Tôi không hề nghi ngờ gì về thuật phong thủy và bối cảnh thần bí của Vương Lỗi. Trước đây tôi còn cảm thấy tên này chỉ biết thuật phong thủy nhưng giờ xem ra, hình như không phải như tôi nghĩ.
Dường như từ đầu tới cuối tôi vẫn chưa nhìn thấu được anh ta, cũng hoàn toàn không hiểu nổi. Anh ta không khác gì một câu đố.
Nghe anh ta nói núi thần này có vấn đề, bác Diệp cũng thấy hứng thú, bèn hỏi:
"Này Vương Lỗi, cậu nói phong thủy của núi thần này có vấn đề, không phù hợp để chôn người chết là có nghĩa gì?"
Vương Lỗi không lập tức trả lời bác Diệp mà vẫn nhìn chằm chằm núi thần thêm một lúc, sau đó mới khoanh chân ngồi xuống cạnh chúng tôi, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, giải thích:
"Phong thủy mà muốn giải thích thì có quá nhiều, mọi người cũng nghe không hiểu được. Tôi nói theo cách đơn giản vậy. Mọi người nhìn núi thần này, nằm giữa thập vạn đại sơn, nhưng lại đứng độc lập, khí tức xung quanh bị chặn lại. Nếu nơi này chôn nhiều người chết, âm khí không tỏa ra được, lâu dần sẽ tích tụ lại ngày một nhiều, nếu không có ma thì cũng có xác chết vùng dậy. Có điều, đã nói tới điều này rồi thì tôi cũng muốn hỏi ông."
Khi Vương Lỗi nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía bác Diệp, cười đầy thâm ý. Bác Diệp thoáng ngẩn người, rõ ràng có gì đó không được tự nhiên. Ông hỏi:
"Này Vương Lỗi, cậu muốn hỏi một lão già khọm như tôi chuyện gì?"
Vương Lỗi cười he he, nói:
"Ông già, ông đã từng gặp thi vương hoặc quỷ vương chưa?"
Bác Diệp tập trung ngẫm nghĩ. Một lúc sau, bác ấy lắc đầu nói:
"Trước đây tôi tu luyện ở phái Huyền Chân, sau đó gia nhập Diệp gia. Nhưng mà nói thật, tôi chưa từng gặp quỷ vương hay thi vương. Dù sao thì quỷ hồn cũng không phải lúc nào cũng có thể gặp được, huống hồ là quỷ vương và thi vương!"
"Ông nói cũng đúng."
Vương Lỗi gật đầu tán thưởng.
"Bên trong các thành phố lớn, vì đông dân cư, dương khí của người sống nồng nặc. Người sau khi chết không thể trở thành âm hồn nổi chứ đừng nói tới việc xuất hiện ác quỷ như quỷ vương. Nhưng ông nghĩ xem, trại Cổ Miêu đã lưu truyền bao đời như vậy, chắc chắn núi thần này đã chôn không ít người. Lại thêm phong thủy ở đây là sát cục, chắc chắn sẽ có quỷ. Bất luận là người hay là quỷ, chỉ cần có một nhóm tập trung lại thì sẽ có đại ca xuất hiện. Điều tôi lo lắng nhất là, tiến nào núi thần này rồi, chúng ta sẽ gặp phải quỷ vương. Ngoài điều đó ra, mọi người muốn tìm được nấm quan tài cũng sẽ gặp phải âm thi khủng khiếp. Không phải âm thi có đạo hạnh vài trăm năm thì chắc chắn sẽ không sinh ra được nấm quan tài. Ý mà tôi muốn nói, mọi người đều hiểu chứ?"
Nói thật, hiếm khi tôi thấy Vương Lỗi nghiêm túc như vậy. Lúc trước, khi ở nhà sàn của thảo quỷ bà, tôi đã gặp phải âm thi chui ra từ mộ của xác sống. Mặc dù chưa đủ gây sợ hãi, nhưng kịch độc trên người bọn họ khiến tôi hiện tại chỉ nghĩ thôi cũng thấy rùng mình.
Giờ Vương Lỗi lại nói bố cục phong thủ ở đây không tốt, dễ xuất hiện quỷ vương. Ý của anh ta là, khuyên chúng tôi đừng nên lên núi thần tìm nấm quan tài.
Bác Diệp là một người từng trải, sao mà nghe không hiểu ý của Vương Lỗi cho được. Sau khi sững sờ một lúc, bác mới lắc đầu, cười nói:
"Vương Lỗi, dựa vào sự thông tuệ của cậu, chắc chắn biết tình hình hiện tại của Diệp gia. Diệp gia là Đạo môn lớn nhất khu vực Tây Nam. Rất nhiều gia tộc Đạo môn nhỏ muốn thay thế Diệp gia. Thực ra tôi không lo lắng những điều đó, điều tôi lo lắng là Linh tộc. Năm đó, sau khi Linh tộc và Long Hổ tông đại chiến, cả hai đều sống ẩn mình. Hiện giờ, Linh tộc lại bắt đầu rục rịch muốn ngóc đầu lên. Bọn chúng vẫn luôn muốn lật đổ Đạo môn chính thống. Mà Diệp gia cũng được coi là nguồn sức mạnh chính thống rất lớn của Đạo môn, chỉ có nấm quan tài mới có thể cứu được gia chủ. Gia chủ còn thì Diệp gia sẽ không tan."
Bác Diệp không hề giấu diếm, nói thẳng ra những điều ông lo lắng. Khi ông nhắc tới Linh tộc và Long Hổ tông, tôi cố ý nhìn Vương Lỗi, muốn thấy sự biến đổi trên nét mặt của anh ta.
Nhưng điều tôi bất ngờ là, hình như tên này biết tôi đang quan sát bản thân nên vẫn cười hì hì nhìn tôi, còn nói:
"Anh Cửu, có những chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu. Bất luận là Long Hổ tông hay là Linh tộc, thậm chí là các gia tộc Đạo môn! Anh chỉ cần nhớ kỹ một câu, có đôi khi tà chưa chắc đã là tà, nhưng chính nhất định có tà! Anh nên cẩn thận, Lỗi gia không thể lúc nào cũng bảo vệ anh. Người tu đạo, không chỉ phải đấu nhau với quỷ, mà càng phải học để biết đấu với người, đấu với lòng người!"
Vương Lỗi nói ra những lời này khiến tôi thấy hoảng sợ, cảm giác hình như anh ta biết hết mọi chuyện của tôi, nhưng tôi thì không hiểu gì về anh ta cả.
Thứ cảm giác này thường là khó chịu nhất. Nhưng Vương Lỗi rất thông minh, tôi không có cách nào kiếm được chút manh mối gì từ miệng anh ta.
Nhưng tôi biết, anh ta có ý tốt nên mới nhắc nhở tôi. Mặc dù không giải thích rõ nhưng dường như anh ta đang ám chỉ điều gì đó.
Tôi và Tử Long từ nhỏ đã lớn lên trong núi Miêu Vương. Hoàn cảnh sống trong lành, không sợ quỷ hồn và tà vật, nhưng rồi lại sợ con người cũng như lòng người. Thứ này còn đáng sợ hơn ác quỷ rất nhiều.
Đây cũng chính là điều đầu tiên chúng tôi đã được khắc sâu sau khi xuống núi.
Tôi cười, gật đầu cảm kích:
"Cảm ơn lời nhắc nhở của Lỗi gia!"
"Hai người chúng ta còn khách sáo gì chứ, có cơ hội cùng đi uống rượu tán gái nhá."
Vương Lỗi lại bắt đầu không đứng đắn. Anh ta biết có khuyên nữa cũng vô ích nên không nhắc tới sự nguy hiểm của núi thần nữa.
Một lúc sau, Triệu Tử Long bắt được hai con thỏ rừng vừa to vừa béo quay về. Sau khi xử lý sơ qua, Lâm Y Y bắt đầu nướng thịt, phối hợp với mấy thứ gia vị hoang dã, nướng được một lúc thì mỡ bắt đầu chảy ra, trông rất bắt mắt, mùi thơm cũng bắt đầu tỏa ra, khiến mọi người thèm thuồng, nuốt nước miếng ừng ực.
Sau khi nướng xong, mọi người bắt đầu chia ra ăn. Ai cũng ăn một cách vui vẻ, nhất là Vương Lỗi, giống như lâu lắm rồi không được ăn thịt, ăn một cách cực kỳ sung sướng.
Sau một hồi ăn như hổ đói, mọi người đều no nê. Vương Lỗi ợ một tiếng rồi nói:
"Đi thôi, trời đã sáng rồi. Tốt nhất chung ta nên lên núi vào ban ngày để tránh quá nguy hiểm."
Tôi thấy Diệp Đường còn khá yếu, vẫn chưa hồi phục, bèn hỏi:
"Diệp Đường, nếu cô thấy không ổn thì tôi để bác Diệp lại chăm sóc cô. Hai người ở đây đợi chúng tôi. Tôi và Tử Long đã hứa giúp hai người tìm nấm quan tài thì nhất định sẽ không nuốt lời."
"Sơ Cửu, tôi không sao!"
Diệp Đường cười, lắc đầu:
"Tôi ổn, mọi người giúp tôi nhiều như vậy, tôi đã cảm kích không thôi rồi. Đây cũng là vì cứu cha tôi, bất kể thế nào tôi cũng muốn đi theo mọi người!"
Tôi thấy Diệp Đường rất kiên quyết nên cũng không khuyên cô nữa, gật đầu đồng ý. Mọi người bắt đầu leo lên núi thần. Lúc này trời chỉ vừa sáng, chúng tôi vừa tiến vào khu vực núi thần thì mặt trời cũng ló rạng.
Do chúng tôi đi giữa những ngọn núi nên mặt trời không chiếu tới được. Thỉnh thoảng ở những nơi quang đãng mới có thể nhìn thấy tia nắng le lói chiếu xuống mặt đất.
Sau khi tiến vào núi thần, Lâm Y Y đi trước dẫn đường. Trên người cô ấy có cổ, độc vật không dám đến gần. Chúng tôi đi phía sau cô ấy cũng tránh được sự tấn công của bọn chúng.
Đường núi rất khó đi, địa thế dốc đứng, hiểm trở. Tốc độ của chúng tôi chậm rì rì, chỉ có thể lần theo một con đường mòn để đi lên. Tôi và Tử Long đi sau bọc hậu. Hai người chúng tôi đều cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, muốn tìm ra một ngôi mộ xác sống.
Nhưng điều kỳ lạ là chúng tôi đi tới tận trưa, chắc hẳn cũng sắp tới sườn núi rồi, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ một ngôi mộ xác sống nào, chỉ nhìn thấy không ít độc vật, đâu đâu cũng có.
Nếu không có Lâm Y Y dẫn đường, e rằng chúng tôi chưa tới được đỉnh núi thì đã bị đám độc vật kia cắn chết rồi.
"Đại tiểu thư Diệp Đường, cô còn có thể đi được không?"
Lúc này, Vương Lỗi đột nhiên mở miệng hỏi. Diệp Đường đáp một tiếng, không sao. Vương Lỗi lại nói:
"Vậy thì chúng ta không thể chậm trễ, nhất định phải tìm được mộ xác sống của trại Cổ Miêu trước khi trời tối. Nếu không, sẽ rất nguy hiểm."
Nỗi lo của Vương Lỗi cũng chính là nỗi lo của chúng tôi. Chúng tôi không dám sơ ý, tiếp tục leo lên đỉnh núi, tốc độ từ từ gia tăng.
Càng tới gần đỉnh núi đường càng khó đi, tốc độ lại bị chậm lại. Cả một ngày trời, chúng tôi chỉ nghỉ ngơi khoảng có một tiếng đồng hồ.
Chưa leo tới đỉnh núi, chúng tôi đã cảm nhận được trời bắt đầu tối dần, giống như bóng tối đang trùm xuống toàn bộ núi rừng.
Chúng tôi đi dưới tán cây rừng rậm rạp, đã sắp không thấy rõ đường nữa. Từng cơn gió đêm từ bốn phương tám hướng thổi tới liên tục, chúng tôi cảm nhận càng rõ hơn sự ẩm ướt, lạnh lẽo trong không khí.
"Mọi người cẩn thận, đừng để lạc mất! Trong núi này có âm khí!"
Vừa cảm nhận được luồng âm khí này, tôi vội vàng nhắc nhở mọi người.
Lâm Y Y đi đằng trước có phần sợ hãi, Vương Lỗi bèn đưa đèn pin cho cô. Trời mỗi lúc một tối, chúng tôi đã không nhìn thấy rõ xung quanh được nữa, chỉ biết đi theo ánh sáng phía đằng trước.
Âm khí càng lúc càng dày đặc, tôi lấy la bàn bát quái ra. Nhưng rồi ngay lập tức, tôi phát hiện thấy kim gỗ đào quay liên tục, không dừng lại được, giống như toàn bộ xung quanh đều là âm khí.
Tôi sử dụng pháp thuật để ổn định lại la bàn, nhưng không có tác dụng gì với kim la bàn hết. Nó không còn nhạy nữa.
Khi ánh trăng xuyên qua những khe hở trên tán lá chiếu xuống mặt đất, Tử Long đột nhiên kéo tôi. Tôi nhìn Tử Long, anh ấy vội vàng chỉ vào cái bóng trên mặt đất.
Tôi thấy nghi ngờ, lập tức phát hiện ra điểm không đúng. Chúng tôi có sáu người nhưng trên mặt đất lại xuất hiện bảy cái bóng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận