Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 106: Âm tào địa phủ

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Nhìn điệu cười quái dị của tên cầm đầu đám âm binh là tôi biết sắp có chuyện rồi. Nhưng tôi không ngờ rằng, gã lại định đưa cả tôi xuống âm tào địa phủ.
Hoảng hồn khi biết mình sắp bị bắt xuống âm phủ, tôi chẳng màng đến đám âm binh phía sau nữa, tức tối quát hắn: "Ngươi dám lừa ta?"
"Khà khà..." Tên cầm đầu lạnh lùng cười đáp: "Chớ trách ta, muốn trách hãy trách bạn của ngươi không coi đám quỷ sai bọn ta ra gì. Ta muốn hắn biết kết cục của những kẻ dám đắc tội với âm binh, không chỉ mình hắn mà còn liên lụy đến tất cả những người quanh hắn! Huống hồ gì, ngươi cũng sắp chết, dù đến trước mặt Diêm Vương gia, ta cũng chẳng ngán ngươi kiện cáo! Đưa đi!"
Nói đoạn, tên âm binh cầm đầu vung sợi xích câu hồn trong tay. Hắn vừa vung tay, đám âm binh lập tức xông tới.
Chỉ trong chớp mắt, chúng đã lù lù ngay trước mắt tôi, một cơn lốc đen khổng lồ cùng lúc xuất hiện.
Cơn lốc đen ngòm vừa hiện ra trước mặt là tôi cảm nhận ngay được một lực hút cực mạnh. Vốn dĩ tôi đang ở trạng thái linh hồn, cơ thể không có trọng lượng, bởi vậy tôi chỉ biết trơ mắt nhìn mình bị cuốn theo dòng xoáy.
"Thằng khốn, ông không tha cho mày đâu!" Tôi căm phẫn gào lên trong lúc muốn quay đầu kêu cứu.
Nhưng vừa ngoảnh lại đã thấy sau lưng chi chít dễ phải đến hơn nghìn âm hồn. Họ toàn là những người chết ở trại Cổ Miêu, không còn bất kì ý thức gì.
Nhưng sau khi thấy âm binh thì họ bắt đầu muốn tháo chạy, tiếc rằng ba hồn bảy phách của họ đã tan biến, còn nhẹ hơn cả cơ thể tôi lúc này. Tất cả không kịp chạy trốn, đều bị hút thẳng vào cơn lốc đen.
Phía sau lưng tôi là một mảng đen kịt, lúc nhúc hỗn loạn, tôi không nhìn thấy đám Tử Long, họ cũng không thấy được tôi.
Tôi muốn chạy trở về, nhưng lực hút kia quá mạnh, tôi đã bị hút đến rìa mép xoáy. Tôi còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị hút vào vòng xoáy đen.
Sau khi hồn phách bị cuốn đi, tôi rơi vào một khoảng không tăm tối mênh mông, cơ thể bị quăng quật không ngừng, xém chút đã nôn mửa, cả đầu óc chỉ còn cảm giác xoay mòng mòng.
Trạng thái khó chịu này kéo dài chừng một, hai phút, trước mắt tôi mới hiện ra ánh sáng của hoàng hôn. Cả thế giới nhuộm trong ráng chiều, như cảnh tượng lúc mặt trời đang lặn xuống. Nhưng xung quanh không một bóng cây ngọn cỏ, chỉ toàn cát vàng, hoang tàn vô tận, không chút sức sống.
Sau khi có thể đứng vững, tôi thấy một cánh cổng đá khổng lồ hiện ra trước mắt mình. Cổng cao chừng mười trượng, chao ôi hùng vĩ.
Hai sợi xích sắt khổng lồ treo ngay phía trên cổng đá. Chính giữa đỉnh cổng đá đó ba chữ lớn khắc nổi chình ình: Quỷ Môn Quan!
Phía dưới Quỷ môn quan còn có mấy tên quỷ sai đứng gác, bên cạnh họ là chó canh cửa địa ngục.
Xem ra, tôi đã bị đưa tới âm tào địa phủ rồi!
Sau khi nhận ra điều đó, đám âm hồn từ trại Cổ Miêu cũng đã xuất hiện phía sau tôi, xếp hàng ngay ngắn thành một đoàn dài tăm tắp.
Con chó canh cửa địa ngục với tròng mắt đỏ lòm, đang nhe nanh gầm gừ điên cuồng về phía chúng tôi, trông cực kì dữ tợn. Mỗi tiếng sủa vang lên, tôi và cả những âm hồn sau lưng đều không khỏi run lên cầm cập.
Đợi sau khi toàn bộ số âm hồn của trại Cổ Miêu đều đã bị hút vào, đội ngũ âm binh mới xuất hiện trước Quỷ môn quan, vẫy tay một cái, những âm binh đó đưa chúng tôi tiến vào bên trong.
Ngay khi bước qua Quỷ môn quan, một con đường thênh thang cát vàng hiện ra trước mắt tôi. Nhưng lạ một nỗi, hai bên đường mọc đầy những đóa hoa rực đỏ như lửa.
Những bông hoa ấy không có lá, chỉ có thân rễ. Tôi là người tu đạo, hiển nhiên biết rằng đây là chốn nào, đây chính là con đường hoàng tuyền.
Loài hoa mọc đầy bên đường chính là hoa bỉ ngạn. Giống hoa này chỉ nở nơi âm tào địa phủ!
Tôi tức tốc hồi tưởng lại, hình như đi qua đường hoàng tuyền là đến thập điện Diêm La. Nếu đã vào thập điện Diêm La thì đừng hòng sống sót quay trở về.
Trừ phi tôi là Tôn hầu tử, nếu không dẫu cho Đại La thần tiên tới cũng bó tay.
Nghĩ đến đây, tôi không đi tiếp nữa, dừng lại quát mắng: "Ngươi là quỷ sai của địa phủ mà lại lừa lấy mạng sống của ta. Tuy ta đã có tên trên sổ sinh tử, tuổi thọ còn lại không quá ba năm, nhưng hiện tại ta vẫn là người sống, ngươi chưa có tư cách câu hồn của ta! Vì bạn bè ta không nể mặt ngươi mà ngươi trút giận lên ta. Lát nữa đến gặp Diêm Vương gia, cho dù hồn bay phách tán ta cũng phải đòi lại công lý."
"Khà khà..." nghe thấy tôi nói vậy, tên âm binh cầm đầu cũng dừng bước lại, cười lạnh: "Đúng thế, bạn của ngươi đã xúc phạm đến ta, đích thân ta sẽ đi trói hồn hắn, đợi khi hắn đến âm tào địa phủ, ta sẽ cho hắn biết kết cục khi đối đầu với ta thê thảm nhường nào. Còn ngươi muốn kiện ta, ngươi đã hết cơ hội rồi. Ta sẽ không đưa ngươi tới gặp Diêm Vương gia mà đưa thẳng tới mười tám tầng địa ngục, để ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!
Sư phụ Tiêu Dao Tử từng nói với tôi rằng, thành viên ở địa phủ đều do người sống biến thành, đương nhiên cũng sẽ giữ thói giảo hoạt, giả dối của con người. Hôm nay tôi đã được trải nghiệm rất đầy đủ.
Nhưng tôi... không phục!
"Dù có chết, ta cũng phải làm loạn âm tào địa phủ, để Diêm Vương gia đến phân xử cho ta!" Tôi giận dữ quát lên dồn sức húc mạnh tên quỷ sai bên cạnh, co giò chạy thẳng về phía Quỷ môn quan.
Nhưng vừa bỏ chạy, tôi lập tức biết mình đã mắc lừa. Tôi nghe thấy tên âm binh cầm đầu hét lớn: "Có âm hồn muốn đào tẩu, âm binh nghe lệnh, đánh cho hắn hồn bay phách tán!"
Nghe thấy lời gã nói, tôi mới hiểu ra, ban nãy gã cố tình để tôi chạy để có cớ khiến tôi hồn bay phách tán.
Nhưng tôi đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể liều mạng chạy về phía Quỷ môn quan. Chưa chạy tới nơi thì đám âm binh quỷ sai đằng sau đã đuổi kịp.
Xích câu hồn trong tay chúng quật vang "vù vù". Nghe thấy âm thanh như tiếng truy hồn ấy, tôi vô thức ngoảnh lại nhìn.
Chúng đã đuổi sát tới nơi, tay chúng quăng thẳng sợi xích câu hồn trong tay về phía tôi, sợi xích tròng ngay vào cổ tôi. Chúng giật mạnh sợi xích về sau, cả người tôi ngã ngửa xuống đất.
Tôi còn chưa đứng được dậy đã bị chúng kéo lê tới chân tên âm binh cầm đầu. Hắn giẫm lên ngực tôi, di chân thật mạnh, nở nụ cười thâm hiểm: "Ta cho ngươi biết, ở địa phủ mà bỏ trốn là tội chết!"
"Cứu mạng với, Diêm Vương gia, xin cứu mạng tôi với!" Lúc này tôi đã bất chấp tất cả, đành phải liều mình kêu cứu. Đây là cơ hội duy nhất của tôi, nếu bây giờ bị thằng ranh này làm cho hồn bay phách tán thì tôi thật sự không còn lấy một cơ hội mong manh nào để hoàn hồn.
"Ha ha..." Tôi gào lên như vậy thì tên âm binh cầm đầu khinh bỉ cười vang: "Vương Diêm gia ngự trong điện Diêm La, ngươi có gào rát họng, Diêm Vương gia cũng không nghe thấy đâu! Tiếc cho ngươi sẽ không còn cơ hội đầu thai nữa, nếu không ta sẽ tận tình chỉ dạy cho ngươi đạo làm quỷ, làm người!"
Lúc hắn nói, tôi trông thấy hắn giật căng sợi xích câu hồn trong tay, sợi xích vốn mềm dẻo bỗng chốc biến thành thanh trường kiếm bén nhọn.
Thanh trường kiếm tỏa ra luồng khí màu đen, khi nhìn thấy thanh kiếm này, phần hồn của tôi không khỏi run rẩy, dường như bẩm sinh các linh hồn đã khiếp sợ thứ này.
"Chết đi!" Tên âm binh cầm đầu gằn giọng, trường kiếm trong tay đâm thẳng xuống tôi. Khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng nhắm nghiền đôi mắt, đợi kết cục hồn bay phách tán.
Con người... số mệnh đã định sẵn không thể đấu lại được với đất!
"Nếu ngươi dám đâm xuống, ta nhất định sẽ tìm ra mộ phần của ngươi, nghiền xương cốt ngươi thành tro bụi, hủy diệt cả hồn lẫn xác, khiến ngươi trọn kiếp không được siêu sinh! Còn cả âm tào địa phủ của các ngươi, nghe Lỗi gia ta nói đây. Nếu các ngươi ra tay trợ giúp, hôm nay ta sẽ thay đổi Diêm La Vương của địa phủ các ngươi! Vương Lỗi ta nói là làm. Dám giết anh Cửu của ta, ta sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi!" Đúng vào lúc tôi đợi chờ bị hồn bay phách tán, giọng nói của Vương Lỗi vang lên bên tai tôi như tiếng một vị thần. Khí thế dũng mãnh uy nghiêm vô bờ ấy làm tên âm binh đang định khiến tôi hồn bay phách tán chết đứng.
Thanh trường kiếm trong tay hắn chỉ còn cách ngực tôi một khoảng chưa tới mười cen ti mét, nhưng lúc này gã đã hoàn toàn ngây ra, không đâm xuống nữa.
Còn tôi khi nghe thấy giọng nói của cậu ấy thì nhiệt huyết sục sôi, trong lòng ngoài kinh ngạc thì phần nhiều là cảm động... nỗi cảm động sâu sắc mãi không nguôi!
Đợi khi tôi mở mắt ngoái đầu nhìn đã thấy Vương Lỗi cưỡi trên một con gà trống khổng lồ, tay cầm xích trấn hồn, oai nghiêm ngạo nghễ đi từ ngoài Quỷ môn quan vào.

Bình Luận

0 Thảo luận