"
Khi Lâm Y Y và Tử Long nhắc nhở tôi thì cậu đệ tử bị ám đã đi vào trong ngôi nhà tranh. Cậu ta vừa bước vào, cửa chính cũng đóng sầm lại.
Đối phó với loại oán quỷ này, tôi còn chưa cần phải sử dụng tới thước trấn hồn. Tôi nhặt cây kiếm gỗ đào dưới đất lên, sau đó xông tới. Tôi giơ chân đạp cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích. Quỷ phong cửa!
Tôi lấy ra một tấm bùa trừ tà dán lên cửa, tiếng cửa vang lên cót két, tự động mở ra. Cửa vừa mở, một cơn gió âm từ bên trong thổi ra khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Tôi lấy lại bình tĩnh, đi vào bên trong.
Tôi vừa bước vào nhà, cánh cửa phía sau lưng đã tự đóng lại. Bên trong rất tối, tôi không nhìn thấy rõ cái gì, cũng không dám hành động tùy tiện. Tôi cắm thanh kiếm gỗ đào xuống đất.
Kiếm gỗ đào vừa cắm xuống, cơn gió âm lập tức biến mất. Tôi bật đèn pin, rọi quanh thì thấy cậu đệ tử kia đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu, trong tay ôm một hình nhân trắng bệch.
Hình nhân đó làm theo hình dạng của một người phụ nữ, trông sống động như thật. Tay nghề này chắc chắn không thua gì Tả Âm. Từ khuôn mặt và cơ thể của hình nhân có thể thấy, hình mẫu của hình nhân chắc chắn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Tôi nhìn không rõ cho lắm, chỉ có thể thấy phía sau lưng hình nhân này viết sinh thần và họ tên. Sinh thần bị tay cậu ta che mất, chỉ thấy tên gọi là Tuyết Mai!
Cậu đệ tử ôm chặt hình nhân, nói bằng giọng yêu thương:
"Mọi người nói số em khắc chồng, mặc dù đã khắc chết anh nhưng anh không bao giờ trách em! Sau đó, khi anh đi rồi, em gả cho người đàn ông khác trong thôn, nhưng bọn họ đều đã bị anh hại chết rồi. Người trong thôn đều nói em có số khắc chồng, ai cưới em đều sẽ phải chết. Anh rất vui, như vậy không ai có thể lấy em nữa. Tuyết Mai của anh! Đợi anh giết chết tên thợ cản thi kia rồi, sẽ không có ai chiếm đoạt được em nữa!"
Cậu đệ tử càng lúc càng trở nên bi thương. Mắt cậu ta chảy ra cả huyết lệ, trông rất thương tâm. Xem ra, quỷ hồn này không nỡ rời xa vợ mình nên mới ở lại đây làm oán quỷ.
Tôi không khỏi đồng cảm, chủ động trách cứ:
"Anh đã là người chết rồi, bất kể vợ anh có khắc chết anh hay không thì anh cũng không nên đi hại người. Đây là mạng của anh, anh phải từ bỏ oán hận, đi đầu thai chuyển thế, nếu không, anh sẽ chỉ tạo thêm tội nghiệp cho vợ của mình. Dù cô ấy chết nhưng xuống Diêm Vương cũng sẽ phải chịu khổ hình của mười tám tầng địa ngục."
"Ha ha..."
Nào ngờ, tôi nói vậy rồi mà còn bị cậu đệ tử kia cười mỉa mai. Cậu ta càng ôm chặt hình nhân hơn, giống như sợ tôi cướp mất vậy, sau đó uy hiếp tôi:
"Cút! Nếu mày dám tơ tưởng vợ tao, tao sẽ giết chết mày!"
"Không gì sâu bằng si tình, không gì khó dây dưa hơn oán quỷ!"
Tôi nghe anh ta nói bèn thở dài:
"Trong căn nhà này có linh vị của anh, chứng tỏ đã có người lo hậu sự cho anh rồi. Anh có hình nhân của vợ mình ôm trong lòng, chứng tỏ đã có người muốn anh yên tâm đi đầu thai chuyển thế. Sao anh không cảm kích mà lại còn càng lúc càng oán hận hơn?"
"Hừ!"
Tôi nói xong, cậu ta bèn nhổ nước bọt, nói với vẻ mặt dữ tợn:
"Ai cần sự thương hại của hắn, một kẻ cản thi như hắn, đi ngang qua thôn Tiểu Nghĩa của tao, vào nhà tao ở phía đầu đông của thôn, lâu rồi phải lòng vợ tao, còn làm bộ có tình có nghĩa lập linh vị cho tao, muốn tiễn tao đi! Nếu không phải vì tao sợ thì tao đã giết chết hắn từ lâu rồi. Đợi hắn quay lại, tao sẽ liều mạng với hắn, không để hắn chiếm đoạt vợ tao!
"Phía đầu đông của thôn, thợ cản thi? Có khi nào là!"
Người này vừa nói ra mấy từ đó, khiến tôi không khỏi trầm ngâm, trong đầu hiện lên hình ảnh một người, chính là người thợ cản thi đã bắt Vương Lỗi cùng đi đưa những xác chết trôi tới sông Hoàng Hà.
Khi tôi bị rơi xuống nước có nghe thấy anh ta hát một đoạn, góa phụ đầu Đông của thôn, lẽ nào là hắn?
Nhưng nếu đúng là người thợ cản thi đã cứu mạng tôi, cũng chính là người bị Vương Lỗi lấy trộm quần áo chỉ còn lại chiếc quần đùi thì tôi thấy với tướng mạo đó, anh ta trông không phải là người xấu, hẳn là sẽ không chiếm đoạt vợ góa của người này. Thầy cản thi không lấy vợ, đó là điều cấm kỵ của bọn họ.
Bọn họ thường xuyên tiếp xúc với xác chết trong một thời gian dài, trong cơ thể có âm khí, cho nên không thể có con được. Nhưng ông anh cản thi đó lại có tính cách hơi phóng khoáng, lẽ nào là chị gái góa phụ kia đã yêu anh ta?
Khi nghĩ tới đây, tôi bèn hỏi:
"Có phải thợ cản thi đó nhìn rất khôi ngô, tính cách không được quy củ cho lắm. Trông anh ta cũng khác với những thợ cản thi khác, thường thì họ vừa thấp bé lại xấu xí nhưng ở anh ta thì lại toát lên sự nam tính, chín chắn?"
"Chính xác, chính là tên khốn đó đã chiếm đoạt vợ tôi!"
Tôi vừa hỏi vậy, quỷ hồn lập tức sửng cồ, nhưng hình như anh ta nghĩ ra điều gì bèn hỏi tôi đầy cảnh giác:
"Sau anh lại biết hắn? Lẽ nào hắn cử anh tới tới để đánh cho tôi hồn bay phách tán?"
Tôi thấy anh ta lại sắp nổi cơn tam bành, vội vàng lắc đầu, nói:
"Tôi không phải người do anh ta mời tới, chỉ là quen biết thôi. Ông anh đó không phải là người xấu, cũng sẽ không chiếm đoạt vợ của anh. Có lẽ bọn họ yêu nhau thật lòng. Anh đã chết rồi, đâu thể nào khiến vợ anh cứ ở vậy mãi, không chỗ dựa dẫm, đúng không? Người chết cuối cùng cũng có đường về, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống! Anh làm như vậy, không phải là đang bảo vệ, mà là đang hại vợ anh đó. Vậy nên, buông tay đi!"
Tôi tưởng rằng mấy lời này có thể khơi thông tư tưởng cho anh ta, nào ngờ, oán quỷ này sau khi nghe tôi nói xong thì càng thê thảm, dữ tợn. Anh ta tức giận nói:
"Còn nói không phải là do hắn mời tới à? Các người là cùng một giuộc, tao phải giết mày!"

Bình Luận

0 Thảo luận