Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không chỉ là tôi và Diệp Đường, ngay cả bác Diệp cũng ngây ngẩn.
Tôi chưa từng nghĩ đến, phía dưới giếng khóa rồng lại là một địa cung lớn đến thế. Địa cung này được xây theo hình tròn, trên cả mặt đất bằng phẳng còn xuất hiện một con sông uốn lượn, giống như có một con rồng nước đang bơi lội vậy, hoàn toàn xây dựng theo kết cấu uốn lượn không ngừng.
Mà mỗi một chỗ ngoặt sẽ xuất hiện hai trụ đá to, chống đỡ cả địa cung, tổng cộng vừa vặn là ba mươi sáu trụ đá.
Trên mỗi trụ đá đều điêu khắc một số hoa văn thần bí, giống như chữ viết của dân tộc thiểu số thời cổ đại, rồi lại giống như hoa văn kỳ quái trên trận pháp.
Song những thứ này đều không khiến người ta khiếp sợ, điều khiến người ta khiếp sợ là trên con đường đá ở bên cạnh con sông có một đội quân đang quỳ ngay ngắn. Không sai, đúng là quân đội!
Bọn họ đều mặc khôi giáp, cầm trường mâu và khiên trong tay, ít nhất cũng phải có mấy ngàn người. Mà ở phần cuối của địa cung lại xuất hiện một cái cầu thang bằng đá, nhìn theo cầu thang bằng đá hướng lên trên, phía trên cùng thình lình xuất hiện một cái quan tài đá rất lớn.
Quan tài đá này được điêu khắc rất tinh xảo. Cách xa như vậy mà chúng tôi cũng có thể nhìn thấy được trên đó điêu khắc mấy con rồng trông rất tinh xảo.
Nhất là con sông uốn lượn ở bên dưới vừa vặn chảy về phía quan tài đá đó. Nhưng mặt đất và bệ đá đặt quan tài đá lại có một sự chênh lệch về độ cao khá nhiều, ít nhất phải từ hai mươi đến ba mươi mét.
Con sông chảy đến bệ đá, nối liền phần đuôi của chiếc quan tài đá. Chỉ có điều, giữa con sông và đuôi quan tài có một cánh cửa cũng bằng đá.
Cửa đá kia rộng vừa bằng chiều rộng con sông, khoảng chừng hai mét nhưng lại cao đến ba bốn mét. Hai bên đỉnh cửa đá điêu khắc hai con rồng đá, thể tích không lớn nhưng cho dù là móng vuốt hay râu rồng đều cực kỳ chân thực. Nhất là đôi mắt rồng trông rất uy nghiêm và khí phách, giống như hai con rồng nhỏ còn sống đang nằm rạp ở hai bên cửa đá, rất có khí thế.
Tôi thấy vậy thì cảm thấy hơi nghi hoặc, nước sông hoàn toàn không chảy vào quan tài. Cho dù nước sông có ập tới cũng bị cánh cửa đá kia chặn lại, thế nên nước sông hoàn toàn không thể giội lên chiếc quan tài đá được. Cách xây dựng như vậy thật đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Trong lúc tôi còn đang ngẩn người, bác Diệp đã nhảy lên con đường đá, chỉ có tôi và Diệp Đường còn đang ở trong nước. Nhưng lúc tôi hoàn hồn lại, Diệp Đường đã cười hì hì nhìn tôi: “Lý Sơ Cửu, cậu có thể buông tôi ra chưa?”
Diệp Đường vừa nói vậy, tôi lập tức nhận ra tay mình còn đang ôm lấy eo của cô ấy. Lúc này, quần áo trên người Diệp Đường đều bị nước làm cho ướt nhẹp, dính sát vào người, cũng hoàn toàn phô bày dáng vẻ quyến rũ của cô.
Diệp Đường cười dịu dàng càng tỏa ra nét gợi cảm và quyến rũ hơn. Tôi rút tay về nhanh như bị điện giật, cũng không dám nhìn cô ấy, chỉ lắp bắp nói: “Tôi… không cố ý. Xin… Xin… Xin lỗi…”
“Phụt.”
Thấy dáng vẻ xấu hổ như muốn chui xuống đất của tôi, Diệp Đường bật cười, nói: “Đi thôi, chúng ta đi lên trước đã.”
Tôi ừ một tiếng, sau đó nhanh chóng leo lên đường đá rồi kéo cô ấy lên theo. Diệp Đường vừa đứng dậy, bác Diệp đã đập một chưởng nhẹ vào bả vai cô ấy.
Khoảng một phút sau, tôi nhìn thấy trên tóc Diệp Đường bốc ra khí lạnh, nước trong quần áo cũng được đẩy ra ngoài.
Tôi vừa nhìn thấy bản lĩnh của bác Diệp, trong lòng liền hẫng một nhịp. Bác Diệp cũng là người của phái Huyền Chân, vừa nhìn liền biết chân khí trong cơ thể bác ấy rất hùng hậu. Khó trách ngay cả ông Trần cũng không phải là đối thủ của bác ấy.
Người trong phái Huyền Chân đã tan tác từ lâu, không ngờ tôi còn có thể gặp được cao thủ như bác ấy ở đây. Nếu còn sống sót rời khỏi nơi này, tôi phải hỏi thăm bác ấy về chuyện của ông nội mình mới được.
Lúc tôi đang thầm nghĩ trong lòng, bác Diệp nhìn về phía tôi, giống như muốn đẩy khí lạnh ra giúp tôi. Tôi khẽ lắc đầu, cười nói: “Bác Diệp, cháu không sao. Hôm nay nóng như vậy, cháu không thấy lạnh.”
“Ừm.” Bác Diệp gật đầu. Sau khi đẩy khí lạnh ra khỏi người, ông ấy bèn mở miệng nói: “Đây chính là vị vua cuối cùng của nước Dạ Lang. Năm đó, chỉ trong một đêm nước Dạ Lang đã biến mất, chỉ sợ là bọn họ đã trốn vào trong địa cung này!”
Nghe thấy bác Diệp nói đây là địa cung của nước Dạ Lang, tôi không khỏi liên tưởng đến trước khi ông Trần chết có nói bọn họ là người tộc Dạ Lang.
Nếu nói như vậy thì có thể xâu chuỗi được mọi chuyện. Nói cách khác, những người này nói muốn tìm giếng khóa rồng nhưng thật ra là muốn tìm kho báu của nước Dạ Lang.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ binh lính trên đường đá thì chẳng có vàng bạc châu báu gì cả. Có lẽ vật đáng tiền chính là cái quan tài đá trên bệ đá kia.
Tôi còn đang trầm tư, bác Diệp đã nhìn về phía tôi: “Cậu trai trẻ, năm đó nước Dạ Lang rất mạnh, cậu có biết là vì lý do gì không?”
Bác Diệp hỏi vậy thì tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Bản thân tôi còn chưa từng đi học, trước kia là ông nội dạy tôi biết chữ, sau đó sư phụ Tiêu Dao Tử lại dạy tôi vẽ bùa, học chữ cổ, tôi hoàn toàn không biết lịch sử cổ đại của đất nước, chỉ biết là Trung Quốc vĩ đại.
“Cái này…” Tôi lúng túng gãi đầu, cười bảo mình không biết.
Bác Diệp cười ha ha, giải thích cho tôi: “Không có nhiều người biết về nước Dạ Lang, nhưng trong lịch sử xa xưa, nó là chính quyền do một dân tộc thiểu số thành lập nên, và đã từng là một cường quốc nữa đấy. Mà nước Dạ Lang mạnh là vì dân tộc này biết tà thuật, cũng chính là hắc vu thuật mà chúng ta thường nói. Nhưng sau đó Tây Hán xuất hiện một thuật sĩ lợi hại, phá được tà thuật của bọn họ, cho nên mới khiến nước Dạ Lang biến mất trong dòng chảy lịch sử. Chỉ là tôi không ngờ rằng con cháu của bọn họ vẫn còn sống, hơn nữa còn đang bảo vệ địa cung này.”
Tôi đã thấy được sự lợi hại của hắc vu thuật, cổ Tam Thi của Chu Bát Tự, cả trùng thuật mà tộc Dạ Lang để lại, những thứ này đều là tà thuật cực kỳ đáng sợ.
Bác Diệp nói đến đây, tôi càng cảm thấy rất đồng cảm, càng nghĩ lại càng sợ. Năm đó Chu Bát Tự chỉ học tập cách luyện cổ Tam Thi, nếu tôi gặp phải những người luyện cổ Tam Thi chân chính thì không biết còn nguy hiểm và khủng khiếp đến cỡ nào.
Tôi vẫn còn có điều chưa hiểu nên hỏi ngay: “Bác Diệp, có rất nhiều người đến thôn Hưởng Thủy tìm giếng khóa rồng, nhưng bây giờ xuống đây rồi, cháu vẫn chưa thấy có bảo bối gì, vậy rốt cuộc mọi người đang tìm gì thế?”
Bác Diệp cũng chưa hoàn toàn tin tưởng tôi, còn hỏi ngược lại tôi: “Cậu trai trẻ, vậy cậu đến đây tìm thứ gì?”
Tôi biết ý trong lời của bác Diệp, không giấu mà nói thật: “Bác Diệp, cháu đến đây không phải để tìm đồ trong giếng này. Có người muốn cháu tìm được giếng khóa rồng trong thôn Hưởng Thủy, tìm được thì người đó mới chịu cứu sư phụ cháu. Vì vậy cháu cũng không biết rốt cuộc mọi người muốn tìm thứ gì!”
“Là vậy sao!” Bác Diệp cười nhẹ, nhìn về phía Diệp Đường như đang hỏi ý cô ấy. Diệp Đường khẽ gật đầu, nhìn tôi nói: “Lý Sơ Cửu, thứ chúng tôi muốn tìm là long khí. Long khí là khí được ngưng tụ từ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, loại khí này có thể cứu cha tôi. Lúc trước có người phát hiện ra trong thôn Hưởng Thủy có long khí bị trấn áp trong giếng khóa rồng, vì vậy tôi và bác Diệp mới đến đây.”
Nghe Diệp Đường giải thích, tôi mới hoàn toàn hiểu ra. Giếng khóa rồng không hề giam giữ con rồng thật nào, mà là khóa lại long khí. Nhà họ Bạch, Tả Âm, cả người bí ẩn sau lưng chúng tôi, thậm chí là Vương Lỗi không biết sống hay chết, chắc chắn bọn họ đều đến đây vì long khí.
Nhưng rốt cuộc long khí này là cái gì? Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, trong này gần như là một không gian kín, ngoại trừ miệng giếng phía trên có không khí truyền vào thì làm gì còn loại khí nào khác?
Tôi tu luyện chân khí, vì vậy rất nhạy cảm với các loại khí. Thế nhưng địa cung Dạ Lang này rất bình thường, tôi hoàn toàn không cảm nhận được thứ khí gì khác.
Tôi không hiểu nhiều về long khí này, cũng không hứng thú lắm nên chủ động đề nghị: “Diệp Đường, bác Diệp, hai người đã tìm được địa cung Dạ Lang rồi thì mau chóng ra tay đi, lấy được long khí là chúng ta đi ngay. Nếu không đợi những người khác đến rồi thì không dễ đi đâu!”
“Đạo hữu, cậu và tôi kết thành đồng minh, cậu giúp người khác như vậy cũng không khỏi ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai ta đó. Muốn tìm long khí cũng nên là mọi người cùng nhau tìm!” Nào ngờ tôi vừa dứt lời, tiếng của Tả Âm đã vang lên ngay trong đây.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận