Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, Miêu Vương quan mới hoàn toàn hóa thành một đống tro tàn. Tôi và Triệu Tử Long tìm kiếm xương cốt của sư phụ, thu nhặt rồi chôn cất trên đất của Miêu Vương quan.
Từ biệt Miêu Vương quan, chúng tôi lại xuống núi, đi tới huyện thành. Triệu Tử Long thử liên lạc với Đại Bưu, nhưng căn bản là không liên lạc được.
Chúng tôi tới được huyện thành, đi hỏi thăm tất cả các cửa hàng chuyên lo chuyện mai táng hậu sự, nhưng từ đầu tới cuối đều không tìm được chút manh mối nào liên quan tới lão thầy bói kia.
Bọn họ giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này, không để lại tý dấu vết nào có thể khiến người ta lần ra được. Lộ phí đi đường trên người tôi và Triệu Tử Long đã không còn đủ nữa. Nếu như vẫn không tìm được nơi dừng chân, e là hai đứa chúng tôi sẽ phải ngủ ngoài đường.
Trước kia, tôi vẫn luôn ở trong Miêu Vương quan nên không biết đồng tiền đáng quý thế nào. Sau này xuống núi rồi tôi mới biết, một đồng tiền cũng có thể làm khó bậc anh hùng. Đồng thời, tôi càng thấu hiểu hơn những việc mà Triệu Tử Long đã làm vì chúng tôi lúc anh ấy mới xuống núi, vì sư phụ, vì tôi...
Không còn sư phụ nữa, chúng tôi chỉ còn có thể nương tựa vào nhau.
Sau khi dùng số tiền cuối cùng trên người để ăn một bát mỳ, Tử Long bèn đưa ra ý kiến: "Sơ Cửu, hay là trước tiên anh với em cứ đi dò la tin tức của Tả Âm đã. Hiện giờ chúng ta không tìm được Đại Bưu, cũng không tìm thấy lão thầy bói đã cướp đi trân châu Tàng Phong. Tả Âm và Bạch gia từng bắt tay với nhau, chúng ta tới Bạch gia, chưa biết chừng sẽ kiếm được tin tức của Tả Âm đấy!"
Tôi trầm tư một lúc, cảm thấy lời Tử Long nói rất có lý, nên gật đầu đồng ý, chuẩn bị đến Bạch gia một chuyến trước tiên. Nhưng chúng tôi vừa quyết định xong xuôi thì Diệp Đường lại gọi điện thoại đến.
Triệu Tử Long nhìn cái tên hiện ra trên màn hình điện thoại, lưỡng lự trong thoáng chốc rồi mới đưa điện thoại cho tôi, "Em nghe điện thoại đi."
Tôi cười bất lực, hiểu rõ ý của Tử Long, cho nên đành cầm điện thoại, ấn nghe rồi mở miệng hỏi trước: "Diệp Đường, sao thế?"
"Sơ Cửu, cậu có thể giúp tôi không?"
Tôi không ngờ Diệp Đường vừa mở lời đã nhờ tôi giúp đỡ, hơn nữa, tôi nghe ra được sự mệt mỏi trong giọng cô ấy.
Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện, vội hỏi thăm: "Diệp Đường, sao vậy?"
"Sơ Cửu, tôi không biết nên tin ai nữa, tôi chỉ tin tưởng cậu, cậu có thể giúp tôi không?" Tiếng nói của Diệp Đường mỗi lúc một yếu dần.
Cảm nhận được trạng thái của cô ấy lúc này, trong lòng tôi vô cùng lo lắng, "Diệp Đường, tôi nợ cô một mạng. Hơn nữa tôi cũng từng hứa với cô, bất kể cô muốn làm gì, tôi cũng sẽ làm cùng cô.
Diệp Đường dường như đã thở phào nhẹ nhõm, sau đó bảo chúng tôi chờ, cô ấy phái người qua đón.
Tôi cũng an ủi cô ấy, bảo cô ấy không cần quá gấp gáp. Sau khi tôi ngắt điện thọai, Tử Long bèn hỏi tôi: "Sơ Cửu, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Diệp gia có vẻ đã gặp chuyện gì đó, giờ gọi điện nhờ chúng ta giúp đỡ." Tôi lắc đầu, nói: "Nhưng cụ thể như thế nào thì cô ấy vẫn chưa nói rõ, Tử Long, anh nghĩ sao?"
Triệu Tử Long cười, vỗ vai tôi, nói: "Diệp Đường và bác Diệp đều là những người có tình có nghĩa, cô ấy đã trông cậy vào chúng ta, thì chúng ta cũng không có lí do gì để từ chối cả. Hơn nữa, em muốn làm gì, anh cũng đều sẽ ở phía sau em, bảo vệ em!"
Tử Long nói đến vế sau còn mỉm cười. Tôi sao có thể không hiểu ý của anh ấy là gì, anh ấy đang ám chỉ tôi và Diệp Đường đây mà.
Đối với chuyện này, tôi không dám tiếp tục nói nữa. Tôi sợ đến lúc Tử Long thực sự nói mấy câu trêu đùa này trước mặt Diệp Đường, chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Từ huyện thành tới trên tỉnh không xa lắm, mất khoảng ba giờ đi xe. Khoảng hơn hai giờ chiều, người của Diệp Đường phái tới đã đến đón chúng tôi.
Xe đón chúng tôi là một chiếc xe rất to, trông rất sang trọng. Sau lại, Tử Long thầm nói với tôi, chiếc xe này ít nhất cũng hơn triệu, từ đó cũng có thể thấy, rốt cuộc Diệp gia phải giàu có cỡ nào.
Một triệu cũng đủ để tôi và Tử Long ăn mỳ cả đời rồi, lại còn mỗi bữa có thể thêm thịt nữa, đây là suy nghĩ của tôi lúc đó, nhưng tôi cũng không dám nói ra.
Sau khi lên xe, chúng tôi đi thẳng lên trên tỉnh. Lái xe rất lịch sự, lúc lên xe còn dặn chúng tôi cứ nhắm mắt ngủ, khi nào đến nơi sẽ gọi chúng tôi dậy.
Tôi và Tử Long cũng không khách sáo, dù sao thì mấy hôm nay chúng tôi cũng đã rất mệt mỏi. Hai người chúng tôi cứ thế dựa vào nhau mà thiếp đi.
Đến được Diệp gia thì cũng là lúc trời tối. Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy ngay một căn biệt thự ven hồ rất lớn. Ở cổng của biệt thự có một cái hồ nhân tạo, lại còn có cả hồ bơi, cổng thì có người canh gác.
Căn biệt thự này có phong thủy rất tốt, phía sau là núi, phía trước là hồ nhân tạo, đúng nghĩa với phía trước có tầm nhìn, phía sau có chỗ dựa theo bố cục trong phong thủy.
Tôi còn đang giật mình trước khung cảnh trước mặt thì Tử Long ở bên cạnh đã nói nhỏ với tôi: "Sơ Cửu, nhìn mảnh đất có phong thủy tốt thế này, lại còn cả căn biệt thự lớn trước mặt, vừa nhìn đã biết là một gia tộc lớn. Ngày trước anh từng nghe nói, Diệp gia là gia tộc đạo môn lớn nhất khu vực Tây Nam. Bây giờ được tận mắt trông thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền."
Mặc dù tôi không hiểu rõ lắm về gia tộc Đạo môn, nhưng nhìn biệt thự tráng lệ và kết cấu phong thủy trước mặt, trong lòng cũng hiểu ra được chút ít.
"Triệu Tử Long, Lý Sơ Cửu, cuối cùng cũng đợi được hai người đến rồi. Mau vào đi!" Đúng vào lúc tôi và Tử Long còn đang đứng ngoài cổng thì thầm nói chuyện, bác Diệp đã ra tới đón chúng tôi.
Tôi nhìn nhịp bước vững vàng của bác ấy, có vẻ nội thương đã ổn định rồi. Vừa trông thấy chúng tôi, bác Diệp đã nói rất nhiệt tình, "Mau theo tôi vào trong, tiểu thư đang đợi hai người! Nhưng một lát nữa, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng hi vọng hai người hãy nể mặt tiểu thư, nghĩ đến đại cục, vậy đã coi như là giúp tiểu thư nhà chúng tôi rồi."
Lời này của bác Diệp khiến tôi và Tử Long đều có phần bất ngờ. Tử Long nghi hoặc nhìn bác Diệp một cái, sau đó nhắc nhở tôi tùy cơ hành động.
Chúng tôi đi theo sau bác Diệp vào trong biệt thự. Sau khi vào bên trong, tôi mới thấy trong đại sảnh của biệt thự, có rất nhiều người đang ngồi đó.
"Sơ Cửu, Tử Long, hai người đến rồi à?" Lúc chúng tôi bước vào phòng, Diệp Đường đang dựa vào sô pha, ôm trán. Nhìn thấy chúng tôi đến, cô ấy lập tức như được thả lỏng, mỉm cười chào hỏi, mời chúng tôi ngồi xuống.
Lúc tôi bước qua, có quan sát một lượt người trong đại sảnh, ngồi ở vị trí gia chủ là một người đàn ông trung niên chừng gần năm mươi tuổi.
Vóc dáng ông ta rất vạm vỡ, mắt to mày rậm, khuôn mặt cũng rất lớn, đem lại cho người khác cảm giác rất hung dữ. Nhìn thấy chúng tôi, dường như ông ta còn nở nụ cười mang theo sự khinh bỉ.
Lúc bác Diệp giới thiệu, tôi mới biết ông ta là nhị gia chủ, cũng là chú hai của Diệp Đường, tên là Diệp Trường Phong. Mà ngồi bên cạnh ông ta, là một người trông chỉ xấp xỉ tuổi chúng tôi, có vẻ rất ngạo mạn, lạnh lùng, chính là con trai của Diệp Trường Phong, Diệp Thiếu Khanh.
Từ lúc chúng tôi bước vào tới giờ, người này vẫn không nhìn chúng tôi lấy một lần, có vẻ xem thường tôi và Triệu Tử Long.
"Chú hai, đây là hai người bạn mà cháu mời tới, Triệu Tử Long, Lý Sơ Cửu. Cháu muốn mời bọn họ đi giúp một chuyến!" Chúng tôi vừa ngồi xuống thì Diệp Đường đã lên tiếng giới thiệu.
"Chà..." Diệp Trường Phong hắng giọng một cái, liếc nhìn chúng tôi, nói với giọng khá là khinh bỉ: "Chú còn tưởng cháu sẽ mời cao nhân nào đó đến giúp, kết quả lại mời hai thằng nhà quê này đến. Cháu định lấy mạng của cha cháu ra làm trò đùa ư?"
"Đúng vậy, chúng tôi là đồ nhà quê, thế thì sao nào? Chúng tôi thứ nhất không cầu xin ông, thứ hai cũng không sợ ông, và tuyệt đối cũng không phải kiểu mắt chó nhìn người thấp!" Nghe thấy câu nói của Diệp Trường Phong, Tử Long lạnh lùng đáp lại một câu.
Nếu không vì nể mặt Diệp Đường thì chúng tôi đã quay đầu bước đi luôn rồi. Nói như thế đã là rất lịch sự.
"To gan, dám nói chuyện với gia chủ nhà chúng ta bằng cái giọng đó, muốn chết à!" Tử Long vừa dứt lời, một tên đệ tử đứng phía sau Diệp Trường Phong đã lao tới, ra tay với Tử Long.
Thân thủ của Tử Long lợi hại hơn so với tôi, tôi tin anh ấy. Tên đệ tử chỉ coi chúng tôi như hai thằng nhà quê thật sự, nhưng gã còn chưa lao tới gần thì Tử Long đã ra tay trước rồi. Anh ấy cho hắn ta một nắm đấm, khiến hắn ta liên tục lùi về phía sau vài bước.
"Chú hai, đủ rồi! Đây là người mà cháu mời tới, xin chú hãy tôn trọng bọn họ. Dù sao thì, ở Diệp gia này, vẫn là do cha cháu làm chủ!" Lúc không khí trong đây trở nên căng thẳng, Diệp Đường đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng quát lên.
"Hừ!" Sắc mặt Diệp Trường Phong khá là khó coi, ông ta đằng hắng một tiếng rồi cũng đứng lên, nói bằng cái giọng rất quái gở: "Vâng. Anh cả bệnh rồi, giờ cháu là lớn nhất. Nhưng anh cả cũng là anh ruột của chú. Chú không muốn cháu mời mấy cái gã vô danh tiểu tốt này đến rồi làm lãng phí thời gian của anh cả. Hiện giờ, cháu đang là người cầm quyền trong cái nhà này, vậy thì chú hai chỉ có thể nghe lời cháu. Cháu chuẩn bị xong xuôi thì chú sẽ bảo Thiếu Khanh đi cùng cháu. Chúng ta đi..."
Diệp Trường Phong này nói xong liền kêu người của mình rời khỏi. Ông ta đi rồi, đại sảnh chỉ còn lại có vài người chúng tôi.
"Sơ Cửu, Tử Long, xin lỗi vì để hai người phải nghe mấy lời vừa rồi!" Diệp Đường mỉm cười bất lực với chúng rồi, nói xin lỗi: "Chú hai tôi chính là người như vậy, ông ấy cũng chỉ vì lo lắng cho cha tôi thôi, mong hai người đừng để tâm."
Lúc này, Diệp Đường trông rất tiều tụy, cũng rất yếu ớt, khiến tôi có chút đau lòng, bèn chủ động nói: "Diệp Đường, không sao cả, nhưng cô nhờ chúng tôi giúp đỡ, không biết chúng tôi cần phải làm gì?"
Diệp Đường nhìn tôi và Tử Long, ánh mắt không có bất kì né tránh nào: "Sơ Cửu, Tử Long, tôi mời hai người đến, là muốn hai người cùng chúng tôi đi tìm một thứ, nấm quan tài!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận