Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 198: Nói xa nói gần

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:04
Nói xong câu này, tôi quay người đi thẳng. Tôi cố ý nói như vậy là để ông ta biết rằng, chúng tôi sẽ theo chuyện này tới cùng, tuyệt đối không rời đi!
Tôi không nghe thấy Thủy gia nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của ông ta.
Khi tôi quay về căn nhà của ông trưởng làng, dấu chân ướt trên đất đã biến mất. Chữ viết tay bằng máu ở trên cửa sổ cũng đã được lau sạch.
Tôi đi tới, vừa hay nhìn thấy Tử Long và thằng bé Hoàng đang ngồi trên hòn đá trước cửa. Hình như Tử Long đang an ủi thằng bé.
Tử Long thấy tôi quay lại bèn hỏi trước:
"Sơ Cửu, có phát hiện gì không?'
"Có!"
Tôi ngồi xuống bên cạnh, nói nhỏ vào tai anh ấy:
"Dấu chân biến mất bên bờ sông, chứng tỏ chữ viết bằng máu là do thứ dưới sông bò lên để lại, nhưng khi em tìm kiếm ở bên bờ sông thì lại gặp Thủy gia!"
Khi nghe tôi nói tới Thủy gia, Tử Long bèn chau mày, lẩm bẩm:
"Thủy gia đó không hề đơn giản, hình như biết rất nhiều chuyện!"
"Ừ."
Tôi gật đầu, nói:
"Thủy gia này có chút bản lĩnh, em không hỏi ra được gì, chỉ có thể nói bóng gió để tìm hiểu!"
Tôi nhìn về phía thằng bé Hoàng, mắt nó sưng húp vì khóc nhiều. Nói lại thì, cả nhà đều đã đi cả, giờ chỉ còn lại một mình nó.
Tương lai sau này chỉ có thể dựa vào chính nó thôi. Tôi vỗ vai thằng bé, an ủi:
"Hoàng à, năm đó anh cũng giống em, tất cả người nhà đều chết hết, nhưng anh không hề từ bỏ cuộc sống. Anh biết chỉ có sống cho thật tốt thì những người thân của mình mới có thể yên tâm ra đi!"
Tôi không an ủi còn đỡ, tôi vừa nói xong, thằng bé Hoàng lại khóc thút thít. "Ấy..."
Tôi giật mình thoáng chốc rồi lại nói tiếp:
"Hoàng à, em không được khóc, em là đàn ông con trai mà! Nếu em khóc, ông nội biết được sẽ đau lòng đấy! Ông ấy sẽ không nỡ ra đi! Ông nội em phải đi tới một thế giới khác tìm cha mẹ em, em cần để ông ấy ra đi, để họ được đoàn tụ. Em là đàn ông, phải trưởng thành lên, biết không?"
Tôi nói vậy rồi, thằng bé mới khịt mũi, lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn tôi run run nói:
"Anh ơi, ông nội thật sự sẽ đi tìm cha mẹ em sao?"
"Đúng vậy!"
Tôi cười, khẳng định:
"Nhất định ông ấy sẽ đi tìm cha mẹ em nhưng điều kiện tiên quyết là em phải sống thật vui vẻ!"
"Dạ!"
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của tôi, thằng bé mới mỉm cười. Tôi thấy tâm trạng nó đã tương đối ổn định mới hỏi:
"Hoàng này, bình thường trong thôn em có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không? Hoặc là ông nội có kể cho em nghe về chuyện kỳ lạ gì không, hay là những chuyện kỳ quái mà ông bà trong thôn kể cho em nghe!"
"Chuyện lạ à?"
Thằng bé cắn môi lẩm bẩm, mắt ngước lên suy tư. Suy nghĩ một lúc, nó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn nói:
"Anh, chuyện kỳ lạ trước đây thì em không biết nhưng khoảng nửa đầu năm nay, làng chài chúng em xảy ra một chuyện rất kỳ lạ."
"Ồ?"
Nghe nó nói vậy, tôi tò mò hỏi ngay:
"Là chuyện gì thế, em kể cho anh nghe xem sao?"
Thằng bé ậm ừm một lúc mới nói tiếp.
"Nửa đầu năm nay, một anh trong làng em quăng lưới bắt cá ở khúc sông dữ đó. Ngày hôm sau đi thu lưới thì vớt được một thanh kiếm màu đen. Thanh kiếm trông rất đẹp, mà ngâm trong nước lâu nên hơi bị rỉ sét."
Tôi và Tử Long âm thầm nhìn nhau, Tử Long hỏi:
"Thanh kiếm đó trông như thế nào?"
"Để em nghĩ lại thử!"
Hoàng Nha Tử gãi đầu, nghĩ một lúc rồi nói:
"Em nhớ rất rõ, đêm đầu tiên em và bạn cũng tới bên sông quăng lưới. Sáng hôm sau tới thu lưới thì nhìn thấy anh kia vác theo một thanh kiếm đen trở về. Tụi em còn kêu anh ấy cho chơi một lúc. Trên thanh kiếm có bảy ngôi sao, hình như là dính liền nhau. Anh trai còn nói đây là bảo bối, anh ấy sẽ mang tới trấn Thạc Long bán đổi lấy tiền, còn hứa sẽ mua cho chúng em đồ ăn vặt."
"Kiếm thất tinh!"
Nghe thằng bé miêu tả, Tử Long thốt ra một cái tên rồi lập tức nhìn tôi, hạ thấp giọng:
"Là tín vật của chưởng môn phái Mao Sơn, kiếm thất tinh! Lúc trước người đàn ông mặc comple có nói, bọn họ tìm được kiếm thất tinh nên mới lần ra tung tích của những tiền bối năm đó!"
Nghe Tử Long nói tôi cũng nhớ ra. Đám người bên bộ phận đặc biệt tới nhờ chúng tôi cũng là vì có được manh mối về tín vật của chưởng môn phái Mao Sơn.
Xem ra, chuyện này là thật. Nhưng quá trình thế nào thì chúng tôi vẫn không biết, tôi bèn hỏi thằng bé Hoàng:
"Hoàng này, sau đó thì sao?"
"Sau đó à? Anh trai đó xảy ra chuyện, lời hứa mua đồ ăn vặt cho tụi em cũng không còn luôn!"
Khi thằng bé kể tới đây, vẻ mặt trông rất cụt hứng, có lẽ vì người kia đã thất hứa với bọn chúng.
Trí nhớ của trẻ con rất tốt, và cũng rất tin người. Ai hứa với chúng mà không làm được thì chúng sẽ ghi nhớ cả tuổi thơ.
Tôi và Tử Long không nói gì, thằng bé Hoàng lại tiếp tục:
"Anh trai đó rất thông minh, sợ người khác cướp mất nên đã để vợ lẳng lặng tới trấn Thạc Long bán đi. Khi đó bọn em không biết nên đã kể chuyện thanh kiếm đen của anh ấy cho người khác biết. Buổi tối bọn em đi tìm anh ấy đòi quà nhưng nào ngờ anh ấy đã bị dìm chết ở dưới sông, đến thi thể cũng không tìm được. Ông nội nói anh ấy lấy đồ của người chết. Người ta bò lên từ dưới sông tới tìm anh ấy để đòi mạng."
Sau khi nghe thằng bé nói xong, tôi và Tử Long giật mình nhìn nhau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là có người muốn ngăn cản anh ta bán kiếm Thất Tinh đi!
Mà anh chàng đó cũng rất thông minh, để người vợ đi bán, cũng vì thế mới có thể khiến kiếm Thất Tinh xuất hiện trở lại trên đời.
Khi nghĩ tới đây, trong đầu tôi và Tử Long lại cùng xuất hiện một người, Thủy gia!
Nhưng khi tôi định hỏi tiếp thì thằng bé Hoàng đột nhiên lắc đầu, nói giọng chán nản:
"Anh, các anh tốt với em, em cũng không giấu giiếm thêm làm gì. Bởi vì chỉ có em biết được chân tướng. Thực ra chính ông nội em đã gọi anh đó tới bờ sông. Em và ông nội ngủ cùng phòng, ông tưởng em đã ngủ rồi nên mới dậy đi. Em thấy ông cứ lén lút thế nào đó, bèn đi theo, cuối cùng thấy ông gọi anh trai kia tới bờ sông!"
Lời nói của thằng bé khiến chúng tôi lại giật mình không thôi, cũng không thể ngồi yên được nữa. Chúng tôi nhìn thằng bé, không nói nên lời, tại sao ông trưởng làng lại làm như vậy? Rốt cuộc ông ấy biết bao nhiêu bí mật?
Khi chúng tôi còn chưa hoàn hồn thì thằng bé Hoàng nhếch mép, tiếp tục nói:
"Cha mẹ em cũng bị ma kéo thuyền ở khúc sông dữ đó. Lúc tối em chèo thuyền đi là vì muốn rèn luyện để sau này đi tìm lại hài cốt của cha mẹ em. Nhưng không ngờ em cũng bị ma kéo thuyền, lại còn hại chết cả ông nội."
Thằng bé nói xong lại khóc. Tôi đang định an ủi nó, nào ngờ cánh cửa phía sau chúng tôi đột nhiên bị đẩy mở.
Tôi quay lại nhìn thì thấy Long Dương từ trong đi ra, cười nham nhiểm. Hắn nói giọng kích động:
"Nơi đấu pháp năm xưa, rất có khả năng chính là ở chỗ khúc sông dữ. Lần này tôi tới đúng nơi rồi, thật không uổng công chút nào. Ha ha... Những lãnh đạo bộ phận đặc biệt đã tìm bao nhiêu năm mà vẫn không ra. Nếu giờ bị tôi tìm được thì tôi có thể ngẩng cao đầu ở trong bộ phận đặc biệt rồi."
"Tên khốn khiếp này vẫn nghe trộm chúng ta nãy giờ!"
Tôi thầm chửi một câu nhưng không nói ra thành lời, chỉ tức giận trừng hắn ta. Tử Long thì tức tới mức nghiến răng, giận dữ nói:
"Người của bộ phận đặc biệt đều thích nghe trộm à?"
"Ha ha..."
Long Dương cười lạnh, nói:
"Tôi là người phụ trách lần này. Các cậu giấu tôi lén lút hành động, tôi còn chưa kịp hỏi tội đâu! Trước giờ tôi không hề tin vào cái đám đạo sĩ giang hồ các cậu, ngoài mặt thì nói làm việc cho quốc gia, thực ra trong lòng chỉ thèm thuồng những pháp khí Đạo môn kia, muốn chiếm làm của riêng. Có tôi ở đây, các cậu sớm từ bỏ ý nghĩ đó đi. Nếu không, tới lúc đó đừng trách tôi giở mặt!"
"Mẹ kiếp!"
Tử Long tức giận, chửi một tiếng rồi xông lên. Tôi vội vàng kéo anh ấy lại, nói:
"Tử Long, đừng so đo với hạng tiểu nhân, chúng ta cứ làm việc của mình thôi!"
"Được!"
Tử Long nghiến răng, kéo thằng bé Hoàng đứng lên:
"Hoàng, đi, chúng ta đi ngủ."
Sau khi về phòng, chúng tôi cũng không ngủ được, ngồi một lúc thì trời cũng sắp sáng. Bên ngoài dần dần ầm ĩ. Khi tôi vừa mở cửa thì thấy ngoài cửa toàn là người dân của làng chài.
Nhìn bộ dạng của bọn họ có lẽ là tới lo tang sự cho ông trưởng làng. Nhưng trong tay họ cầm tre và hình nhân. Đến một miếng vải trắng làm đồ tang cũng không có, hoàn toàn không giống như chuẩn bị làm tang sự.
Tôi tò mò hỏi:
"Mọi người định làm gì đây ạ?"
Một người trong số đó cười nói:
"Thủy gia dặn dò chúng tôi, nói nhà ông trưởng làng đều chết uổng, kêu chúng tôi chuẩn bị đạo tràng! Thủy gia sẽ làm lễ di cung, để sau này thằng Hoàng không bị chết oan!"

Bình Luận

0 Thảo luận