Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 45: Hồn ma treo cổ

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:22:27
Giọng nói bất ngờ vang lên từ trong miếu Thành Hoàng giống như tiếng chuông đồng, khiến lòng người đều chấn động. Đặc biệt là những người đã xông đến cổng miếu đều bị dọa cho lùi cả lại, không dám bước lên trước nữa.
Tôi cũng bị giọng nói này làm cho thần trí run rẩy, đặc biệt là khi chủ nhân của âm thanh này tự xưng là Âm Ti của Thành Hoàng, trong lòng tôi cũng thấy sợ hãi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Âm Ti của Thành Hoàng chính là ông Thành Hoàng, chuyên câu hồn phách của con người, người sống làm sao dám đối nghịch với ông ta?
Mọi người đều đang cảnh giác nhìn về phía miếu Thành Hoàng, rồi ai nấy đều trố mắt nhìn nhau. Họ đều là thầy phép, tự nhiên biết đến sự lợi hại của ông Thành Hoàng. Nhưng sau một hai phút, âm thanh đó không còn vang lên nữa.
Chỉ có một cơn gió thổi qua cây liễu, khiến những chiếc lá đung đưa theo gió. Yên tĩnh, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người xung quanh.
Chính trong lúc mọi người đều đang sợ hãi, Tả Âm lại lần nữa đứng ra quát to: “Tôi không tin ông là ông Thành Hoàng, nhất định là có người giở trò. Người nhà họ Bạch nghe lệnh, giếng khóa rồng nằm ngay trong miếu Thành Hoàng, chúng ta sẽ là người đầu tiên xông lên, giếng khóa rồng sẽ là của chúng ta. Kẻ nào dám cướp, giết không tha!”
Tôi biết sự gan dạ của Tả Âm, nhớ năm đó, khi đối mặt với người đưa mẹ tôi đi ở thôn Ma Câu, gã ta cũng không hề sợ hãi, còn đưa cả Châu Bát Tự ra ngoài.
Lời nói của gã ta lập tức có tác dụng. Các đệ tử của nhà họ Bạch gào lên một tiếng, những thầy phép ở bên cạnh cũng không kiềm chế được, “Đi, không thể để bọn người nhà họ Bạch cướp được giếng khóa rồng.”
Những thầy phép này đều bị Tả Âm khích tướng đánh mất lý trí, ai nấy đều gào lên, lao thẳng vào trong miếu Thành Hoàng. Ngược lại Tả Âm và đám người nhà họ Bạch vẫn đứng yên tại chỗ, cười âm hiểm nhìn đám thầy phép xông lên.
Những người này hoàn toàn phát điên rồi. Tất cả bọn họ đều muốn trở thành người đầu tiên có được giếng khóa rồng. Họ lao tới, đá thẳng vào cửa miếu Thành Hoàng.
Cùng với một trận tiếng đá cửa ầm ầm, toàn bộ miếu Thành Hoàng bị đá lắc lư, bụi và lá liễu trên mái nhà cũng bị rung cho rơi xuống.
Cánh cửa của miếu Thành Hoàng đã lâu năm. Sau khi bị họ đá mạnh như vậy, đã không thể chịu đựng nổi. Một tiếng “rầm” vang lên, cửa miếu Thành Hoàng bị đá văng ra.
Ngay lúc cánh cửa bị đạp văng ra, đôi mắt của mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động ở bên trong. Chỉ là bên trong quá tối, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ thứ gì.
Đám thầy phép điên cuồng đó đã xông thẳng vào như một bầy ong bị vỡ tổ, còn không thèm cầm đèn pin theo để chiếu sáng. Bọn họ vừa xông vào vừa đánh, giống như là đã bị điên hết rồi, thậm chí bọn họ bắt đầu sử dụng vũ khí.
Tôi đứng phía sau người nhà họ Bạch và Tả Âm, tôi đang nhìn chằm chằm vào Tả Âm, trên khuôn mặt gã ta là một nụ cười âm trầm, như thể đang tận hưởng sự hỗn loạn mà gã ta vừa gây ra.
Mà trong lúc tôi nhìn chằm chằm vào gã, gã cũng đã chú ý đến tôi. Gã quay lại nhìn tôi, mỉm cười quái gở, sau đó gã búng tay, con dao vót trúc quen thuộc xuất hiện trong tay gã ta.
Tôi đã cho rằng gã ta sẽ giết tôi, nên cũng nắm chặt con dao găm của mình. Nhưng nào ngờ, gã ta không hề có ý định ra tay với tôi, sau khi nở một nụ cười quỷ dị, gã ta lại lần nữa nhìn về phía miếu Thành Hoàng.
Nhưng lúc này trái tim tôi đang đập thình thịch. Trong đầu chỉ có một suy nghĩa, đó là Tả Âm chắc chắn đã nhận ra tôi.
Vừa nghĩ đến đây thì tôi biết chuyện không hay rồi. Tôi biết thủ đoạn của gã ta, huống hồ bây giờ tôi không biết Triệu Tử Long đã đi đâu, bên cạnh tôi không có người giúp đỡ, và tôi không đủ tự tin rằng mình tôi có thể giết được gã ta.
Trong khi tôi đang lo lắng, bên trong miếu Thành Hoàng tối đen như mực đó bỗng nhiên có động tĩnh. Bọn Tả Âm nhìn thấy trước tôi, lập tức cầm đèn pin chiếu vào trong.
Tôi nhìn theo ánh đèn thì thấy đám thầy phép xông vào trước đó đang đi ra từng người một, còn đi rất ngay ngắn. Tôi không thể nào nhìn thấy khuôn mặt của họ. Người nào người nấy đều cúi gằm đầu xuống, không nói lời nào.
Tôi vừa nhìn thấy cảnh này đã biết ngay có điều gì đó không ổn. E là những người này đều đã gặp chuyện rồi. Quả nhiên, khi tôi nhận ra điều này thì thấy đám thầy phép lại tách thành hai nhóm, chia ra đi đến hai cây liễu ở hai bên cổng miếu Thành Hoàng.
Mấy người đứng ngoài như chúng tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy đám người này vây quanh hai cây liễu, tiếp đó họ quỳ phịch xuống đất, từng người đập mạnh đầu xuống đất.
Mặt đất dưới hai gốc cây liễu được phủ bằng đá cuội, bọn họ đập đầu mạnh như vậy, phần đầu lập tức bị rách da. Máu tươi chảy đầy trên mặt mỗi người. Chúng tôi rọi đèn pin thì thấy rất rõ khuôn mặt của họ, đôi mắt của tất cả những người đó đều phát ra ánh sáng đỏ âm u, môi họ mấp mấy, đồng loạt mở miệng nói, “Ông Thành Hoàng, tôi có tội, tôi đáng chết!”
Khi tôi thấy cảnh này thì da đầu tê dại. Nhiều thầy phép như vậy, những người mà đến cả đám ma quỷ bình thường cũng phải kiêng dè, vậy mà giờ lại giống như bị ma nhập, không ngừng đập đầu nhận sai.
Đặc biệt là khuôn mặt của họ đầy máu tươi, trông khủng khiếp dị thường. Đây còn đang là ban đêm, cảnh tượng quỷ quái này càng khiến tôi rợn tóc gáy hơn.
Rốt cuộc bên trong có thứ gì? Lại có thể khiến cho những người này mất đi ý thức.
“Anh bạn nhỏ, phía trên có thứ gì kìa!” Nhưng vào đúng lúc này, Tả Âm không biết từ khi nào đã đến bên cạnh tôi, chỉ vào cây liễu nói: “Cậu xem, phía trên đó có thứ gì?”
Tôi còn chưa kịp đề phòng Tả Âm thì đã vô thức ngẩng đầu nhìn lên cây liễu. Khi tôi nhìn lên, Tả Âm cũng soi đèn lên theo.
Tôi lập tức thấy rõ cảnh tượng trên đó, thoáng cái mồ hôi lạnh toát ra.
Bên trong tán lá liễu rậm rạp treo đầy những xác chết. Không đúng, không phải xác chết, tất cả đều là ma treo cổ.
Oán khí của ma treo cổ rất nặng nề, tôi cũng rất run sợ. Năm đó, mẹ tôi chính là bị Tả Âm hại chết treo trên xà nhà. Vì vậy, khi tôi vừa nhìn thấy xác chết treo trên đó, trong lòng rất hoảng loạn.
Tôi vội vàng hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại được. Nhưng nhìn những xác chết treo trên đó, tôi không khỏi lạnh gáy.
Có quá nhiều hồn ma treo cổ trên hai cây liễu! Tất cả họ đều mặc quần áo trắng, không chỉ người lớn, mà có cả người già và trẻ em.
Có một cơn gió thổi qua, những con ma treo trên cây liễu bị thổi đung đưa qua lại. Sợi dây quấn quanh cổ họ còn cọ sát vào cành liễu, phát ra tiếng “cót két, cót két”.
Trong đêm khuya yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở, tiếng “kẽo kẹt” này lại càng chói tai.
“Anh bạn nhỏ, trong đám người này, thực lực của cậu lợi hại hơn chút, tính cũng trầm tĩnh hơn bọn chúng. Cậu và tôi bắt tay với nhau cùng vào trong đó, coi như thêm một phần hi vọng chiến thắng, thế nào?”
Tôi không ngờ Tả Âm sẽ đưa ra lời đề nghị này. Tôi có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì mỉm cười nói: “Đạo huynh, anh là người nhà họ Bạch đấy, anh đề nghị bắt tay với tôi, anh cảm thấy thích hợp sao?”
“Nhà họ Bạch? Ha ha!” Tả Âm cười mỉa mai, “Tôi nói thật cho cậu biết vậy, tôi không hề coi bọn người nhà họ Bạch ra gì. Cậu thật sự nghĩ tôi có thể tìm thấy giếng khóa rồng bằng cách dựa vào đám ăn hại đó à. Bọn chúng chỉ được cái đông người mà thôi, toàn bộ đều chỉ là đám ăn hại. Tuy nhiên, ăn hại cũng có giá trị của ăn hại. Cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Khi Tả Âm nói chuyện, tôi nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó trong đầu. Đúng như tôi đã đoán trước đây, với thủ đoạn và mưu mô của Tả Âm, làm sao có thể trông cậy vào một nhà họ Bạch bé nhỏ như vậy. Nếu muốn trông cậy thì cũng phải chọn những gia tộc lớn mới đúng.
Nhưng may là anh ta không nhận ra tôi. Hành động lúc nãy của anh ta khiến tôi cho rằng anh ta đã nhận ra tôi.
Trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, tôi giả vờ như không có chuyện gì, cười nói: “Đạo huynh, anh có thể lợi dụng người nhà họ Bạch, lại còn khiêu khích đám thầy phép làm bia đỡ đạn cho mình, tôi làm sao dám chắc anh sẽ không đối với tôi như vậy?”
Khi tôi nói chuyện, tôi nhìn thẳng vào mắt Tả Âm, muốn nhìn cho ra những biến hóa nhỏ nhất trong mắt gã ta. Bởi vì tôi tin mắt người không thể nói dối.
“Ha ha …” Tả Âm nheo mắt cười vang, nói: “Anh bạn nhỏ, tôi thích nhất hợp tác với những người thông minh. Cậu có thể yên tâm, nếu chúng ta bắt tay tìm thấy được đồ rồi, mỗi người lấy một nửa, thế nào?”
“Tin anh? Tôi thà tin quỷ còn hơn!” Tôi cười lạnh trong lòng, ngoài mặt giả vờ tin những gì anh ta nói, “Được, tôi tin anh sẽ không lừa tôi. Nhưng anh tuyệt đối không được nuốt lời, nếu tìm được rồi thì chia tôi một nửa.”
“Được, không thành vấn đề, lời hứa của tôi đáng giá ngàn vàng.” Tả Âm cho rằng tôi thật sự đã tin gã ta, vỗ vai tôi cam kết. Trong lúc tôi muốn hỏi gã ta làm sao ra tay, bỗng nhiên nổi lên một trận gió lớn, khiến những con ma treo cổ trên cây liễu cũng bị thổi cho xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tôi lập tức nhìn lên, đám ma treo cổ bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía mấy người chúng tôi, cười âm u nói: “Âm Ti mở mắt, người ma khó thoát; canh ba vừa tới, người ma chết hết. Há há…”

Bình Luận

0 Thảo luận