Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 79: Mục đích thật sự

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Tôi trượt tay không phải bởi vì không nắm chặt bậu cửa mà là vì cảnh tượng mà tôi vừa nhìn thấy bên trong. Cú trượt này khiến tôi giẫm trúng lên đầu Diệp Thiếu Khanh. Lúc tôi cúi xuống nhìn hắn, hắn đang mặt sưng mày sỉa nhìn tôi chòng chọc, chỉ thiếu điều giết luôn tôi thôi.
Tôi cười trừ, chỉ về phía cửa sổ, bảo hắn ta leo lên nhìn. Diệp Thiếu Khanh tức giận đến nghiến răng, nhưng vẫn chầm chậm bò lên. Hai chúng tôi nhoài ra bên cạnh cửa sổ, trông chẳng khác gì hai tên trộm.
Tầng hai của gác canh này không sáng lắm, trong phòng chỉ thắp độc một ngọn đèn dầu be bé, nên trông khá tối tăm. Nhưng ánh đèn leo lắt này vẫn đủ cho chúng tôi nhìn rõ tình hình bên trong.
Diện tích bên trong không lớn, không có giường, chỉ có một cỗ quan tài, thêm một cái bàn bát tiên. Trong xó có đặt một vài chum vại chai lọ gì đó.
Sát cạnh quan tài là một chiếc tủ quần áo bằng đá, từ góc độ này có thể nhìn thấy bên trong treo rất nhiều áo choàng dài màu đen. Rất đơn sơ, đơn sơ không khác gì thời nguyên thủy.
Lúc chúng tôi nhòm vào trong, tiên linh bà đang đứng bên cạnh quan tài đá, quay lưng về phía chúng tôi, tay đang cởi áo choàng đen mặc trên người.
Bà ta không mặc loại quần áo vừa dày vừa nặng của người Miêu mà là loại áo choàng đen đơn giản rộng rãi. Bà ta cởi cúc áo, tấm áo choàng đen mềm như tơ lụa cũng theo đó mà tuột khỏi vai.
Chúng tôi không định mạo phạm bà ta, nhưng lúc chiếc áo choàng đen tuột xuống, bà ta đã trần truồng đưa lưng về phía chúng tôi rồi.
Chúng tôi thật sự không có ý xúc phạm, cũng không phải cố ý nhìn lén bà ta. Chỉ là lúc chiếc áo choàng tuột xuống, chúng tôi cũng đã nhìn thấy làn da của tiên linh bà, có thể nói là không giống với người bình thường. Da dẻ toàn thân có màu đỏ thậm, giống như người bị phát ban đỏ.
Lúc tế lễ, trên mặt bà ta tô màu đen xì, căn bản không thể nhìn thấy rõ mặt, song tôi cũng có thể đoán ra được bà ta là một bà lão.
Nhưng kì quái thay, làn da của bà ta lại lão hóa quá mức. Lớp da vừa nhăn nheo chảy xệ vừa có màu nâu đỏ, xấu xí kinh khủng, không hề giống như da của người năm mươi, sáu mươi tuổi, mà giống như của người đã sống một trăm, hai trăm tuổi hơn.
Bất chợt lúc này, bà ta nhấc chân bước vào trong quan tài đá. Ban đầu tôi cũng không chú ý, sau khi bà ta bước vào trong quan tài thì tôi mới phát hiện ra bên trong đựng đầy máu.
Nhất là lúc tiên linh bà kéo ngọn đèn dầu lại gần quan tài, chúng tôi lại càng nhìn rõ mồn một, quả nhiên là cả một cái quan tài chứa máu.
Tiên linh bà bước vào trong quan tài, để cả người dần dần chìm vào trong máu, ngay cả đầu cũng ngụp hẳn xuống, như thể máu đựng trong cỗ quan tài đá này đã nuốt chửng bà ta vậy.
Tôi tưởng bà ta sẽ ngoi lên ngay thôi. Thế nhưng đợi đến lúc máu trong quan tài đã lặng lại thì cũng phải được mười phút rồi, vậy mà bà ta vẫn chưa ngoi đầu lên.
Tôi cảm thấy hiếu kỳ, bèn liếc qua Diệp Thiếu Khanh bên cạnh, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào trong quan tài, khóe miệng còn nhếch lên, lộ ra một nụ cười cổ quái.
Nhìn thấy nụ cười đó của hắn mà tôi cũng phải thầm than: "Có khi nào thằng cha này là kẻ biến thái không?"
Rõ ràng là tôi chỉ đang nghĩ thầm, thế nhưng hình như hắn nghe ra được tôi đang nói hắn, nên nghiêng đầu trừng tôi một cái rồi cười lạnh: "Đừng có gấp, trò hay sắp bắt đầu rồi!"
Diệp Thiếu Khanh còn chưa dứt lời được bao lâu, chắc chỉ khoảng chưa đầy một phút sau, tôi đã nhìn thấy máu trong quan tài đã bắt đầu dao động, bề mặt bắt đầu gợn sóng lăn tăn.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy tiên linh bà từ từ ngoi lên. Thân thể trắng muốt nõn nà dần hiển hiện trước mắt.
Tôi hoàn toàn ngây người, bởi làn da bây giờ của bà ta không hề còn màu nâu đỏ hay nhăn nheo như lúc trước, mà đã trắng nõn như của một cô gái tuổi đôi mươi. Những vết ban và nếp nhăn đã biến mất hoàn toàn.
Đến khi đầu bà ta lộ ra ngoài, màu vẽ trên mặt cũng đã bị máu tẩy rửa sạch sẽ. Khuôn mặt kia nào phải mặt của bà lão, mà là một cô gái rất xinh đẹp!
Người ta đồn rằng các cô gái người Miêu đều xinh đẹp như tiên nữ, đặc biệt là những người dưới ba mươi tuổi, nhan sắc phải nói là tuyệt vời. Thế nhưng qua ngưỡng ba mươi tuổi, họ sẽ lão hóa rất nhanh, ba mươi tuổi mà trông như năm mươi tuổi vậy.
Tiên linh bà trước mắt chúng tôi giống như là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Đặc biệt là khoảnh khắc bà ta mở mắt ra, ánh mắt lóe lên một tia sáng màu đỏ đầy kinh dị.
Tôi hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xuất hiện cảnh tượng như thế này, cũng không hề nghĩ đến máu trong quan tài còn có công hiệu thần kì như thế, có thể nói đó chính là linh dược cải lão hoàn đồng.
Tôi còn đang kinh ngạc, chợt nhìn thấy rốn của tiên linh bà này đột nhiên có một con cổ trùng rất nhỏ chui ra.
Con cổ trùng này trông giống con bọ cánh cứng, rất đẹp, trên người có rất nhiều màu sắc sặc sỡ. Sau khi nổi lên trên mặt nước, nó bắt đầu từ từ bơi trong đó, trông có vẻ rất sung sướng.
Càng khiến tôi khiếp sợ hơn chính là, đúng lúc tôi đang nhìn con cổ trùng sặc sỡ kia thì tiên linh bà đang nằm ngâm mình trong máu lại lên tiếng, hơn nữa còn nói bằng thứ tiếng Hán bập bẹ: "Ta không đợi chàng được lâu nữa rồi, chàng mà không quay về là ta và chàng đều sẽ chết đấy! Chàng đã rời đi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không muốn quay trở về thăm ta sao? Chàng có hay chăng, ngày nào ta cũng nhớ đến chàng, nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng chồng chất lên từng ngày! Ôi..."
Tôi ngạc nhiên không thốt lên lời, bởi tôi không hề nghĩ rằng tiên linh bà này có thể nói tiếng Hán. Tiếng Hán của bà ta không tốt lắm, hơi bập bẹ, trúc trắc, có lẽ là mãi sau này mới học.
Mà Diệp Thiếu Khanh sau khi nhìn thấy tiên linh bà này mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy con cổ trùng đang bơi lội trong máu, hắn đột nhiên làm ra một động tác vô cùng to gan. Hắn đẩy mở cửa sổ, nhảy thẳng vào trong phòng, "Tiên linh bà, giao cổ trùng trên người bà ra đây cho tôi!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Thiếu Khanh đã lộn nhào vào bên trong rồi, muốn kéo hắn lại cũng không còn kịp nữa. Nhưng giờ tôi cũng chẳng còn chỗ nào để trốn, tình thế cấp bách, tôi chỉ đành chửi thề một câu rồi cũng lộn người nhảy vào trong phòng.
Tiên linh bà không hề nghĩ tới việc tôi và Diệp Thiếu Khanh đều đang núp ở bên ngoài cửa sổ. Sau khi nhìn thấy chúng tôi tông cửa xông vào, bà ta chỉ thoáng sửng sốt rồi phản ứng rất nhanh, bà ta đánh một chưởng xuống bể máu, khiến máu trong quan tài bắn về phía chúng tôi tung tóe.
Chúng tôi đều sợ trong máu này có độc nên vội vàng lùi về sau, tiên linh bà nhân lúc đó nhảy ra khỏi quan tài.
Động tác của bà ta rất nhanh, sau khi nhảy ra ngoài quan tài đã thuận tay túm lấy tấm áo choàng đen để trên bục đá. Thân thể tao nhã xoay trên không trung một vòng, chỉ trong chớp mắt đã trùm chiếc áo lên người kín mít.
Bà ta nhìn thấy chúng tôi cũng không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không gọi người đến giúp đỡ, mà còn chậm rãi cài cúc áo, nhìn Diệp Thiếu Khanh chằm chằm, mở miệng hỏi: "Y bảo cậu đến đây phải không?"
"Đúng!" Diệp Thiếu Khanh lên tiếng nhưng không nói tiếp, hắn quay sang nhìn về phía tôi nói: "Lý Sơ Cửu, cậu xuống dưới tìm đám Diệp Đường đi, nếu như bọn họ chưa chết thì nhất định cũng ở trong gác canh này. Tiên linh bà cứ giao cho tôi đối phó! Nhanh lên, đừng chậm trễ!"
Tôi không ngốc, Diệp Thiếu Khanh nói như vậy chắc chắn là muốn tôi tránh mặt. Giữa hắn và tiên linh bà nhất định có bí mật nào đó, nhưng bí mật này không thể để cho tôi biết.
Tôi lo lắng cho Tử Long và Diệp Đường, nên đành phải gật đầu, nói: "Được, tôi đi tìm đám Diệp Đường trước, rồi sẽ nhanh chóng quay lại giúp anh!"
Dứt lời, tôi đẩy mở cánh cửa tầng hai, đi xuống dưới. Tôi vừa mới bước được vài bước, cánh cửa phía sau đã bị đóng lại.
Tôi nảy ra một kế, đầu tiên là đi xuống dưới cầu thang đá, còn cố tạo ra tiếng bước chân thật to. Đợi đến khi đi được một quãng đủ xa rồi, tôi lại len lén đi lên trên, bước chân rất nhẹ nhàng, không hề phát ra âm thanh.
Khi kề tai sát lên cửa, tôi nghe thấy giọng của tiên linh bà vang lên: "Cậu ta đã đi rồi, nói đi, y sai cậu đến đây làm gì?"
"Không sai, là y bảo tôi đến đây! Tôi cố tình dẫn bọn họ đến nơi này, không phải để tìm nấm quan tài, mà là để tìm bà!" Diệp Thiếu Khanh cất giọng, "Hồn phách của y bị người khác đánh tan rồi, cũng may y là xác sống nên vẫn còn giữ được một hơi. Y có cách để khôi phục, nhưng cổ độc bà để lại trên người y sớm muộn gì cũng sẽ hại chết y! Mục đích tôi đến đây chính là muốn bà giao một nửa cổ trùng kia cho tôi!"
Diệp Thiếu Khanh nói xong, tiên linh bà có vẻ rơi vào trầm tư. Một hai phút sau tôi mới nghe thấy tiếng bà ta lẩm bẩm: "Tình cổ sống chết có nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Phân ra là chết, hợp lại là sống, muôn đời muôn kiếp không được chia ly! Tình cổ rời khỏi kí chủ, chắc chắn sẽ phải chết!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận