Chỉ trong tích tắc, tia sét đã đánh xuống, thế như chẻ tre, xé rách cả nền trời, tiếng sấm rền vang.
Tôi thấy trước mắt chói lóa, tia sét đã đánh trúng ngọn cây khô. Sau một tiếng nổ, những mạt gỗ ở ngọn cây khô văng ra khắp nơi.
Khi dòng điện chạy qua cây khô, chúng tôi cách xa như vậy mà cũng cảm thấy tê dại cả người. Ngay sau đó, cây khô bị đốt cháy, đặc biệt là những dây leo mọc trên đó, trong nháy mắt bị đốt thành than.
Gần như chỉ một hai phút sau, những đám mây đen tập trung trên bầu trời đêm biến mất, ánh trăng lại lần nữa xuất hiện, chiếu sáng cả trại Cổ Miêu.
"Rắc! Rắc!"
Những tiếng rắc rắc vang lên, cây khô bắt đầu tách ra thành hai từ trên ngọn cây xuống. Giống như có một cái rìu khổng lồ vô hình đã bổ đôi cái cây ra, gọn gàng dứt khoát.
Khi cây khô đổ sang hai bên, cả ba chúng tôi cùng lúc nhìn về phía thân cây bị tách ra. Quan tài cổ trùng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, nó vẫn dựng đứng, lơ lửng giữa không trung.
Khi khói lửa xung quanh quan tài biến mất, chúng tôi thấy Diệp Đường đang đứng trong quan tài, đôi mắt nhắm lại. Đám huyết cổ đã tỉnh dậy, những đôi mắt đỏ lúc chớp liên tục, như thể đang hô hấp.
"Là tiểu thư!" Bác Diệp nhìn thấy Diệp Đường lập tức kêu lên. Bác ấy vừa dứt lời, Lâm Y Y cũng ngạc nhiên nói, "Đó là huyết cổ, đám huyết cổ này hút máu bò quanh năm. Hóa ra mẹ em không phải hiến tế máu bò cho cây thần, mà là để nuôi đám huyết cổ này!"
Khi bọn họ một trước một sau lên tiếng, trong lòng tôi cũng trở nên nặng nề. Ngay cả thuật Thiên Lôi mạnh mẽ như thế cũng không giết chết được đám huyết cổ này.
Trên mặt đất có rất nhiều huyết cổ, nhưng chỉ có một phần bị sét đánh trúng mà thôi. Tôi không thể tưởng tượng ra được, rốt cuộc đám huyết cổ này đã hút máu biết bao nhiêu con bò.
Máu bò vốn thuộc âm, sau khi huyết cổ hấp thụ máu bò, không ngờ âm khí ngưng tụ lại đó thậm chí có thể chống chọi được với thuật Thiên Lôi.
"Ù ù!"
Ngay lúc này, quan tài cổ trùng lơ lửng trong không trung đột nhiên chấn động, phát ra một thứ âm thanh chói tai.
Bọn chúng tỉnh rồi, toàn bộ đều tỉnh dậy rồi!
Khi thấy cảnh này, tôi lập tức hét to một tiếng, kéo ngay bác Diệp và Lâm Y Y lùi lại mấy bước. Khi chúng tôi lùi lại, cùng lúc đó quan tài cổ trùng đột nhiên bay lên.
Là đám huyết cổ bay lên, mới cho người ta một cảm giác rằng quan tài đang bay. Đám cổ trùng chậm chạp bay về phía chòi canh, tiếng vỗ cánh của chúng khiến cho người nghe cảm thấy da đầu tê dại. Còn Diệp Đường thì giống như một người đẹp đang ngủ, vẫn đứng vững trong quan tài cổ trùng.
"Anh Cửu, nếu quan tài này tiến vào chòi canh, sau khi bạn của anh mở mắt thì sẽ biến thành mẹ em!" Lâm Y Y kéo tôi, biểu cảm trên mặt cô ấy rất phức tạp.
Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy vào lúc này. Nếu mẹ cô ấy thức tỉnh, điều đó có nghĩa là bà ấy đã thay thế Diệp Đường. Lâm Y Y rất thiện lương, không muốn thấy mẹ của mình biến mất, nhưng cũng không muốn thấy bạn tôi bị mẹ cô ấy hại chết.
Tôi không lên tiếng, mà chỉ nhìn bác Diệp. Bác Diệp cũng nhìn tôi, cắn răng nói: "Sơ Cửu, tu vi vủa hai chúng ta đều đã tiêu hao gần hết rồi, đã không có cách nào ngăn cản được nữa. Đây... có lẽ chính là số mệnh."
Lúc này trông bác Diệp cũng có vẻ rất khó xử, bác ấy không phải là không muốn cứu Diệp Đường. Nhưng bây giờ chúng tôi không có cách nào để ngăn chặn quan tài cổ trùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng đau đớn trước mặt diễn ra.
Tôi hít sâu một hơi, vâng một tiếng, trong lòng cũng đã quyết định từ bỏ. Nhưng khi tôi nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy có người đọc chú ngữ của phù Hỏa: "Trời tròn đất vuông, từ không sinh có; tam cương ngũ thường, thiên địa luân hồi; phép tắc ngũ hành, hỏa thần giáng lâm; tôi Triệu Tử Long của núi Miêu Vương xin lấy máu hiến tế, cầu xin tổ sư gia giáng hỏa thần xuống để giúp tôi trừ tà diệt ma; xin Thái thượng lão quân cấp cấp như lệnh, tam muội chân hỏa mau chóng giáng xuống! Ngữ dứt thần hỏa khởi, sát!!!"
Giọng nói này quá quen thuộc, tôi làm sao có thể không nhận ra cho được. Nghe thấy tiếng đọc chú ngữ đầy cương trực, chính khí này, tôi bất giác cười nhẹ nhõm.
Cái tên này, hù chết tôi rồi!
Ngay khi tôi mỉm cười thì một bóng người cao lớn, hiên ngang cũng vừa đọc chú ngữ vừa chạy về phía chòi canh.
Thân thủ nhanh nhẹn như báo săn, chỉ đạp mấy bước đã trèo lên tới nóc chòi canh. Gần như chỉ mất một hai phút ngắn ngủi, Triệu Tử Long tựa như một người khổng lồ, đứng trên nóc chòi canh cao cao. Sau khi anh ấy đọc xong chú ngữ liền ném bùa Hỏa trong tay vào quan tài cổ trùng đang bay.
Đám cổ trùng rải rác xung quanh lập tức chịu ảnh hưởng bởi sự kêu gọi của pháp lực nên rơi đầy phía trên quan tài. Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên, chỉ trong nháy mắt bùa Hỏa bốc cháy, ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng cả quan tài cổ trùng.
Đây là tam muội chân hỏa được gọi tới bởi bùa Hỏa, có thể thiêu đốt mọi thứ tà ma trên đời thành tro bụi. Cùng với tiếng lách tách của đám cổ trùng đang bị đốt cháy, hàng ngàn huyết cổ đã bị cháy rụi đều rơi xuống đất.
"Là Triệu Tử Long, là cậu ấy!" Sau khi bác Diệp nhìn rõ người đứng trên đỉnh chòi, sự thất vọng trước đó lập tức bị sự phấn khích thay thế, bác nheo mắt nói: "Đứa trẻ này trời sinh mệnh cách bất phàm, cả đời chính khí, nhất định là nhân trung hào kiệt. Sự xuất hiện của hai đứa đã cho Đạo gia một cơ hội! Ha ha..."
Không biết bác Diệp đang nghĩ đến đâu rồi, trông rất vui vẻ, vừa nói vừa cười lớn.
Tam muội chân hỏa cháy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đốt sạch đám cổ trùng, mùi khét hôi thối theo gió thổi đến, kinh tởm khiến người ta buồn nôn.
Sau khi đám huyết cổ này bị đốt cháy, quan tài cổ trùng cũng không còn thành hình nữa, bắt đầu tản ra. Diệp Đường đang đứng bên trong cũng rơi xuống, tôi đã lường trước tới điều này.
Khi thấy Diệp Đường rơi xuống, tôi vội vã chạy qua, đỡ lấy cô ấy. Cơ thể cô ấy lạnh buốt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Tôi nhẹ nhàng lắc người cô ấy, gọi: "Diệp Đường, tỉnh lại, tôi là Sơ Cửu!"
"Tiểu thư, cô mau tỉnh lại!" Bác Diệp cũng xông đến, vừa bắt mạch cho Diệp Đường vừa gọi.
Diệp Đường bỗng mở to mắt. Đôi mắt đó như hàn băng, nhìn thẳng vào tôi, khóe miệng còn nở ra một nụ cười quỷ dị, cô ấy cười âm hiểm nói: "Ta đã từng nói qua, ta là thần, ta sẽ không chết!"
"Là tiên linh bà, bà ta sống lại rồi!" Khi tôi nghe những lời thốt ra từ miệng của Diệp Đường, lập tức cả kinh đẩy Diệp Đường ra.
Nhưng vẫn là không kịp, bởi vì tôi và bác Diệp hoàn toàn không hề đề phòng, cho nên khi tôi đẩy Diệp Đường ra thì cùng lúc đó, cô ấy cũng ra tay với chúng tôi. Hai tay cô ấy đánh vào ngực chúng tôi, lực đạo mạnh đến kinh người.
Tôi và bác Diệp bị chấn động mạnh, lùi lại mất mấy bước, lục phủ ngũ tạng có cảm giác đã lộn tùng phèo, thậm chí hơi thở cũng không ổn định. Bác Diệp lúc nãy đã bị phản phệ khi duy trì cho thuật Thiên Lôi, bây giờ lại bị Diệp Đường đánh một chưởng, khóe miệng tức thì rỉ máu, loạng choạng suýt ngã.
Tôi vội vàng đỡ bác ấy từ từ lùi lại phía sau, mà lúc này Diệp Đường lạnh lùng liếc nhìn tất cả chúng tôi, mỉa mai: "Đám người Hán bẩn thỉu các ngươi làm bẩn trại Cổ Miêu của ta. Bây giờ ta sẽ lấy thân phận của thần để trừng phạt các ngươi, khiến các ngươi rơi vào địa ngục A tì, suốt đời suốt kiếp chịu mọi tra tấn trong đó, hồn phách không thể tiêu tan, cho đến khi biến thành tro tàn."
Lời nói của Diệp Đường quá lạnh, lạnh đến nỗi khiến tất cả mọi người rùng mình. Trong khi cô ấy nói chuyện, tôi thấy Tử Long đã lặng lẽ lao xuống đánh lén. Diệp Đường không kịp phản ứng, bị đánh trúng một chưởng vào sau lưng.
Diệp Đường vừa rồi còn kiêu ngạo phách lối, tức khắc mặt mày vặn vẹo, giận dữ định quay lại trả đòn. Nhưng chưa kịp quay người lại, mí mắt cô ấy bỗng giật giật rồi chỉ một giây sau, cô ấy đã ngã xuống đất bất tỉnh.
"Không cần biết tiên linh bà mạnh đến thế nào, nhưng rồi vẫn sẽ bị đánh ngất!" Triệu Tử Long đánh một cú đã thành công, tay ôm lấy Diệp Đường, miệng cười rạng rỡ.
Tôi và bác Diệp cũng cười ngượng nghịu. Mặc dù tiên linh bà này có âm cổ, nhưng rốt cuộc chỉ là thân thể người phàm. May mà Triệu Tử Long nhanh nhẹn mới có thể đánh ngất cô ấy.
Nếu không chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt khác.
Tôi nhìn Triệu Tử Long, tức giận không có chỗ phát tiết, nghiêm mặt hỏi anh ấy: "Tử Long, anh đã chạy đi đâu vậy? Anh có biết em lo cho anh thế nào không?"
Triệu Tử Long nhe răng cười, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nói: "Sơ Cửu, thật ra anh đã tỉnh lại từ lâu. Khi anh bị thảo quỷ bà đưa đến trại Cổ Miêu, anh đã lặng lẽ trốn ra ngoài. Anh vẫn luôn bí mật tìm kiếm tung tích của nấm quan tài, cho đến khi anh thấy thảo quỷ bà đưa xác chết của người Miêu rời khỏi trại Cổ Miêu, anh mới bám theo bà ta, cuối cùng tìm ra được tung tích của nấm quan tài. Nó ở ngay..."
Khi Triệu Tử Long nói đến đây, ánh mắt anh ta đột nhiên nhìn về phía sau chúng tôi, mặt đanh lại. Tôi thấy vậy, trong lòng lập tức giật thót, tôi còn chưa quay đầu lại thì đã nghe thấy một giọng nói quái gở: "Đúng là có được mà chẳng tốn công ha, phải cảm ơn bọn mày vì đã giúp chúng ta tìm ra âm cổ. Bây giờ thì có thể giao người đẹp trong tay bọn mày cho ta rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận