Khi nghe Y Y kể có một người đàn ông nằm trên giường chị Tuyết Mai, tôi vừa sửng sốt lại vừa khó tin. Tôi hoàn toàn sững sờ, trong lòng nghĩ, chị ấy không thể nào là người như vậy được!
Theo những gì tôi cảm nhận được về chị Tuyết Mai qua hai ngày tiếp xúc, chị ấy chắc chắn là một phụ nữ tốt, nhưng sao trong phòng của chị ấy lại có người đàn ông khác?
Ngoại việc giật mình, tôi thực sự không nghĩ ra được từ gì khác. Sợ Lâm Y Y nhìn nhầm, tôi hỏi lại cô ấy lần nữa, "Y Y, em chắc chắn không hoa mắt chứ?"
Lâm Y Y ngẩn ra một thoáng, rồi cô cắn môi, gật đầu bảo: "Anh Cửu, lúc nãy mang đồ vào, em đã quan sát rất kỹ cả phòng của chị Tuyết Mai. Ngoài tấm gương phủ vải đỏ ra, tất cả đều bình thường. Nhưng đúng lúc sắp ra khỏi phòng, em để ý thấy trên giường chị Tuyết Mai có một người nằm đắp chăn. Người đó che kín lắm, em chỉ nhìn được mỗi mái tóc lộ ra. Tóc rất ngắn, không phải tóc con gái!"
Trước giờ tôi vẫn luôn tin tưởng Y Y, lúc này nghe cô ấy kể xong, trong lòng tôi đã có thể khẳng định. Chị Tuyết Mai... vụng trộm!
Tử Long tức thì phẫn nộ ra mặt, anh ấy sửng cồ lên: "Cái chị Tuyết Mai này, uổng cho Mạnh Doanh tốt với chị ta đến thế, không chê bai, ghét bỏ. Chị ta thì hay rồi, vụng trộm sau lưng Mạnh Doanh! Việc khác thì anh mặc kệ, nhưng Mạnh Doanh từng cứu chúng ta, chỉ với ân tình này, tôi phải cho thằng khốn kia biết tay!"
Tử Long tính khí bộc trực, vừa nói dứt lời là toan xông vào phòng Tuyết Mai. Nhưng anh ấy đã bị Diệp Chu Tinh lôi lại, cô ta lạnh lùng lên tiếng: "Triệu Tử Long, đây là chuyện riêng của chị ấy, chúng ta không xen vào được! Chúng ta có thể lo chuyện âm hồn nhưng không thể can thiệp vào cuộc sống riêng của người khác! Lỡ chúng ta đánh giá sai thì sao, nào ai có thể lấy thước để đo lòng người! Biết đâu Tuyết Mai là một góa phụ trắc nết, chỉ có vẻ bề ngoài là đơn thuần thôi! Anh cũng nên học cách nhìn người đi, con người phức tạp hơn ma quỷ cả trăm lần đấy!"
Tử Long còn giận lắm, nhưng kìm lại được cái tính nóng nảy của mình, cũng chỉ nghiến răng không nói.
"Ôi!" Tôi thở dài, bảo: "Khi nãy Y Y bảo có một người trong thôn vác theo bao tải tới nhà, chắc là đem đàn ông tới cho chị ta đây mà! Tuyết Mai ăn ít, cần nhiều đồ ăn như thế, chắc chắn là để cho gã đàn ông kia ăn rồi! Dục vọng và tình cảm, quả đúng là những thứ phức tạp nhất và cũng hỗn loạn nhất!"
"Đừng nghĩ ngợi nhiều, chúng ta cứ lo cho xong chuyện của chúng ta là được!" Diệp Chu Tinh nói rất hờ hững, "Hiện tại, chúng ta nhờ Tuyết Mai để che giấu thân phận, cứ vờ như không biết đi. Đợi Mạnh Doanh về, chúng ta có thể nói với anh ta. Chuyện tình cảm của anh ta thì vẫn phải để anh ta tự giải quyết thôi!"
Giờ cũng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể gật đầu, bảo: "Cũng đành vậy, mọi người nghỉ ngơi sớm đi! Sớm ngày mai tôi sẽ đi thăm dò tay hàng xóm đưa đàn ông vào, coi như giúp Mạnh Doanh chút gì đó!"
Sau khi quyết định xong xuôi, Tử Long mới nói: "Mấy người nghỉ đi, đêm nay tôi canh gác! Trước khi trời sáng, nếu như thằng khốn kia xuất hiện! Tôi sẽ không giết nó, nhưng tôi sẽ dần cho nó một trận!"
"Cậu, đừng có gây chuyện được không hả?" Nghe Tử Long nói vậy, Diệp Chu Tinh giãy nảy lên.
Nhưng cô ấy đúng là không hiểu Tử Long tý nào. Tử Long cũng chỉ liếc xéo cô ta, nói giọng lạnh tanh: "Việc tôi muốn làm, cô chưa đủ tầm ngăn cản đâu!"
"Cậu..." Diệp Chu Tinh bị Tử Long chọc tức nghẹn họng.
Cô ta không hiểu, Tử Long là người cực kỳ căm ghét những điều xấu xa, quyết không thỏa hiệp! Tôi thấy mùi khói thuốc súng hơi nồng, vội vàng đánh mắt ra hiệu cho Y Y. Cô ấy hiểu ý, kéo ngay tay Diệp Chu Tinh, "Chị Tinh Tinh, mình đi ngủ thôi. Nghe bảo phụ nữ thức khuya với hay tức giận là mau già lắm đấy!"
"Ơ..." Câu nói lanh trí này làm Diệp Chu Tinh cũng phải ngỡ ngàng, để rồi chỉ có thể mỉm cười theo Y Y vào phòng đi ngủ!
Tôi cũng ngả người xuống ghế sofa, nói: "Anh gác nửa đầu, nửa sau để em!"
"Ừ." Tử Long đáp lại rồi ngồi xuống ghế, trong tay nắm một cây côn gỗ, dáng ngồi thẳng thớm, cho người ta cảm giác vô cùng uy nghiêm!
Tôi đã rất buồn ngủ, vừa đặt lưng xuống là thiếp đi luôn. Nhưng chưa được bao lâu, tôi nghe thấy có người gọi tên Tử Long. Tôi ngủ không sâu, vì thế vừa nghe có người gọi Tử Long là tỉnh lại ngay.
Mở mắt ra, tôi thấy Tuyết Mai đứng ngay cửa phòng khách, gương mặt trang điểm lòe loẹt. Chị ta đang vẫy tay gọi Tử Long, giọng nũng nịu: "Cậu qua đây giúp chị một tý được không?"
Tử Long gật đầu rồi đứng dậy, theo bước Tuyết Mai cùng vào trong phòng chị ta. Nhìn cảnh tượng này, thần kinh của tôi căng như dây đàn.
Mẹ nó chứ, lẽ nào Tử Long lại là hạng người như vậy?
Tôi càng nghĩ lại càng hoảng sợ hơn, vội vã đứng lên đi theo cả hai. Cửa phòng chị ta đóng kín, ánh sáng hắt ra từ bên trong có màu đỏ mập mờ quỷ dị!
Tôi sợ đánh rắn động cỏ nên chỉ đứng cạnh cửa, nghe trộm xem họ làm gì. Vừa áp sát vào cánh cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của Tuyết Mai, "Cậu nấu cái gì đó cho tôi ăn được không? Tôi đói lắm rồi, thật sự là rất đói, tôi muốn ăn thịt, dù là thịt sống cũng được!"
Sau đó, tôi nghe thấy Tử Long lạnh lùng buông một tiếng hừ, loáng thoáng trong tiếng nói còn có chút căm phẫn: "Tuyết Mai, chị làm vậy có xứng đáng với anh Mạnh không?"
"Cậu nói vậy là sao? Tôi một lòng một dạ với anh Mạnh, làm thế này là muốn đợi ngày anh ấy về sẽ tặng cho anh ấy món quà mà anh ấy mong mỏi nhất! Cậu giúp tôi đi mà, tôi thật sự rất đói!"
Giọng nói của Tuyết Mai có gì đó rất khác thường, lúc họ nói chuyện, tôi khẽ khàng đẩy hé cánh cửa. Qua khe cửa hẹp, tôi nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Lúc nói chuyện, Tuyết Mai cứ không ngừng đưa tay xoa bụng. Ban đầu tôi không để ý, lúc này mới chú ý thấy được.
Bụng của Tuyết Mai gồ hẳn lên, căng tròn. Do chị ta mặc đồ ngủ rộng rãi nên nếu không nhìn từ góc độ của tôi sẽ không thể phát hiện được ra cái bụng của chị ta đã to lên!
Quạ đen báo hỷ, và cả đám tiểu quỷ đã mò đến nhà nữa!
Trong đầu tôi bất chợt hiện lên những điều đó, tôi không dám nghĩ tiếp, vội vàng rút ra một lá bùa. Hai tay kẹp lấy lá bùa, lướt nhẹ qua mắt, miệng lầm bầm niệm chú ngữ mở thiên nhãn.
Niệm chú xong, pháp lực cũng có công hiệu ngay. Đôi mắt tôi vô thức nhắm lại, tới khi mở ra thì thấy âm khí nồng nặc bao quanh bụng của Tuyết Mai.
Luồng âm khí đó rất mờ, gần như vô hình. Nếu không mở thiên nhãn, sợ rằng ngay cả la bàn bát quái cũng không cảm nhận được. Cũng có thể nói, thứ trong bụng Tuyết Mai không phải đứa trẻ sống mà là vong nhí nhập vào!
Sau khi nhận ra điều ấy, tôi giật nảy người, ngay sau đó, tôi đẩy cửa đi vào phòng, nói cười toe toét: "Chị Tuyết Mai, để em làm món gì cho chị ăn nhé! Chị muốn ăn thịt sống không? Có uống máu tươi không?"
Nghe tôi nói vậy, Tuyết Mai cũng không thèm để ý việc tôi thình lình xông vào phòng nữa. Nhất là khi nghe nghe đến thịt sống và máu tươi, tôi nhìn thấy mắt chị ta lóe lên ánh sáng xanh, đầu lưỡi tham lam liếm láp đôi môi, trông thèm khát vô cùng.
"Chị muốn, em trai, mau mang tới đây cho chị, chị đói quá..." Lúc này, Tuyết Mai đã biến dạng hoàn toàn, hệt như một người đang sắp chết đói bỗng nghe thấy có người sẽ cho mình ăn.
Tử Long vẫn chưa hiểu ra, bèn quay lại nhìn tôi, tôi chỉ về phía bụng Tuyết Mai. Anh ấy chăm chú nhìn, lập tức biến sắc, đôi mày cũng nhíu chặt lại, miệng thốt lên hai chữ: "Thai quỷ!"
"Lên!" Khi Tử Long hét thành tiếng, tôi trông thấy gương mặt của Tuyết Mai bỗng chốc trở nên u ám, ánh mắt nhìn chúng tôi đầy hung ác.
Chị ta đã nhận ra, may sao tôi hét lên kịp thời, Tử Long và tôi cùng giữ chặt tay chị ta! Vừa bị giữ tay, Tuyết Mai lập tức giãy giụa kịch liệt, sức lực mạnh mẽ lạ thường, không hề giống sức vóc của người sống, mấy lần suýt nữa đã giãy thoát khỏi bàn tay chúng tôi.
Chị ta lắc người điên cuồng, tóc tai đã rũ rượi hết cả, trông cả người vô cùng khủng bố. Đôi chân của chị ta không ngừng đá về phía tôi và Tử Long, tôi không dám làm chị ta bị thương, đành cắn răng chịu liền mấy cú. Đau đến độ tôi hít sâu mấy lần, cũng không dám để chị ta đá tiếp, nên vừa tránh vừa hét lên với Tử Long: "Tử Long, đặt chị ấy lên giường, nhất định phải lôi vong nhí trong người chị ấy ra! Nếu không chị ấy sẽ gặp nguy hiểm!"
Tử Long tán thành, cùng tôi hợp lực lôi Tuyết Mai về phía chiếc giường. Nhưng chị ta giãy giụa ghê quá, mắt trợn to nhìn chúng tôi càng hung tợn hơn, nói giọng âm u: "Các ngươi mà dám làm hại ta, ta sẽ ăn thịt cô ta!"
Tôi dựng tóc gáy khi nghe giọng chị ta! Vì đó không phải giọng nói của một đứa trẻ, mà là giọng của mấy đứa trẻ hòa với nhau!
Thứ âm thanh the thé, chói tai, khiến con người ta khiếp đảm...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận