Khi thầy cản thi hét to xong đi vào trong trại, trông ông ta giống như không nhìn thấy chúng tôi. Ông ta vừa hét loạn xạ, vừa đi về phía sân phơi mà chúng tôi đang đứng rất tự nhiên.
Đại Bưu và lão thầy bói ở gần họ nhất. Họ bước vào thì tôi cũng đã nhìn rõ mặt mũi của ông ta. Khuôn mặt râu quai nón, trên mép còn để râu cá trê, nhìn khá khôi hài.
Ông ta vừa tới gần phía Đại Bưu thì Đại Bưu lập tức quát lớn, vẻ mặt đầy cảnh giác:
"Mau cút đi, đây không phải là nơi mà ông nên tới."
Giờ thì thầy cản thi này mới ngẩng đầu lên. Mũ thiên sư trên đầu ông ta đã bị lệch qua một bên. Ông ta vội vàng chỉnh cái mũ lại cho ngay ngắn, gật đầu, khom lưng, cười nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ thiếp đi mất!"
Nhìn bộ dạng buồn cười và cả câu nói vừa rồi của ông ta, đến cả Lâm Y Y đang bị uy hiếp cũng không nhịn được bật cười.
"Cút mau, nếu không đừng trách tao không khách khí!"
Đại Bưu vẫn đề phòng nhìn ông ta, đồng thời thúc giục lão thầy bói:
"Mau lên, trì hoãn nhiều thời gian quá rồi!"
"Mẹ kiếp, mày ồn ào cái gì, nếu mày làm được thì làm đi?"
Lão thầy bói bị giục đến phiền bèn vặc lại Đại Bưu một câu.
Đại Bưu nghiến răng nghiến lợi. Nhưng gã biết đây là lúc quan trọng nên chỉ đành nén giận. Thầy cản thi từ từ đi về phía Đại Bưu, hỏi:
"Các anh này, các anh có cái gì ăn không? Tôi có hơi đói, đợi tôi đưa thi thể tới nơi rồi, tôi đây sẽ mời các anh uống rượu chơi gái, thế nào?"
Thầy cản thi vừa nói vừa đi tới trước mặt Đại Bưu. Đại Bưu đang giữ Lâm Y Y làm con tin, thấy vậy bèn lùi lại một bước, tức giận quát to:
"Ông nói mày cút, mày không nghe thấy phải không? Có tin ông giết chết mày luôn không?"
"Ôi cái đệch! Sao các anh nói chuyện bạo lực vậy? Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý nha."
Thầy cản thi không hề tức giận mà ngược lại còn cười hì hì:
"Tôi chỉ muốn xin ít đồ ăn, ăn no sẽ tiếp tục cản thi!"
Thầy cản thi này không hề có vẻ gì là sợ Đại Bưu, ngược lại còn từng bước ép sát Đại Bưu. Tôi thấy Đại Bưu chau mày, hình như đã nổi lên sát ý, nhưng chỉ một giây sau, dường như gã đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng nên hỏi lại:
"Đợi đã, mày nói mày là thầy cản thi, vậy thi thể mà mày cần đưa đi đâu?"
Đại Bưu không nói thì chúng tôi cũng không thấy có gì bất thường. Gã vừa nói vậy, chúng tôi mới nhận ra, thầy cản thi đi vào nơi này không hề có bất kỳ thi thể nào phía sau, hoàn toàn không giống một thầy cản thi.
Nào ngờ ông ta bị Đại Bưu chất vấn như vậy bèn gãi đầu, chau mày, lầm bầm với vẻ mặt nghiêm túc:
"Đúng ha, mẹ kiếp chứ thi thể mà tôi phải đưa đi đâu rồi nhỉ? Không phải là rớt đâu rồi chứ? Hỏng rồi hỏng rồi, lần này cản thi không nổi nữa rồi, thi thể mất tiêu rồi. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ông đây sẽ bị cười chết mất!"
Khi thầy cản thi này lầm bầm, mắt ngó nghiêng khắp nơi, nhìn trước ngó sau giống như đang thật sự tìm kiếm thi thể.
"Mày không phải là thầy cản thi! Nói, rốt cuộc mày là ai?"
Đại Bưu sinh nghi, phẫn nộ quát hỏi.
"Tôi là thầy cản thi thật mà!"
Thầy cản thi đột nhiên cười to, đứng thẳng người, nhìn Đại Bưu cười tủm tỉm nói:
"Không đúng, tôi không để mất thi thể. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như tôi tới để đưa thi thể của cậu đi mà!"
"Giả thần giả quỷ, biết ngay mày có vấn đề mà, ông đây sẽ giết chết mày!"
Nói xong, con dao găm trong tay Đại Bưu lập tức chuyển hướng, định đâm về phía người thầy cản thi kỳ lạ kia.
Nhưng gã chưa kịp ra tay thì người thầy cản thi đã nhìn ra phía sau Đại Bưu, vẫy tay, gọi ơi ới:
"Các anh em, ra tay!"
Thầy cản thi vừa gọi, Đại Bưu lập tức quay đầu lại. Đừng nói Đại Bưu mà ngay cả chúng tôi cũng nhìn ra phía sau lưng gã, nhưng chẳng có gì. Ngay cả một bóng ma cũng không có chứ đừng nói tới người.
Tôi biết... Đại Bưu đã bị lừa!
Quả nhiên, Đại Bưu vừa quay đầu lại là biết mình bị lừa. Gã chửi thề một câu, ngay khi gã hiểu ra thì dùi gõ chiêng trong tay thầy cản thi đã đánh mạnh vào cổ tay Đại Bưu.
Dùi gõ chiêng này làm bằng sắt, không cần nghĩ cũng biết cú đánh đó đau tới mức nào. Mặc dù Đại Bưu rất tức giận nhưng sau khi bị đánh vào cổ tay, gã cũng không nhịn được mà kêu đau, con dao găm trong tay thì rơi xuống đất.
Tay mắt thầy cản thi rất lanh lẹ, ông ta chộp lấy Lâm Y Y kéo phắt lại, rồi ra sức chạy về phía chúng tôi, vừa chạy vừa hét lên:
"Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Ra tay đi, mẹ kiếp! Lỗi gia ta không giỏi đánh nhau, chỉ giỏi chạy trốn thôi."
Anh ta vừa hét lên, tất cả chúng tôi đều hoàn hồn! Đợi khi anh ta tháo chòm râu và lớp ngụy trang trên người xuống thì chúng tôi đã nhận ra được, chính là Vương Lỗi.
"Ông đây sẽ giết mày!"
Đại Bưu bị chọc giận triệt để, điên cuồng đuổi theo Vương Lỗi. Vương Lỗi quay đầu nhìn, sau khi hét lên một tiếng "mẹ ơi" vì quá sợ hãi thì anh ta lật đật chạy thẳng, còn không ngừng kêu cứu mạng.
Sau khi tôi và Tử Long phản ứng lại thì lập tức xông lên. Chúng tôi vừa lướt qua Vương Lỗi thì bàn tay của Đại Bưu đã vươn tới.
Tử Long lập tức giậm chân một cái thật mạnh, tay chộp lấy cổ tay Đại Bưu. Tôi cũng theo đà xông lên, nhấc chân đạp thẳng vào bụng gã.
Cú đạp của tôi rất mạnh, nhưng lại không hề khiến Đại Bưu ngã lăn ra đất, mà chỉ khiến gã lùi lại mấy bước. Thể xác của tên Đại Bưu này đúng là không phải để trưng cho đẹp.
Đại Bưu phủi bụi đất trên quần áo, cười khinh thường:
"Tao cũng không định ra tay đâu, nhưng xem ra không tránh được rồi. Tao đã muốn thử sức của hai anh em mày từ lâu. Tao muốn xem thử, rốt cuộc chúng mày có phải long phụng giữa bao người như lời đồn không!"
Đại Bưu vừa dứt lời thì cơ thể bỗng rung mạnh. Trong nháy mắt, tôi có thể cảm nhận được khí tức của gã mạnh lên không ít. Không phải là chân khí bên trong cơ thể mà là một loại khí tức cực mạnh phóng ra xung quanh, khiến cả con người gã trở nên hung mãnh hơn nhiều.
"Sơ Cửu, cẩn thận đấy. Hắn luyện công phu ngoại gia. Là ngạnh công, đừng chơi cứng với gã."
Triệu Tử Long xông lên phía trước tôi, không quên nhắc nhở.
Tôi ừ một tiếng, Triệu Tử Long xông lên trước, tung một quyền cực kỳ hung ác. Đại Bưu cười lạnh lùng, không hề lùi mà còn tiến về trước. Gã cũng tung ra một quyền cực mạnh.
Nhưng Tử Long chỉ muốn thử chiêu thức của gã chứ không hề có ý định liều mạng một cách mù quáng. Anh ấy bỗng khựng lại, rồi lại xông lên trước thêm một bước, hóa quyền thành chưởng, chộp lấy cổ tay gã. Anh ấy gồng mình, định bẻ gãy cổ tay Đại Bưu.
Tiếng bộp bộp của sự va chạm vang lên. Đại Bưu hét lên một tiếng, cổ tay vặn mạnh một cái, sức mạnh khủng khiếp đó đã giúp gã thoát ra khỏi bàn tay của Tử Long. Tay còn lại của gã cũng tung ngay một chưởng cực mạnh về phía đầu của Tử Long.
Tôi biết rõ khả năng của Tử Long nên không lo lắng cho anh ấy lắm. Tử Long mượn lực đỡ lực, hai tay ghì xuống, vừa hay ấn mạnh lên chưởng của Đại Bưu, đẩy ngược sức mạnh của gã lại.
Đúng lúc này tôi cũng ra tay. Tôi xông lên, nhảy thật cao, tung nắm đấm về phía mặt gã.
Đại Bưu chau mày, vội vàng lùi lại một bước. Cự ly cho cú lao xuống của tôi không đủ, chỉ đánh trúng vào ngực gã. Một cú đấm này, tôi còn sử dụng cả chân khí.
Nhưng Đại Bưu chẳng hề hấn gì mà ngược lại, tay tôi đã tê dại, giống như vừa đấm vào tấm sắt cứng.
Tôi lẳng lặng vẩy tay, cảm giác tê dại của bàn tay mới giảm bớt không ít, nhưng trong lòng tôi cũng trở nên nặng nề. Công phu ngoại gia của tên Đại Bưu này quá lợi hại.
Khi tôi nhận ra điểm này thì Đại Bưu đã cười lạnh lùng, nói:
"Quên không nói cho bọn mày biết, thân phận thật sự của tao chính là đệ tử Thiếu Lâm, tu luyện kim thân la hán. Cú đấm của bọn mày chỉ đủ để gãi ngứa cho tao mà thôi! Ha ha..."
Đại Bưu cười đắc ý, sau đó lại xông tới. Tôi và Tử Long đồng thời lao lên tiếp đòn. Khi chúng tôi gần tiếp cận được gã thì gã đã tung ra liên tiếp mấy quyền. Bóng mờ của những nắm đấm chi chít không kẽ hở, khiến chúng tôi không thể tiếp cận được người hắn.
Mà Đại Bưu biết Tử Long giỏi hơn tôi nên vẫn luôn bám riết lấy anh ấy, không ngừng tấn công điên cuồng. Tử Long cũng rất lợi hại, vừa né vừa tấn công lại.
Nhưng những đòn tấn công của chúng tôi không thể nào gây ra thương tổn thực chất nào cho gã, mà ngược lại còn khiến tay chúng tôi tê dại.
Nếu đánh tiếp sẽ rất bất lợi cho chúng tôi. Đợi đến khi thể lực của chúng tôi tiêu hao nhiều rồi, phản ứng sẽ trở nên chậm chạp, đến lúc đó mà bị Đại Bưu đánh trúng thì chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi vừa tấn công vừa nghĩ cách, đồng thời cũng thấy bác Diệp đã ra tay, nhưng không phải là cùng đối phó với Đại Bưu, mà là đối phó với lão thầy bói đang cố gắng lấy âm cổ ra khỏi người Diệp Đường.
Nhưng chỉ mấy giây chần chừ ngắn ngủi của tôi, Tử Long đã bị Đại Bưu chộp được kẽ hở. Gã tung ra một cú đấm cực mạnh, Tử Long không thể lùi lại, chỉ đành tung cú đấm ra đón đỡ cú đấm của hắn.
Hai cú đấm đập vào nhau, tôi lập tức nghe thấy một tiếng bốp nặng nề vang lên. Tử Long bị Đại Bưu đánh lùi lại mấy bước, sắc mặt bỗng trắng bệch...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận