Hai chân của tôi không tài nào nhấc lên nổi, tôi cũng thấy hơi luống cuống. Bác Diệp ở phía sau trông thấy lại cười: "Sơ Cửu, đạo hạnh tu vi của cậu cao nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế! Để tôi dạy cậu..."
Vừa nói xong, tôi đã thấy ông ấy lấy ra một lá bùa, sau đó ông cắn rách ngón trỏ, máu tươi nhỏ lên tấm bùa. Ông phất tay một cái, tấm bùa liền bốc cháy.
Bùa vừa cháy lên, bác Diệp liền nhảy vào vũng máu. Điều bất thường là, lá bùa đang cháy sau khi rơi vào vũng máu, không những không tắt lửa, mà còn khiến máu phía dưới chân ông ấy biến mất.
Máu dưới chân đã biến mất sạch sẽ, bác Diệp có thể di chuyển được rồi. Tôi cũng làm theo cách của ông ấy, quả nhiên có hiệu quả liền, máu dính trên giầy tôi cũng lập tức biến mất.
Sau khi đẩy lùi được vũng máu kia, những xác chết xếp thành hàng dưới chân chúng tôi lại đồng thời nhe răng trưng ra nụ cười, cơ thể cũng từ từ ngồi dậy, đôi tay trắng bệch. Ngay sau đó, những xác chết này lập tức lao tới, vồ lấy chúng tôi!
Tôi nhanh chóng nhảy lên phía trước, cố tránh khỏi bàn tay của chúng. Nhưng ngay khi tôi vừa chạm chân xuống đất, đám máu kia lại tràn tới, bám dính lấy giầy của tôi, khiến tôi không cách nào cử động được.
Bác Diệp cũng không khác tôi là mấy, cũng không thể cử động được. Khi nhìn thấy tôi, bác Diệp cười khổ bất lực nói: "Mấy thứ cõi âm này không quá lợi hại nhưng rất phiền phức. Cho dù có là cao thủ, cũng rất ngại gặp phải đường âm dương này. Không có pháp khí lợi hại là sẽ bị chúng bao vây tới chết, sau đó bị chúng kéo xuống rồi biến thành như chúng, suốt đời suốt kiếp nằm dưới đất. Cứ vậy cho đến khi tìm được hồn ma thế mạng thì mới có thể đi đầu thai chuyển kiếp!"
Bác Diệp dường như đang dạy tôi cách sử dụng đạo thuật cho linh hoạt, tôi nghe ra được trong lời của bác ấy còn có ý tứ khác. Tôi gật đầu với bác ấy xong, lập tức rút thước trấn hồn trên lưng, chém thẳng xuống vũng máu!
Thước trấn hồn vừa chém vào trong vũng máu, một vòng ánh sáng lờ mờ xuất hiện, tản ra xung quanh, vũng máu đó cũng bắt đầu tan đi. Đặc biệt là những xác chết dưới đất, bị dọa cho biến mất luôn. Đợi đến khi bọn chúng hoàn toàn biến mất, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Bác Diệp cười giải thích cho tôi nghe: "Trên thế giới có không ít những con đường ma âm dương, nhưng người sống rất ít khi gặp phải. Cậu xem, có rất nhiều người đột nhiên vượt đèn đỏ rồi bị đâm chết, đó là vì gặp phải con đường ma âm dương, không kiểm soát được ý thức. Còn có một số con đường âm dương mà quy mô lớn sẽ thường xảy ra tai nạn xe gây chết người, hơn nữa còn là ở cùng một địa điểm. Đường ma âm dương này sẽ không biến mất được, có kẻ thế mạng, thì con ma trước đó sẽ đi đầu thai kiếp khác. Mà con ma mới sẽ phải ở lại, tiếp tục tìm kiếm kẻ thế mạng cho mình!" Không thể không nói, hiểu biết của bác Diệp rất sâu rộng. Mặc dù tôi đã học được rất nhiều về đạo thuật, nhưng tận mắt chứng kiến thì lại còn quá ít.
Tôi gật gù suy nghĩ, lại hỏi tiếp: "Nhưng nơi đây núi sâu rừng già, sao lại xuất hiện đường ma âm dương được? Nơi này gần như không có người..."
"Tôi cũng thấy khó hiểu!" Bác Diệp lắc đầu nói: "Đường ma âm dương là một hiện tượng siêu nhiên, nhưng trong hoàn cảnh bình thường cũng rất khó hình thành nên, trừ khi trên con đường đó đã chết quá nhiều người. Nhưng vùng núi hoang vu hẻo lánh thế này, theo lý mà nói, tuyệt đối sẽ không xuất hiện được. Hơn nữa, tôi vừa để ý thấy, những xác chết đó không hề giống người Miêu, hiển nhiên là..."
Bác Diệp nói đến đây, nhìn tôi cười một cái. Tôi ngây người một thoáng, ngay lập tức tiếp lời ông ấy nói: "Bác Diệp, ý của bác là, có người cố ý..."
"Suỵt!" Tôi còn chưa nói hết câu thì bác Diệp đã ngăn tôi lại, dùng tay ra hiệu cho tôi không cần phải nói ra, rồi cười ha ha, nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ nào, lần này may mắn có thước trấn hồn của cậu, không thì rắc rối to!"
Nói xong, bác Diệp liền đi trước mở đường. Tôi thì đợi thêm một chút, để chắc chắn là con đường ma âm dương này biến mất hẳn mới bắt đầu đi theo sau.
Đi được khoảng hai, ba phút, đã nhìn thấy mọi người đang đứng ở đầu ngã rẽ đợi chúng tôi. Mà đi qua chỗ đó, không ngờ tôi lại thấy có một căn nhà.
Đây là một căn nhà sàn tiêu chuẩn, từ cột gỗ chống bên dưới đến căn nhà phía trên đều làm bằng gỗ, không sử dụng gạch, còn mái nhà thì dùng tấm ngói lợp nên.
Căn nhà sàn này không quá lớn, còn là một căn nhà cô độc, bên trong sáng lên ánh đèn cầy, trong nhà có người.
Sau khi chúng tôi tụ tập lại, Tử Long nói ra ý kiến của mình: "Bác Diệp, Sơ Cửu, e là chúng ta phải đợi trời sáng mới nên tiếp tục lên đường. Lúc nãy, chúng cháu đã gặp phải không ít rắn độc, cháu e là nếu chúng ta tiếp tục đi thì sẽ gặp phải những mối nguy hiểm khác!"
Bác Diệp trầm tư một lúc, gật đầu nói: "Đúng vậy, nơi này côn trùng, động vật có độc rất nhiều, đặc biệt là khi đêm đến. Vậy thì chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, trời sáng rồi lại tiếp tục lên đường. Nơi này có căn nhà, chúng ta thử lên hỏi xem có tá túc được một đêm không, tiện thể kiểm tra rồi ghi lại thông tin cá nhân của những người đã chết, chờ lúc quay về cũng dễ bề thông báo, an ủi gia đình họ."
"Vâng, bác Diệp!"
Sau khi bàn bạc xong, chúng tôi chuẩn bị đi xin ở nhờ. Bác Diệp gõ cửa, một lúc mới có người mở cửa.
Người mở cửa là một cụ bà tay cầm cây đèn dầu, bà cụ nhìn chúng tôi một lượt. Chúng tôi cũng đang quan sát bà.
Bà cụ trông chừng sáu, bảy mươi tuổi, da mặt nhăn nheo, sẫm màu, người rất gầy, gần như chỉ còn da bọc xương mà thôi. Hốc mắt bà cụ lõm sâu vào trong, ánh đèn dầu kia chiếu vào khuôn mặt bà cụ, khiến cho gương mặt ấy rất dễ làm người ta thấy rợn người.
Bà cụ mặc trang phục của người Miêu, đầu đội một chiếc mũ tròn, trên người còn đeo không ít trang sức bạc. Đặc biệt là trên tai của bà cụ, đeo một đôi bông tai rất to bằng bạc, hơn nữa còn rất nặng, khiến cho lỗ xỏ tai của bà cụ chảy xệ cả xuống.
"Cụ ơi, chúng con bị lạc đường, cụ xem nếu được thì cho chúng con được tá túc một đêm!" Bác Diệp lên tiếng chào hỏi trước, vì sợ bà cụ không nghe thấy nên đã nói rất to.
Chúng tôi đều sợ bà cụ không hiểu tiếng Hán, nhưng không ngờ bà cụ lại hiểu hết, cũng không nói năng gì, chỉ gật đầu với chúng tôi, để chúng tôi vào nhà.
Căn nhà của bà cụ rất đơn giản, không có đồ đạc hiện đại gì, chỉ có cái bàn, giường gỗ, trên mặt đất còn có một cái bếp lửa, trên bếp lửa có bắc một cái nồi sắt, có lẽ đây là nơi bà cụ nấu cơm hàng ngày.
Nhưng toàn bộ căn phòng đều được dọn dẹp hết sức sạch sẽ, gần như không có bụi bẩn, đến cả xà nhà cũng không có tý mạng nhện nào.
Cũng không biết là bà cụ kì lạ, hay là do không muốn nhìn thấy chúng tôi, sau khi để chúng tôi vào nhà, bà cụ lại ngồi vào bàn, bắt đầu khâu giầy vải.
Kiểu giầy vải đó là kiểu giầy vải cũ ngày xưa, đế giầy bằng vải chắp lên nhiều lớp. Có vẻ như mắt của bà cụ không được tinh cho lắm, bà phải dựa sát vào đèn dầu để khâu.
Mà trên mặt bàn, có hơn mười đôi giầy đã may xong, kích cỡ khác nhau.
Sau khi bác Diệp sắp xếp ổn thỏa cho chúng tôi, bèn bước tới hỏi thăm tin tức: "Cụ ơi, cháu muốn hỏi thăm cụ một chuyện, xin hỏi cụ có biết ở ngọn núi này có tộc người Miêu không ạ? Hoặc là cụ có nhìn thấy trại người Miêu không ạ?"
Bác Diệp hỏi chuyện, tất cả chúng tôi đều im lặng, chúng tôi đều đang đợi bà cụ lên tiếng. Nhưng bà cụ rất kì quái, không nói năng gì mà chỉ ôm đống giày vải trên bàn, tiến về phía chúng tôi, phát cho mỗi người một đôi, rồi bà cụ lại chỉ vào giầy mà chúng tôi đang đi.
Giầy của chúng tôi đều dính bùn đất, bên trên còn dính cả máu của con đường ma âm dương kia, trông đúng là rất bẩn.
Nhưng không ai hiểu được ý của bà cụ cả, chỉ cho rằng có phải là bà cụ chê giầy của chúng tôi quá bẩn, trong khi căn nhà của bà cụ lại quá đỗi sạch sẽ, nên để chúng tôi thay đôi giầy mới này chăng.
Lúc trước tôi cũng lo sợ bà cụ không phải là người sống, nhưng tôi có thể cảm nhận được dương khí từ trên người bà, nên có thể khẳng định được, bà cụ là người sống.
Càng kì lạ hơn là, mặc cho bác Diệp có hỏi han thế nào, bà cụ cũng không mở miệng nửa lời. Sau khi đưa giầy cho chúng tôi, bà cụ lại tiếp tục may giầy vải.
"Chắc hẳn bà cụ tặng giày để cho chúng ta đi, loại giầy này đi vào đi bộ rất thoải mái, chúng ta mau thay giầy đi." Bỗng một đệ tử của nhà họ Diệp lên tiếng.
Chúng tôi đều là những người lần đầu đến đây, đối với mọi thứ ở đây đều rất tò mò. Bởi vậy, chúng tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, ai nấy đều thay giầy.
Sau đó bác Diệp mới nói: "Có thể bà cụ không thích nói chuyện, vậy thì chúng ta đừng làm phiền cụ nữa. Mọi người đi nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai lên đường! Hai người các cậu ra ngoài gác đêm, từ nửa đêm đến sáng tôi sẽ đổi ca cho các cậu!"
Sau khi bác Diệp sắp xếp ổn thỏa, hai đệ tử đó liền đi canh gác. Tôi và Tử Long dựa vào nhau mà ngủ, lúc sắp ngủ, anh ấy thì thầm với tôi: "Sơ Cửu, em có để ý thấy ngón tay bà cụ không?"
Thấy anh ấy nói như vậy, tôi mới quan sát kỹ hơn tay của bà cụ. Vừa nhìn tôi đã thấy có gì đó không đúng, hai tay của bà cụ đều thiếu mất hai ngón tay, đó là ngón trỏ và ngón giữa.
Chẳng trách lúc bà cụ xỏ kim lại rất vất vả đến thế, vừa nghĩ đến đây, Tử Long liền nhắc nhở tôi: "Sơ Cửu, cẩn thận chút, anh cứ cảm thấy có gì đó quái quái, bà cụ này cũng quá kì quái rồi!"
Không biết vì sao, tôi cũng cảm thấy nao nao, từ đầu đến giờ vẫn luôn đề phòng bà cụ. Nhưng bà cụ vẫn chỉ mải miết khâu giầy vải, thỉnh thoảng lại tra thêm dầu vào đèn, hoàn toàn không có hành động gì bất thường cả.
Tôi nhìn được một lúc, buồn ngủ quá nên thiếp đi. Tôi không biết mình đã thiếp đi bao lâu, nhưng trong mơ hồ, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân ai đó đang đi ở bên ngoài.
Từ lúc rời khỏi thôn Ma Câu, tôi đã chịu chút ảnh hưởng, đó là không ngủ sâu giấc được, chỉ cần có tiếng động nhỏ thôi là tôi cũng bị bừng tỉnh.
Nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, tôi liền tỉnh dậy, sau đó thấy được hai đệ tử chịu trách nhiệm gác đêm đang tiến về phía con đường mà chúng tôi đi đến, dáng vẻ trông rất thần bí.
Sau khi xác định là bọn họ đi xuống núi, trong lòng tôi lập tức đầy nghi hoặc, hai người đệ tử này chắc chắn là đang giở trò. Nói không chừng con đường âm dương đó cũng là do bọn họ tạo ra!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận