Tôi chưa bao giờ ngờ tới rằng, lão ta lại còn có một chiêu này, càng không ngờ có một thanh kiếm được giấu trong cây gậy sắt của lão ta!
Thanh kiếm dài với phần lưỡi mỏng và hẹp, khoảng cách giữa chúng tôi lại quá gần, tôi không thể tránh được! Tôi trợn trừng mắt nhìn thanh kiếm đâm về phía mình.
Tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể dựa vào bản năng mà dịch người sang, cố gắng hết sức tránh cho thanh kiếm đâm trúng tim.
Tôi cũng không rút nắm đấm lại, chỉ trong chớp mắt, trong đầu tôi đã có tính toán. Cho dù tôi chết, cũng sẽ không để cho lão ta được dễ chịu.
Tôi đấm một cú thật mạnh vào đầu Chu Bát Tự. Tôi đã dồn toàn bộ sức mạnh vào cú đấm này. Khi cú đấm trúng đầu lão ta, cơ thể của Chu Bát Tự cũng lập tức đập mạnh xuống đất, theo đà của cú đấm.
Khi thanh kiếm dài của lão ta đâm vào cơ thể tôi, tôi chỉ cảm thấy có một cơn đau nóng rát ở ngực, tiếp theo không có cảm giác gì nữa. Tôi thực sự không thể tin rằng, tôi đã bị thanh kiếm của lão ta đâm trúng!
Tôi nhìn xuống, thanh kiếm vẫn đang cắm trên người tôi. Từ miệng vết thương, máu tươi ào ạt chảy xuống.
Nếu là một người bình thường trúng phải cú đấm này của tôi, cho dù không chết cũng sẽ bị chấn động não. Mặc dù Chu Bát Tự là xác sống, nhưng lúc này lão ta cũng không thể nào không chịu ảnh hưởng. Sau khi lão ta ngã đập người xuống đất, lão vẫn nằm bất động, máu rỉ ra từ mũi và miệng lão.
Cơ thể lão ta thỉnh thoảng còn co giật.
Nhưng trong thâm tâm tôi biết, chỉ như vậy thì không thể giết chết Chu Bát Tự, bởi vì lão ta là xác sống. Chỉ khi giết chết được vua cổ Tam Thi trong cơ thể của lão thì mới có thể thật sự giết chết lão ta.
Tôi điều hòa hơi thở, cảm nhận được trên trán đã không ngừng đổ mồ hôi, môi thì nứt nẻ. Ngoài ra, còn có một cảm giác chết tiệt nữa chính là, tôi có thể cảm thấy được sức lực trong người đang không ngừng trôi đi mất...
Máu đã nhuộm đỏ quần áo của tôi, trên mặt đất cũng xuất hiện một vũng máu. Tôi hít một hơi thật sâu, vết thương đột nhiên đau khủng khiếp, cơ thể tôi co giật vì đau đớn.
Tôi không dám rút thanh kiếm ra, vì như vậy tôi sẽ chảy máu nhanh hơn. Tôi chạm vào vị trí của trái tim mình, lập tức cười lớn, nói: "Ha ha... Còn thiếu một chút, e là chỉ cách một hai cen-ti-mét thì thanh kiếm của ông sẽ đâm vào trái tim tôi! Chu Bát Tự, lần này là ông trời cũng muốn giúp tôi, để tôi có thể giết chết thứ ác ma như ông! Khụ khụ..."
Tôi đã quá kích động, bởi vậy chỉ nói được mấy câu, tôi lại ho dữ dội đến nỗi máu sặc ra khỏi miệng.
Nhưng lúc này tôi đã không cảm thấy bất cứ đau đớn nào. Tôi đã sắp giết chết được lão ta. Và tôi đã đợi ngày này tám năm rồi.
Người nhà của tôi đã chết oan chết uổng, còn cả người dân trong thôn Ma Câu nữa, họ cũng bị lão ta làm hại. Cuối cùng tôi đã có thể đòi lại công bằng cho bọn họ rồi. Cho dù tôi có chết, xuống dưới kia gặp được sư phụ, tôi cũng có mặt mũi để nói với người, tôi đã báo thù cho người!
Tôi chưa bao giờ được cười một cách thoải mái như vậy, cũng chưa bao giờ được cười nhẹ nhõm như vậy. Tôi lau máu nơi khóe miệng bằng tay áo, sau đó lấy một lá bùa từ trong túi ra. Miệng đọc chú ngữ, lá bùa lập tức bùng cháy.
Tôi buông tay, lá bùa đang cháy rơi thẳng xuống. Chu Bát Tự là xác sống, không phải là người sống. Lão ta có cổ Tam Thi trong người, vì vậy chỉ có dùng lửa đốt lão ta thành tro mới có thể khiến lão ta biến mất mãi mãi.
Nhưng khi lá bùa sắp rơi lên người lão, Chu Bát Tự bất ngờ tỉnh dậy, thổi mạnh một hơi làm lá bùa đang cháy bay lệch đi.
Lá bùa không rơi lên người lão ta, mà rơi xuống đất, rất nhanh đã biến thành một đống tro tàn.
"Ta đã từng nói, không ai có thể giết chết ta! Đến cả tôn chủ của Linh tộc cũng không thể, huống chi là ngươi?" Chu Bát Tự đã hoàn toàn bị chọc tức, lão gầm lên một tiếng, há to miệng.
Miệng lão ta mở to, tôi thấy cổ họng lão ta bắt đầu cuộn lên.
"Chết tiệt! Là cổ Tam Thi!" Khuôn mặt tôi trở nên trắng bệch khi nhìn thấy động tác quen thuộc của lão. Nhưng phản ứng của cơ thể tôi quá chậm, vừa di chuyển thì thanh kiếm cắm trên người dường như lại khuấy loạn bên trong cơ thể tôi, điên cuồng xé toạc cơ thể tôi.
Cơn đau dữ dội gần như khiến tôi ngất đi, cũng như không còn khả năng tránh né. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn một con cổ Tam Thi màu vàng bay ra khỏi miệng lão ta.
Cổ Tam Thi vừa bay ra khỏi miệng lão ta thì đã bay thẳng tới chỗ cổ tôi. Tôi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ùa tới, lạnh tới nỗi, tôi không nhịn được liền run rẩy. Tôi giơ tay định chạm vào nó, nhưng nó đã chui vào trong cổ tôi.
Ngay trong khoảnh khắc này, tôi bật cười mà trong lòng thì lại mất mát không thôi. Trong thâm tâm, tôi vô cùng hối hận, hận bản thân không có bản lĩnh, hận bản thân không thể giết chết Chu Bát Tự, trả thù cho mọi người.
Chỉ còn thiếu một chút nữa là tôi có thể đốt lão ta thành tro. Nhưng bây giờ, tôi đã bị cổ Tam Thi của lão ta tấn công.
Tôi nhớ rất rõ, khi sư phụ bị trúng cổ Tam Thi ở thôn Ma Câu, người đã phải chặt đứt một cánh tay mới giữ được mạng sống.
Tôi cũng nhớ kết cục của ông chú thợ rèn khi trúng phải cổ Tam Thi, chú ấy đã biến thành một vũng máu, đến xương cốt cũng không còn.
"Kiểu chết như thế này quá thê thảm, cũng quá khó coi! Tôi không biết, liệu mình còn có thể đi đầu thai không?" Trong khoảnh khắc đứng sát ranh giới cái chết, tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Tôi cũng không định cố giãy giụa vô vị, mà là dựa vào quan tài đá, từ từ ngồi xuống. Tôi đã không còn cảm thấy bất cứ đau đớn nào, chỉ chờ đợi cái chết đến.
Chu Bát Tự cũng bò dậy, cười thâm độc: "Lý Sơ Cửu, cho dù ngươi chết thì cũng coi như là đáng giá! Ngươi có biết không? Cổ Tam Thi vừa chui vào cơ thể ngươi chính là vua cổ Tam Thi! Ngươi chết bởi vua cổ Tam Thi cũng không có gì oan uổng. Ta cũng không cần phải giữ vua cổ Tam Thi trong người nữa, ta sắp trở thành một người bình thường! Ha ha ha..."
Lúc này Chu Bát Tự cười rất hả hê. Tiếng cười không ngừng vang vọng trong phòng.
Tôi không nói chuyện, cũng không giãy giụa mà cứ nhìn chằm chằm vào Chu Bát Tự. Bởi vì tôi từng nghe người ta nói rằng, khi một người sắp chết, nếu họ cứ nhìn vào một ai đó, vậy thì sau khi chết đi, được đầu thai chuyển thế cũng vẫn sẽ nhớ được hình dáng của người đó. Tôi không cam lòng, bởi vậy tôi sẽ luôn ghi nhớ hình dáng của Chu Bát Tự. Ngay cả kiếp sau, tôi cũng sẽ quyết báo thù!
"Hừ! Hãy nhớ kỹ khuôn mặt của ta, nhanh thôi, ta sẽ trở thành một người sống bình thường rồi! Ngươi sẽ được tận mắt thấy cảnh tượng kỳ diệu này, ngươi nên cảm thấy vinh dự! Ha ha..." Chu Bát Tự hoàn toàn không cảm thấy lấn cấn, ngược lại còn bảo tôi nhìn lão.
Chu Bát Tự lấy cái hũ ra, đặt luôn vào trong quan tài đá! Nhắc đến cũng kỳ lạ, cái hũ vốn trống rỗng, cho dù đã đựng một bé trai, song cũng không có tý trọng lượng gì.
Vậy mà khi chạm vào lớp máu thì lập tức chìm xuống.
"Đây là linh hồn của đứa bé được sinh ra bởi âm nữ mười kiếp, ta muốn mượn ba hồn bảy vía của nó để được trở lại làm người. Áo da người trên cơ thể ta đã đủ để chống lại lôi kiếp giáng xuống khi ta đi ngược lẽ trời! Ha ha... Đợi đã..." Chu Bát Tự nói đến đây, có vẻ như lão ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn tôi, hoảng hốt nói: "Vua cổ Tam Thi của ta đã chui vào cơ thể ngươi, đáng lẽ người phải biến thành một vũng máu rồi chứ? Nhưng tại sao bây giờ ngươi vẫn không hề hấn gì?!"
Chu Bát Tự nói vậy, tôi cũng ngơ người. Đúng là vua cổ Tam Thi đã chui vào cổ tôi, giờ cũng được hai ba phút rồi, nhưng hình như tôi không cảm thấy có gì bất thường cả!
Ngoài cơn đau của vết thương do bị kiếm đâm và cảm giác choáng váng vì mất máu quá nhiều, tôi hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào khác trong cơ thể.
Tôi biết sự lợi hại của chất độc từ cổ Tam Thi, người nào dính phải đều sẽ lập tức biến thành một vũng máu. Người có đạo hạnh cao cường có lẽ có thể chống cự được một lúc, nhưng cơ thể rồi cũng sẽ khô héo dần.
Huống hồ thứ chui vào trong cơ thể tôi chính là vua cổ Tam Thi, độc tính phải dữ dội hơn gấp nhiều lần so với cổ Tam Thi thông thường. Nhưng bây giờ tôi lại không cảm nhận được có bất cứ khác thường gì.
Tôi còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, lại vội vàng động đậy cơ thể, nhưng rồi cũng phát hiện không có bất cứ triệu chứng gì.
"Không thể nào, chắc chắn là không thể nào! Cổ độc Tam Thi của ta là cổ độc mạnh nhất ở trại Cổ Miêu! Ngoài ta ra, không một ai có thuốc giải! Hơn nữa, lần này là chất độc của vua cổ Tam Thi, ngay cả ta cũng không có cách giải được. Nhưng tại sao ngươi đã trúng độc của vua cổ Tam Thi mà đến bây giờ vẫn không hề hấn gì?" Chu Bát Tự cũng hoảng sợ, vừa nhìn tôi vừa lẩm bẩm không dám tin.
Thành thật mà nói, tôi còn bối rối hơn lão ta. Tôi không khỏi tự hỏi, liệu có phải vua cổ Tam Thi này đã ngủ quên trong người tôi rồi không?
Khi tôi chắc chắn cơ thể mình không bị thối rữa, tôi mới kích động cười lớn, "Chu Bát Tự, đây là ông trời cũng muốn diệt trừ ác ma như ông! Ông không có cổ độc Tam Thi thì cũng chỉ như một kẻ tàn phế mà thôi. Bây giờ đến lúc tôi... tôi... Phụt..."
Nhưng chưa kịp nói xong, tôi đã cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể tôi muốn chui ra khỏi miệng. Tôi vừa mở miệng thì phun ra một ngụm máu...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận