Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 13: Trăm quỷ vây thôn

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:17:09
Tiêu Dao Tử có vẻ còn nhiều tuổi hơn cả ông nội tôi, thế nhưng trông ông cụ cường tráng hơn ông nội tôi rất nhiều. Sau khi dặn dò xong, ông cụ lập tức chạy lên ngọn núi sau thôn, bước đi như bay, hoàn toàn không thua gì người trẻ tuổi.
Nhìn Tiêu Dao Tử đi lên núi, tôi vẫn không yên lòng lắm, vẫn muốn đi theo ông ấy. Nhìn ra được ý nghĩ trong đầu tôi, Triệu Tử Long bèn cười an ủi: “Trong trăm dặm quanh đây, anh chỉ tin một mình sư phụ thôi!”
Anh ấy nói lời này rất chắc chắn và kiên quyết, cũng là để tôi tin vào sư phụ của anh ấy. Với tình cảnh hiện giờ, tôi chỉ có thể ký thác hy vọng của mình vào Tiêu Dao Tử, thế nên tôi vâng một tiếng, sau đó dẫn anh ấy vào trong thôn.
Tôi và anh ấy không hơn kém nhau mấy tuổi, tất nhiên cũng dễ bắt chuyện được với nhau. Tôi hỏi: “Sao anh lại tên là Triệu Tử Long thế? Em nhớ có một tướng quân cũng tên là Triệu Tử Long.”
Triệu Tử Long khẽ mỉm cười, đáp: “Cha mẹ đặt tên cho, từ lúc sinh ra đến lúc chết đi, anh sẽ luôn được gọi là Triệu Tử Long. Hơn nữa Triệu Tử Long có thể là tướng quân, đương nhiên cũng có thể là người tu đạo!”
Tôi cảm thấy lời nói của anh ấy rất có hàm ý, bèn giả vờ đã hiểu mà gật đầu, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, sao gạo nếp của sư phụ anh lại lợi hại như vậy? Nếu biết gạo nếp có thể đối phó với ma quỷ, thể nào em cũng ngủ trong lu gạo, để chúng không thể làm hại em.”
Triệu Tử Long buồn cười, lắc đầu rồi bảo: “Gạo nếp này không phải là gạo nếp bình thường. Nó là gạo nếp đã dùng để cắm nhang đặt trên đàn tế, dùng để cúng tế tổ sư gia nên đương nhiên có thể đối phó với những thứ không sạch sẽ.”
Tôi ồ lên một tiếng. Không biết vì sao khi ở cạnh anh ấy, trong lòng tôi cảm thấy rất yên tâm, cũng không còn thấy sợ hãi sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ chạy đến hại mình.
Tôi dẫn anh ấy về nhà. Khi nhìn thấy bốn cỗ quan tài màu đỏ trong sân, Triệu Tử Long cũng không khỏi nhíu mày. Anh ấy không vào nhà, mà bảo tôi ngồi trước cửa nhà chờ Tiêu Dao Tử về cùng với mình.
Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau trên bậc cửa, trời dần hửng sáng. Đột nhiên được thả lỏng thế này khiến cơn mệt mỏi kéo đến khắp người tôi, mí mắt tôi cứ díp lại, tôi ngủ gà ngủ gật, suýt thì ngã xuống đất.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của tôi, Triệu Tử Long cười bảo: “Sơ Cửu, em dựa vào vai anh mà ngủ này. Có anh ở đây, không ai dám làm tổn thương em đâu!”
Tôi thật sự quá buồn ngủ nên cũng không từ chối, nghiêng đầu dựa vào vai anh ấy rồi ngủ thẳng cẳng.
Không biết ngủ được bao lâu, tôi bị tiếng ồn ào của người trong thôn đánh thức. Lúc tôi mở mắt ra, Triệu Tử Long vẫn không hề nhúc nhích, ngồi thẳng cho tôi dựa đầu ngủ.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy bờ vai của anh ấy nhẹ nhàng hoạt động, giống như đã bị tê. Tôi cảm thấy áy náy trong lòng, định mở miệng nói câu xin lỗi thì Triệu Tử Long lắc đầu, ra hiệu không sao cả.
Mà lúc này tôi cũng chú ý đến, tất cả người dân trong thôn Ma Câu đều đang đứng dưới cây táo ở trước cửa nhà tôi, không ngừng chỉ trỏ mấy cỗ quan tài màu đỏ trong sân.
Tôi nhìn lên trời, bây giờ hẳn là buổi trưa nhưng ông Tiêu Dao Tử vẫn chưa về.
“Sơ Cửu, ông nội của cháu đâu?” Thấy tôi đã tỉnh, lúc này trưởng thôn mới đi đến hỏi thăm.
Đương nhiên tôi không dám nói ông nội mình đã gặp chuyện quái lạ, bèn hỏi ngược lại trưởng thôn: “Trưởng thôn, ông tìm ông nội của cháu làm gì ạ?”
“Haizz!” Nào ngờ trưởng thôn lại thở dài, đáp: “Sơ Cửu à, trong thôn chúng ta xảy ra nhiều chuyện quái lạ lắm. Cây cầu đá thì gãy mất, ngọn núi phía sau thôn toàn là sương mù, hoàn toàn không đi ra được. Mọi người đều đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể đi ra ngoài. Ông lo thôn của chúng ta đã dây phải thứ không sạch sẽ, lúc này mới định đến nhờ ông nội của cháu đi xem thử. Ông nội cháu là thợ sửa mộ, ít nhiều cũng hiểu một chút.”
Nghe thấy mấy chuyện mà trưởng thôn nói, tôi lập tức giật thót. Đang lúc tôi không biết trả lời trưởng thôn thế nào, Triệu Tử Long khẽ nói bên tai tôi một câu: “Đây là quỷ chặn đường. Đêm qua lúc anh và sư phụ chạy đến đã thấy trăm quỷ vây thôn. Không chỉ là phía sau núi, dưới sông cũng có đầy cô hồn dã quỷ. Đây là do người làm, là vì muốn nhốt tất cả người trong thôn của em lại.”
Tôi đã từng nhìn thấy đám quỷ dưới sông rồi, chỉ nhớ lại thôi mà khắp người tôi đã nổi hết da gà. Trưởng thôn và mọi người vẫn còn đang chờ câu trả lời của tôi, tôi không biết nên đáp thế nào, chỉ đành lấy cớ: “Ông trưởng thôn, ông nội cháu đã ra ngoài rồi, chắc buổi tối sẽ về ạ.”
“Được! Vậy chúng ta chờ buổi tối ông nội cháu về rồi nói tiếp!” Lúc nói chuyện, trưởng thôn cứ cố chen qua cổng để vào xem mấy chiếc quan tài màu đỏ trong sân nhà tôi, ông ấy còn cười ha ha bảo: “Sơ Cửu à, sao nhà cháu lại có mấy cỗ quan tài màu đỏ thế? Ông mới nhìn thấy lần đầu đấy, cháu cho ông vào xem một cái, mở mang tầm mắt nhé.”
Nhưng tôi lại không thể để ông ấy xem được, bởi trong một cỗ quan tài đang chứa thi thể của bà nội tôi.
Thế nhưng sức tôi thì nhỏ, ông trưởng thôn là người trưởng thành nên vẫn lách qua người tôi rất dễ dàng. Ngay lúc ông ấy sắp bước qua khỏi bậc cửa, Triệu Tử Long đột nhiên chống một tay lên cửa, cản trưởng thôn lại, còn nói thầm một câu bên tai ông ấy.
Tôi không nghe thấy rõ Triệu Tử Long đã nói gì, nhưng tôi thấy sắc mặt của ông trưởng thôn trở nên trắng bệch. Ông ấy ồ à mấy tiếng rồi gật đầu, sau đó lui ra khỏi cổng, đồng thời kêu gọi người dân trong thôn: “Mọi người hãy về trước đi, buổi tối chúng ta lại tới tìm lão Lý.”
Trưởng thôn vừa nói xong, thôn dân mới tản đi. Bọn họ vừa đi khỏi, tôi vội vàng hỏi anh ấy: “Anh vừa nói gì với ông trưởng thôn vậy?”
Triệu Tử Long cười khẽ, trả lời: “Anh nói cho trưởng thôn của bọn em biết trong quan tài không có ai cả, nhưng có thứ không sạch sẽ. Ai mở ra thì quan tài sẽ dành cho người đó.”
“Cũng may là anh lừa được ông trưởng thôn. Nếu để ông ấy thấy thi thể của bà nội em, e rằng cả thôn sẽ loạn lên mất.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không lừa ông ấy, trong quan tài thật sự không có thi thể nào cả.”
“Không thể nào, thi thể của bà nội em còn ở trong mà!” Tôi không tin, kéo anh ấy đến bên cạnh cỗ quan tài của bà nội tôi. Tôi dùng hết sức mình đẩy mở nắp quan tài ra được một cái khe, thế nhưng lúc tôi nhìn vào thì trong quan tài chẳng có gì thật.
Thi thể của bà nội tôi đã biến mất!
Tôi nhớ rất rõ, lúc ông nội dẫn tôi lên núi thì thi thể của bà nội tôi vẫn còn ở trong này. Vậy mà bây giờ nó đã biến mất.
Tôi nhìn Triệu Tử Long, trong lòng sinh nghi nên hỏi anh ấy: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao anh biết trong đây không có thi thể?”
Triệu Tử Long đậy nắp quan tài lại, rồi mới trả lời tôi: “Anh là người tu đạo, có thể ngửi thấy thi khí. Trong quan tài này không có thi khí, chứng minh bên trong không có thi thể. Có điều tối hôm qua, khi anh và sư phụ đến đây có phát hiện trong một căn nhà cũ ở phía đông của thôn có thi khí ngút trời, phải có ít nhất năm thi thể trong đó! Nếu anh đoán không sai, thi thể của bà nội em cũng ở trong căn nhà đó!”
Giọng điệu của Triệu Tử Long không đáng sợ chút nào, nhưng tôi lại sợ đến mức run rẩy. Bởi vì ở phía đông của thôn chỉ có một căn nhà, đó chính là nhà của Vương Tiểu Long.
Vương Tiểu Long bị Chu Bát Tự giết chết, tôi tìm được thi thể của gã trong lu nước. Nhưng cho dù cộng thêm thi thể của bà nội tôi thì cũng chỉ có hai thi thể mà thôi.
Hơn nữa, điều khiến tôi càng khó hiểu là, tại sao thi thể của bà nội tôi lại ở trong nhà của Vương Tiểu Long? Chắc chắn có người đã mang thi thể của bà nội tôi qua đó.
Tôi nói ra nghi ngờ trong lòng mình, Triệu Tử Long lại cau mày nói: “Sơ Cửu, không phải có người mang thi thể của bà nội em qua đó đâu. Trong căn nhà cũ đó có thứ thu hút bà ấy, là tự bà ấy đi qua!”
“Cái gì? Bà nội em tự mình đi qua đó?” Nghe được câu này, tôi càng cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, dù thế nào tôi cũng không tin là thi thể còn đi được. Huống chi thi thể của bà nội tôi đã mất đầu.
“Em không tin, em muốn đi tìm bà nội của em.” Tôi không chấp nhận được sự thật này. Trong lòng tôi rất ngột ngạt, rất khó chịu, tôi chỉ muốn đến nhà của Vương Tiểu Long xem thử.
Tôi nghĩ thầm, giờ đang là ban ngày, tôi cũng không sợ đâu.
Thế nhưng Triệu Tử Long lại kéo tôi lại, khuyên: “Sơ Cửu, chuyện trong thôn này không đơn giản như em nghĩ đâu. Chờ đi! Chờ sư phụ anh về lại tính. Anh tin sư phụ anh chắc chắn sẽ mang theo chân tướng về.”
Lời nói của Triệu Tử Long khiến tôi bình tĩnh lại, tôi tin Triệu Tử Long không lừa mình, thế nên tôi quyết định ngồi chờ ông Tiêu Dao Tử trở về cùng với anh ấy. Tôi cũng hy vọng ông ấy có thể đưa ông nội tôi bình an trở về đây.
Chúng tôi đợi mãi đến lúc mặt trời lặn xuống núi, song Tiêu Dao Tử vẫn chưa trở về. Ngay lúc tôi không nhịn nổi nữa, ông trưởng thôn đột nhiên chạy đến, vẻ mặt trông rất lo lắng, vừa nhìn thấy tôi liền hỏi: “Sơ Cửu, ông nội cháu về chưa? Ngay chỗ bờ sông xảy ra chuyện lớn rồi, người trong thôn đều đã qua đó.”
“Không tốt, đi thôi!” Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Triệu Tử Long đã thốt ra một câu, sau đó chạy trước đến cửa thôn.
Tôi và trưởng thôn vừa đuổi theo đến chỗ cây đa thì từ xa đã nghe thấy bờ sông vang lên những tiếng khóc rất thê thảm và u oán.
Tiếng khóc kia giống y như tiếng khóc tôi nghe được ở trên cầu đá trước đó, chính là tiếng quỷ khóc!

Bình Luận

0 Thảo luận