Nghe Tử Long bảo Diệp Chu Tinh tự mình rời khỏi đây mà tôi thấy tim mình lạnh mất một nửa. Cô gái này kiêu ngạo là thế, nếu như cô ta thật sự nổi giận rồi vứt luôn chúng tôi ở lại chợ quỷ, vậy đúng là muốn khóc tiếng Mán cũng không được.
Tử Long quật cường nói xong, lại tiếp tục đi tìm xe tang. Lúc tôi nhìn về phía Diệp Chu Tinh thì thấy mặt mày cô ta xám ngoét, đôi mắt lạnh băng như sắp giết người được đến nơi.
Tôi không dám mở miệng, nếu không tôi sợ là cô gái này chắc chắn sẽ đến gây chuyện với tôi. Điều này thì tôi rất chắc chắn.
Tử Long gần như lục tung hết cả cái cổng chợ quỷ mà vẫn chẳng thấy được bóng dáng chiếc xe tang nào, nhưng anh ấy cũng không quay lại, e là ngại giáp mặt với Diệp Chu Tinh.
Tôi thấy tình hình không ổn, lúc này mới lên tiếng: "Diệp Chu Tinh, cô đi một mình trước đi thôi. Cùng lắm thì tôi với anh Tử Long ở lại giúp việc cho tiệm cầm đồ Âm Dương!"
"Hừ!" Quả nhiên tôi vừa mở miệng, Diệp Chu Tinh đã trừng tôi một cái, rồi nhìn về phía Tử Long, hô lên: "Được, tôi không bắt cậu phục tôi nữa, chỉ cần cậu làm giúp tôi một việc, tôi sẽ đưa các cậu đi!"
Diệp Chu Tinh hô xong, Tử Long mới xoay người đi đến gần, hỏi cô ấy: "Cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?"
Diệp Chu Tinh vẫn còn đang giận anh ấy, nên cô ấy nghiến răng nghiến lợi đáp: "Giờ tôi không nói cho cậu biết, làm việc giúp tôi cũng chính là làm việc giúp Quốc gia!"
"Tử Long tôi không làm chuyện táng tận lương tâm, không làm chuyện trái với đạo nghĩa! Nếu như chuyện đó là chuyện tốt, vậy tôi đồng ý với cô!" Tử Long lớn tiếng nói.
"Được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Đến lúc đó cậu đừng có mà hối hận đấy!" Diệp Chu Tinh cũng không chịu thua, bèn nói kháy lại.
Triệu Tử Long gật đầu nói: "Chuyện mà Triệu Tử Long tôi đã đồng ý, quyết không nuốt lời, cũng tuyệt đối không hối hận!"
Sau khi Tử Long dứt lời, tôi thấy Diệp Chu Tinh nhảy lên phía trước vài bước theo kiểu bộ pháp Thất Tinh, mỗi bước lại niệm một lời chú, "Thiên Địa Vô Cực, mặt trời là càn khôn, mặt trăng là âm dương. Càn khôn chia bốn cửa, âm dương là bốn cửa, Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền, mở cửa âm!"
Tổng cộng là bảy bước, vừa bước vừa niệm chú, mỗi lần như thế, hai tay Diệp Chu Tinh sẽ kết ra một thế tay rất kì lạ. Đây là Cửu tự quyết trong thuật Kỳ môn độn giáp, có tổng cộng chín thế tay.
Kỳ môn độn giáp cũng là một loại đạo thuật, nhưng tu luyện rất khó, phải có thiên phú cực cao mới được. Nhìn thấy Diệp Chu Tinh đánh ra chiêu thức này, trong lòng tôi cũng hơi sửng sốt.
Cô gái này thật không đơn giản, có thể được tuyển chọn vào Bộ phận đặc thù thì trình độ chắc chắn không chỉ có nhiêu đây. Lỗi gia nói đúng thật, chuyện khác thường chắc chắn có điều gian trá, cô ta đột nhiên quay về Diệp gia, chắc chắn là có mục đích gì đó!
Tôi chỉ trầm tư trong thoáng chốc mà Diệp Chu Tinh đã hoàn thành Cửu tự quyết, đồng thời chỉ thẳng tay về phía trước. Ngay trước mặt đột nhiên xuất hiện một cánh cửa huyền ảo.
Cửa âm là cửa nối giữa dương gian và âm gian, và cũng là lối thoát cho chúng tôi. Sau khi Diệp Chu Tinh nhảy vào trong cửa âm, tôi và Tử Long cũng theo sát phía sau.
Vừa bước vào cửa âm, chúng tôi đã tiến vào một thế giới tối đen. Đi xuyên trong bóng tối khoảng chừng vài phút, chúng tôi bất chợt nhìn thấy phía trước có ánh sáng mặt trời.
Đi theo hướng ánh nắng, chẳng mấy chốc chúng tôi đã xuất hiện trước cửa phố Miếu. Lúc chúng tôi đi ra khỏi chợ quỷ, trời cũng vừa hửng sáng.
Tôi dõi mắt nhìn xung quanh, phố Miếu lúc này đã không còn dáng vẻ của chợ quỷ nữa. Người dân đã bắt đầu bận rộn với công việc của mình, những người phải đi làm sớm còn đang vội ăn sáng.
Chúng tôi cũng thấy hơi đói, nên kiếm luôn một quán ngồi ăn bánh quẩy và uống sữa đậu nành. Sau khi ăn xong, Diệp Chu Tinh liên lạc với người của Diệp gia đến đón chúng tôi.
Chuyến này, chúng tôi coi như là đi không công, suýt chút nữa còn bị kẹt lại ở chợ quỷ không về được. Nhưng chuyện này không thể cứ thế mà cho qua, Chu Bát Tự vẫn còn đang sống sờ sờ ra đó, nhất định lão sẽ không bỏ qua cho chúng tôi.
Chỉ có điều, lão ở trong tối, chúng tôi ở ngoài sáng, nên vẫn luôn ở trong thế bị động, căn bản không thể chủ động xuất kích được, đây mới là chuyện nan giải nhất.
Thế nhưng khi quay trở về biệt thự Diệp gia, chúng tôi lại trông thấy trước cổng biệt thự đang treo lủng lẳng một cặp đèn lồng trắng. Treo đèn lồng trắng, vậy có nghĩa là Diệp gia có người đã chết!
Chúng tôi thấy vậy bèn vội vã chạy vào nhà. Lúc chúng tôi vọt vào trong phòng khách, Diệp Đường, Y Y, bác Diệp, Diệp Trường Phong đều ở đó, sắc mặt ai nấy đều rất nặng nề, ai cũng chẳng nói chẳng rằng, tựa như gặp phải một chuyện rất khó giải quyết.
Thấy chúng tôi quay về, Diệp Đường mới lộ ra nét cười, hỏi tôi: "Sơ Cửu, thế nào rồi?"
"Không bắt được lão thầy bói với quỷ thợ cạo kia!" Tôi lắc đầu, rồi hỏi lại cô ấy: "Diệp Đường, tôi nhìn thấy ngoài cổng có treo đèn lồng trắng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Ừ!" Diệp Đường gật đầu nói: "Có người gửi đến nhà tôi rất nhiều xác chết, à không đúng, không phải là gửi, mà là cản thi đến!"
"Cái gì cơ? Có người cản thi đến biệt thự Diệp gia nhà cô?" Tử Long nghe đến đây, không khỏi khiếp sợ thốt lên.
"Phải!" Diệp Đường gật đầu, đứng dậy, "Tôi đưa các cậu đi xem vậy, nhưng tốt nhất là các cậu phải chuẩn bị tâm lý sẵn đi!"
Diệp Đường nói xong, tôi để ý thấy vẻ mặt Y Y đã càng thêm trắng bệch, cô ấy sợ sệt nhìn tôi rồi lắc đầu, nói: "Anh Cửu, em không vào đâu, vừa nãy em đã nôn cả ra rồi, anh với chị Diệp Đường vào trong đi!"
"Được!" Từ trong giọng nói của họ tôi có thể cảm nhận được, những thi thể bị cản thi đến đây sợ là cũng chẳng hề bình thường.
Diệp Đường dẫn chúng tôi đến một gian mật thất phía sau biệt thự, mật thất này rất rộng lớn, bên trong có rất nhiều pháp khí, có lẽ là nơi đệ tử Diệp gia bình thường hay tu luyện.
Đến khi cửa mật thất mở ra, thứ đầu tiên xộc vào mũi là mùi máu tanh cực kỳ nồng nặc khiến tôi cũng phải buồn nôn, không biết bên trong rốt cuộc có bao nhiêu máu nữa.
Không gian mật thất này rất sâu, cũng rất u ám, đợi đến khi Diệp Đường bật hết đèn trong mật thất lên, tôi không khỏi giật mình sững sờ. Nhưng ngay sau đó, cả người tôi cũng dần lạnh ngắt.
Ở chính giữa mật thất có ít nhất hai mươi thi thể đang đứng thẳng tắp. Da trên người đã bị lột hết sạch, tất cả chỉ còn là một cái xác với máu thịt nhầy nhụa.
Trên trán mỗi người dán một lá bùa. Tôi vừa liếc qua đã nhận ra ngay, đây chính là bùa của thầy cản thi.
Sở dĩ Diệp Đường nói những cái xác này bị người khác đuổi đến biệt thự là vì Diệp Đường nhìn thấy chúng xỏ giày âm dương.
Xỏ ngược giày âm dương, thi thể mới có thể đi lại giữa âm dương, không gặp giới hạn! Cả một số lượng xác chết lớn như thế này, cũng phải cần không ít thợ cản thi mới khống chế được hết.
Một lát sau tôi mới bình tĩnh lại được, nói: "Chắc chắn lại là trò của tên quỷ thợ cạo, rốt cuộc Chu Bát Tự nuôi bao nhiêu tên quỷ thợ cạo vậy?"
Diệp Đường thở dài: "Sơ Cửu, chúng tôi đã điều tra rõ thân phận của những người bị lột da này, đều là môn phái nhỏ thuộc Diệp gia chúng tôi. Nói cách khác, có mấy môn phải nhỏ đã bị diệt môn rồi!"
"Tên khốn này chắc chắn đang nhằm vào Diệp gia chúng ta, lén la lén lút, có giỏi thì chường mặt ra so tài cao thấp đi!" Diệp Trường Phong tức giận gào lên.
"Mọi người mau qua đây xem này!" Đúng lúc này, Diệp Chu Tinh đột nhiên hô lên. Bấy giờ tôi mới phát hiện, cô ta đã bắt đầu kiểm tra các thi thể.
Dường như Diệp Chu Tinh đã phát hiện ra thứ gì đó. Đến khi chúng tôi tới gần, cô ta mới nhấc tay của một thi thể lên, khẽ lắc nhẹ mấy cái rồi nói: "Những thi thể này không chỉ bị lột da mà ngay cả xương ngón tay cũng không còn nữa!"
Khi Diệp Chu Tinh lắc nhẹ tay của thi thể, tất cả chúng tôi cũng đã nhận ra điều đó. Toàn bộ ngón tay của những thi thể này đều mềm nhũn, giống như chỉ có thịt mà không hề có xương.
Hiển nhiên là xương ngón tay của họ đã bị kẻ khác lấy đi cả rồi!
Tôi nhìn thấy mà rợn tóc gáy, tên Chu Bát Tự này đã lột da người rồi, cớ sao lại còn phải lấy đi cả xương ngón tay của họ nữa.
Tôi còn đang thắc mắc, bác Diệp đã cất tiếng hỏi: "Liệu có khi nào là ma sờ cốt không?"
Bác Diệp vừa nhắc đến ma sờ cốt, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Nhưng Tử Long đã hành động, anh ấy gỡ mấy lá bùa trên trán các thi thể xuống.
Bùa vừa được gỡ ra, những thi thể này đều đồng loạt ngã xuống đất. Tử Long cẩn thận quan sát lá bùa, lúc mọi người ai nấy đều đang không hiểu mô tê ra sao thì anh ấy đã đưa mấy lá bùa đó cho chúng tôi.
Tôi cầm lấy bùa, vội vàng lật xem phía sau. Phía trên viết một hàng chữ bằng máu: Diệp gia, cùng đường tuyệt hậu! Cả người lẫn súc vật đều phải chết! Nợ của các ngươi có lột da róc thịt cũng không đủ để trả!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận