Giọng nói này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng. Còn chưa thấy rõ người đã nghe thấy tiếng “leng keng” vọng tới, chính là âm thanh phát ra từ sợi xích sắt trong giếng khóa rồng.
Thấy có người sắp nhảy xuống, tôi kéo Diệp Đường tránh qua bên cạnh. Gần như cùng lúc đó, tôi thấy phía trên có ba người nhảy xuống, rơi vào trong con sông.
Đợi đến lúc bọn họ chui ra, chính là Tả Âm, Bạch Thừa Chí và một tên đệ tử nhà họ Bạch. Bác Diệp có vẻ cũng biết Bạch Thừa Chí, mở miệng hỏi: “Cậu là thiếu chủ nhà họ Bạch phải không? Cậu cũng muốn đến đây cướp long khí?”
“Hóa ra là bác Diệp của nhà họ Diệp ở tỉnh thành, không ngờ nhà họ Diệp mấy người cũng đến! Xem ra thứ này đã khiến ngay cả nhà họ Diệp mấy người cũng phải động lòng.” Bạch Thừa Chí nói với giọng quái gở.
Lời nói của Bạch Thừa Chí khá hung hăng, hẳn là ỷ vào Tả Âm đang ở đây chứ tôi biết thừa anh ta nhát gan ra sao.
Bác Diệp chẳng hề để ý, cũng không nổi giận, chỉ cười đáp: “Đồ vật trong giếng khóa rồng này cũng không phải là của tôi, chúng tôi chỉ muốn chia một chén canh thôi, tuyệt đối sẽ không cầm nhiều.”
Tiếp xúc với nhau mới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng tôi vẫn cảm giác ra được bác Diệp không phải là kiểu người dối trá, phải nói là còn có mấy phần đạo cốt của người đắc đạo, vì vậy tôi rất tin tưởng mấy câu này của bác ấy.
“Vậy là tốt rồi, tôi còn lo là nhà họ Diệp mấy người sẽ giở thói ăn chặn đấy. Nhà họ Diệp mấy người có cơ ngơi khổng lồ, cao thủ lại nhiều, nếu muốn dùng sức mạnh để cướp thật thì nhà họ Bạch nhỏ bé của chúng tôi cũng không có cách nào.”
Bạch Thừa Chí này càng nói càng khó nghe, Diệp Đường khịt mũi khinh thường, đáp trả: “Tôi cũng luôn nghe nói đạo hạnh của nhà họ Bạch mấy người không ra sao? Không ngờ bản lĩnh ăn càn nói bậy cũng không yếu chút nào.”
Diệp Đường vừa thốt ra lời này, tôi thấy mặt của Bạch Thừa Chí lập tức đỏ bừng. Anh ta còn muốn nói gì đó nữa nhưng đã bị bác Diệp trừng mắt.
Ánh mắt kia đã có sát ý, Bạch Thừa Chí sợ đến mức câm như hến. Trái lại Tả Âm cuối cùng cũng lên tiếng: “Mấy người nói không sai, chỗ này không phải là của một người. Nếu tất cả đều đến rồi, vậy thì mỗi người cũng chia đều một chén canh. Địa cung này không dễ đối phó như tưởng tượng đâu, tốt nhất vẫn nên liên thủ với nhau thì hơn.”
Tôi quá hiểu trí thông minh và thủ đoạn của Tả Âm, gã ta làm vậy là vì kiêng dè thực lực của bác Diệp, thế nên mới đưa ra đề nghị liên thủ.
Gã ta rất thích lợi dụng người khác, cuối cùng ngấm ngầm giở trò.
Tôi biết rõ tính toán của gã ta, thế nhưng không dám mở miệng nhắc nhở Diệp Đường, sợ bị gã ta nhận ra tôi chính là Lý Sơ Cửu. Tôi liếc mắt nhìn bác Diệp, thấy ông ấy híp mắt cười, đáp: “Anh nói đúng, mọi người liên thủ với nhau đi.”
Sau khi thương lượng xong xuôi, Tả Âm mới nhìn vào đội quân đang quỳ trên đường đá, nói: “Nếu tôi đoán không sai, những pho tượng này không phải là thật mà được làm từ thạch cao. Vì vậy lúc đi qua, chúng ta tuyệt đối không được làm vỡ những pho tượng này. Thứ bên trong hẳn là trùng thuật. Nếu chúng bị thả ra, đừng nói là không lấy được long khí, e rằng chúng ta còn phải ở lại đây tuẫn táng với bọn họ đấy!”
“Anh nói không sai!” Bác Diệp gật đầu, tán thành nói: “Những thứ này đều rất kỳ lạ, chúng ta phải thật cẩn thận, không được động chạm bừa bãi. Chắc hẳn long khí được giấu trong quan tài đá, phải cẩn thận với mọi thứ thì hơn!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, tôi cũng tập trung quan sát đội quân đang quỳ. Bọn họ mặc khôi giáp dày nặng, trên mặt cũng được che lại, hoàn toàn không thấy rõ gương mặt.
Nhưng nếu bên trong đúng là loại trùng thuật đáng sợ kia, có lẽ chúng tôi sẽ chết hết ở đây.
Đợi sau khi bác Diệp và Tả Âm thỏa thuận xong, hai người bọn họ phụ trách mở đường ở phía trước, tôi và Diệp Đường ở chính giữa, Bạch Thừa Chí và người của anh ta ở phía sau chặn hậu.
Muốn đến được quan tài đá ở đối diện địa cung, chúng tôi nhất định phải đi xuyên qua ba mươi sáu cái trụ đá to lớn này, còn phải đi ngang qua đội quân đang quỳ trên đường đá, vì vậy bác Diệp và Tả Âm đi rất chậm, chỉ sợ sẽ gây ra tiếng động.
Địa cung Dạ Lang không tính là quá tối, bởi vì có dòng sông phản chiếu lại ánh sáng. Sau khi đi được một lúc, tôi cố ý nhắc nhở Diệp Đường, để cô ấy coi chừng Tả Âm. Diệp Đường cũng nhắc tôi cẩn thận.
Nói đến cũng kỳ lạ, sau khi chúng tôi đi được gần mười phút, đến tận dưới cầu thang bằng đá rồi mà lại chẳng có bất kỳ chuyện quỷ dị nào xảy ra.
Trước đó, tôi còn lo lắng những con trùng thuật kia bay xuống, thế nhưng bây giờ hình như cũng chẳng có con nào xuất hiện. Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện những binh lính đang quỳ này cũng chẳng có điều gì khác thường.
Điểm duy nhất khác thường là cung điện ngầm Dạ Lang này quá yên tĩnh, yên tĩnh hơn hẳn tưởng tượng của chúng tôi. Nhưng chính vì sự yên tĩnh quái dị này mới khiến người ta cảm thấy bất an trong lòng.
Không chỉ là tôi, ngay cả Tả Âm và bác Diệp cũng không nói một lời, vẻ mặt rất tập trung.
“Tôi và người anh em này đi trước, mọi người tách nhau ra xa một chút. Nếu có xảy ra chuyện gì, mọi người cũng có thời gian lui lại!” Bác Diệp quay đầu căn dặn chúng tôi, sau đó lại nhìn về phía Tả Âm. Đợi sau khi Tả Âm gật đầu, hai người bắt đầu bước lên cầu thang bằng đá.
Cầu thang đá này rất cao, không biết rốt cuộc có bao nhiêu bậc nữa, là kiểu dùng nguyên một tảng đá mà đẽo gọt chứ không phải ghép lại.
Có thể tưởng tượng lúc đó muốn xây dựng được địa cung Dạ Lang này đã phải tốn bao nhiêu nhân lực.
Bác Diệp và Tả Âm đi rất cẩn thận, trước khi bước một bước đều dùng kiếm kim tiền của mình để thăm dò trước, sau khi xác định không có vấn đề gì mới tiếp tục bước đi.
Trước đó tên Bạch Thừa Chí kia còn muốn lao lên quan tài đá trên bệ đá đầu tiên, vừa thấy hai người bác Diệp cẩn thận như vậy, anh ta liền lùi ra sau, đi ở vị trí cuối cùng.
Bọn họ vừa đi, tôi bèn nhẩm đếm số bậc thang ở đây. Đợi đến lúc đi lên bệ đá, tôi mới đếm xong, bậc thang ở đây vừa vặn có ba mươi sáu bậc, hoàn toàn giống với số lượng trụ đá trong địa cung này.
Nhưng khiến mấy người chúng tôi đều không ngờ đến là trên bệ đá không có bất kỳ món vàng bạc châu báu nào, ngay cả một thứ đáng tiền cũng không có, chỉ có quan tài đá to lớn ở chính giữa.
Bác Diệp và Tả Âm vẫn đang quan sát chiếc quan tài, ít nhất thì nó phải nặng cả ngàn cân.
Tôi lại gần quan sát, trên quan tài đá này được điêu khắc rất tinh xảo, có rồng có hạc tiên. Chúng trông rất sống động, cho dù là bản thân bức tượng hay là thần thái đều có cảm giác y như vật còn sống.
Toàn bộ các đường kẽ của quan tài được đóng rất kín, chỉ có trên mặt nắp quan tài xuất hiện một cái lỗ tròn to bằng đồng tiền Ngũ đế.
Tả Âm thử đẩy nắp của quan tài đá, gân xanh trên trán gã ta đã hiện lên luôn rồi mà nắp quan tài chẳng hề dịch chuyển.
Gã ta khổ não lắc đầu, nói: “Trọng lượng của quan tài đá này không phải chỉ dựa vào sức của chúng ta là có thể mở ra được, nhất định có cơ quan hoặc cách mở ra khác.”
Nói xong, gã ta cũng bảo đám Bạch Thừa Chí vây quanh quan tài đá tìm kiếm, mà bác Diệp thì đứng bên cạnh quan tài. Ông ấy lắc cổ tay, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, đặt thẳng lên trên lỗ tròn đó.
Bác Diệp vừa phát lực, tôi cảm nhận được chân khí mà ông ấy đang phóng ra ngoài, đây là chân khí mà chỉ phái Huyền Chân mới có. Tôi cũng tu luyện chân khí nên rất nhạy cảm với sức mạnh bùng nổ của ông ấy.
Tôi có thể cảm nhận được đan điền ngay bụng dưới của ông ấy hoàn toàn mở ra, chân khí kia đã rót đầy đan điền. Nhưng không biết là lý do vì sao, hình như ông ấy không mở ra đan điền trong lồng ngực, cũng chẳng kết hợp chân khí của hai chỗ này lại với nhau.
Dựa vào tu vi của bác Diệp thì chỉ có một khả năng, đó là ông ấy đã gặp phải bình cảnh.
Lúc tôi nhìn chằm chằm vào bác Diệp, ông ấy cười với tôi, nói: “Ở trong đây không cảm nhận được bất kỳ loại khí nào, lại càng đừng nói là long khí. Rốt cuộc long khí kia ở đâu đây?”
Tôi tin bác Diệp, nếu ông ấy không cảm giác được trong quan tài có bất kỳ loại khí nào, vậy đã chứng minh là trong quan tài đá không có long khí.
Vậy rốt cuộc long khí này nằm ở đâu chứ?
Tôi cũng rất nghi ngờ, nhưng hoàn toàn không hiểu. Đợi đến lúc nhìn về phía Diệp Đường, lúc này tôi mới phát cô ấy vẫn đứng ở phần đuôi của quan tài, đang quan sát chỗ nối với đường sông, không biết là đang xem cái gì?
Lúc tôi đi đến, Diệp Đường đang nhìn chằm chằm vào cửa đá nằm giữa phần đuôi của quan tài và con sông. Trên đó điêu khắc khá đơn điệu, tất cả đều là tượng rồng.
“Cậu nhìn đi, cửa đá này kẹp giữa con sông và phần đuôi của quan tài đá, hiển nhiên là không muốn để nước sông phía dưới ập lên phá huỷ quan tài đá. Thế nhưng bệ đá này và độ cao của mặt đất cung điện ngầm cách nhau nhiều như vậy, nếu không có xung lực mạnh, nước trong con sông hoàn toàn không ập lên đây được.” Tôi vừa đi đến, Diệp Đường liền cau mày nói với tôi.
Dáng vẻ trầm tư ấy khiến cô thêm mấy phần quyến rũ mê người.
Tôi đang định nói chuyện, lại nghe thấy tiếng “ầm”, tức khắc kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn lại. Tôi vừa nhìn thì thấy Bạch Thừa Chí và người của hắn bắt đầu cạy quan tài!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận