Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 15: Một đôi mắt

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:17:26
Ánh đèn pin đã hoàn toàn biến mất. Tôi thở hắt ra rồi nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ nhìn thử, tôi vẫn có thể thấy có ánh đèn pin đang lia khắp nơi.Bây giờ, tôi không dám ra khỏi cửa. Cả thôn đều đang tìm tôi, chỉ cần tôi bước ra khỏi cái nhà này thì chắc chắn họ sẽ bắt được tôi.
Người trong thôn Ma Câu không chỉ nghèo mà còn cực kỳ mê tín. Đặc biệt là khi những cụ già đức cao vọng trọng đã lên tiếng, bọn họ nhất định sẽ bắt tôi đến tạ tội trước mộ mẹ tôi.
Tuy rằng, tôi sợ cái xác đang bị ngâm trong chum nước nhà Vương Tiểu Long, nhưng tôi càng sợ người bên ngoài hơn. Nơi đây không có pháp luật, chỉ có ý chỉ của thần linh mà thôi.
“Ể, chờ đã!” Lúc nghĩ đến Vương Tiểu Long, tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ to gan. Người trong thôn đều sợ Vương Tiểu Long, nhưng bọn họ cũng không biết Vương Tiểu Long đã chết.
Nếu như tôi bật đèn lên, ắt hẳn bọn họ sẽ chỉ cho là Vương Tiểu Long đang ở nhà và tuyệt đối sẽ không dám tới đây tìm.
Nói là làm, đến nước này rồi tôi cũng chỉ đành đánh cược. Tôi tìm thấy công tắc dây kéo ở cạnh cửa, giật một cái, đèn lập tức sáng lên.
Ánh đèn chiếu sáng cả căn nhà, tôi lại nhìn thấy mấy chum nước ở trong phòng, còn cả mấy cái xác đang ngâm trong đó nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào đó một hồi thì cũng không còn sợ như trước nữa. Vả lại, ở đây ngoại trừ xác của Vương Tiểu Long, những cái xác khác đều là người thân của tôi.
Xác của mọi người đều đã trương phình, trắng bệch vì ngâm trong máu loãng quá lâu. Lớp da trông như có thể tuột ra bất cứ lúc nào. Mắt của ai cũng trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Mà hết thảy những điều này đều là do sư đệ của ông nội tôi gây ra. Chu Bát Tự, cả đời tôi sẽ không quên cái tên này.
“Bà nội, cha, bác Cả, bác gái, mọi người hãy phù hộ cho con có thể sống sót, con nhất định sẽ không bỏ qua cho Chu Bát Tự.” Tôi quỳ xuống trước mấy cái chum nước, dập đầu thật mạnh, lạy ba cái.
Tôi cũng có thể tự cảm nhận được, dường như tôi đã trưởng thành không ít sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy.
Lạy xong rồi tôi mới đi tới trước xác của bác Cả. Xác của bác được để trong tư thế ngồi, chỉ có đầu là trồi lên khỏi mặt nước.
Tôi nâng cằm bác lên, cảm giác làn da của bác lạnh buốt đến tận xương. Tôi cắn răng vỗ nhẹ vài cái, miệng của bác Cả lập tức mở ra.
Khi miệng mở ra, tôi thấy bên trong có một mảnh vải rách. Tôi sợ bác Cả cắn vào tay nên chỉ dùng hai ngón tay để móc lấy mảnh vải.
Mảnh vải ướt nhẹp lại còn thấm không ít máu loãng. Cũng không biết bác Cả đã ngậm trong miệng bao lâu, khi tôi lấy ra thì ngửi được mùi xác thối rất gay mũi.
Tôi gẩy một cái, mảnh vải mở ra luôn. Tôi cứ tưởng trên đó có viết gì, nhưng không ngờ trên đó lại không có một chữ nào cả, chỉ có hình vẽ một đôi mắt.
Bác cả không được đi học nên không biết chữ. Bác vẽ hình đôi mắt ở đây để làm gì?
Hình vẽ này rất mờ, không nhìn ra được là mắt của đàn ông hay phụ nữ. Cái này vẽ bằng máu, tôi nhìn kỹ thì thấy phía trên đôi mắt còn có dấu vết của hình vẽ khác. Thế nhưng hình vẽ này đã bị máu loãng làm phai đi nên không biết là hình gì.
Tôi nghĩ chắc lúc đó bác Cả không có quá nhiều thời gian, chưa kịp vẽ xong đã xảy ra chuyện nên nhét luôn vào miệng.
Theo lý mà nói, miệng của người đã chết sẽ không mở ra được. Nhưng tôi vừa nhìn thấy xác của bác Cả thì miệng của bác lại mở ra.
Tôi từng nghe ông nội nói, lúc con người chết đi cũng sẽ nén lại một hơi thở. Lẽ nào bác Cả giữ lại hơi thở này là muốn nhắc nhở tôi?
Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Thứ nhất, bác Cả chắc chắn là do Chu Bát Tự hại chết, điều này thì không cần phải nghi ngờ. Ông nội bảo bác Cả dẫn bác gái trốn khỏi thôn, đến tìm lão đạo sĩ ở núi Miêu Vương xin giúp đỡ, nhưng cuối cùng bác Cả vẫn không trốn thoát được.
Núi Miêu Vương? Không đúng.
Núi Miêu Vương cách thôn Ma Câu chúng tôi phải đến bốn, năm trăm cây số, xét về thời gian thì hoàn toàn không khớp tý nào. Nhưng người đã cứu tôi chính là Tiêu Dao Tử và Triệu Tử Long của núi Miêu Vương.
Khiến tôi khó hiểu hơn nữa chính là việc Triệu Tử Long còn biết trong nhà của Vương Tiểu Long có ít nhất năm cái xác.
Lẽ nào? Bác cả muốn nhắc nhở tôi để mắt tới Triệu Tử Long sao?
Nghĩ đến đây, tội lại nhìn vào hình đôi mắt mà bác cả vẽ trên mảnh vải. Sao càng nhìn càng thấy giống đôi mắt sáng ngời của Triệu Tử Long vậy?
“Két!”
Lúc tôi đang thấy ngạc nhiên thì cánh cửa sau lưng đột nhiên bị người ta mở ra. Tiếng cửa mở vang lên bất thình lình khiến tôi vội vàng xoay người lại.
Tôi nhìn thấy Triệu Tử Long đứng ngay ở cửa, mỉm cười với tôi rồi nói: “Sơ Cửu, anh biết ngay là em sẽ trốn ở đây mà!”
Cũng may tôi phản ứng nhanh, ngay lúc thấy anh ấy, tôi đã lặng lẽ nhét miếng vải trong tay vào túi quần.
Tôi làm bộ như không biết gì, hỏi han: “Anh Tử Long, bọn họ đâu rồi? Họ vẫn đang tìm em ạ?”
“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không tìm em nữa đâu!” Triệu Tử Long cười nói.
“Hả?” Kết quả này thật sự khiến tôi có hơi bất ngờ, tôi bảo: “Em biết người trong thôn trước nay đều tôn thờ thần linh. Họ nhất định sẽ coi lời của cụ già kia là cọng rơm cứu mạng. Chắc chắn họ sẽ bắt em cho bằng được để đem đến mộ mẹ em, giết em tế mẹ.”
“Sơ Cửu!” Triệu Tử Long cho rằng tôi không tin tưởng anh ấy nên nghiêm mặt nói: “Tư tưởng của người trong thôn quả thật rất lạc hậu. Nhưng anh đã nói cho họ biết, em là con ruột của cô ấy. Từ xưa đến nay, hổ dữ còn không ăn thịt con, nếu như giết em thì cô ấy sẽ lấy mạng tất cả mọi người. Chỉ có duy nhất một biện pháp là mời cao nhân đến siêu độ cho mẹ em, không thì vẫn sẽ có thêm người chết. Vì vậy, ông trưởng thôn đã gọi điện cho con trai ông ta ở trấn trên, ngày mai sẽ có cao nhân tới giúp đỡ.”
Tôi ngẫm thấy lời anh ấy nói cũng có lý. Như vậy, bọn họ sẽ không hại tôi nữa.
“Đi thôi, anh đưa em ra ngoài. Em yên tâm, có anh ở đây thì không ai dám làm hại em đâu!” Lúc tôi đang ngẩn người thì Triệu Tử Long gọi tôi.
Tôi dạ một tiếng rồi đi tới trước mặt anh ta, tôi không đi ra ngoài với anh ta mà hỏi: “Tử Long, sao anh biết nơi này có năm cái xác? Hơn nữa, anh nói chỗ này có thứ gì đó đang thu hút họ. Rốt cuộc là thứ gì?”
“Anh nói rồi, anh là người tu đạo nên có thể cảm nhận được ma khí và quỷ khí! Về phần là thứ gì thu hút họ, nói thật anh cũng không biết. Đạo hạnh của anh vẫn chưa đủ cao, lại càng không dám làm bừa nên chúng ta đành chờ sư phụ của anh quay về thôi. Chỉ có điều, cửa chính của căn nhà này hơi dị thường, có mùi gì đó.” Triệu Tử Long vừa giải thích cho tôi vừa dùng sức đập lên cánh cửa của nhà Vương Tiểu Long, ý bảo tôi tự nhìn xem.
Vừa nhắc tới cửa chính nhà Vương Tiểu Long thì tôi cũng thầm thấy quái lạ. Lần đầu tiên tôi và ông nội đến tìm Vương Tiểu Long, tôi đã thấy cánh cửa này rất nặng lại còn rất lạnh, căn bản không giống cửa được làm bằng gỗ.
Không có ai làm cửa ra vào trong nhà nặng đến thế, rất bất tiện.
Bây giờ Triệu Tử Long lại nói như vậy, tôi càng cảm thấy kì quái. Tôi lại sờ vào cánh cửa, nó vẫn rất lạnh, cứ như một khối băng.
Tôi dí sát mặt vào ngửi thử, một mùi thối gay mũi xộc thẳng lên óc tôi. Tôi không kìm được hắt hơi, vội vàng lùi về sau hai bước, không dám ngửi nữa.
Triệu Tử Long thấy thế thì bật cười, giải thích tỉ mỉ cho tôi nghe: “Sơ Cửu, cánh cửa này làm từ ván quan tài từng chôn người chết. Loại quan tài này có mùi thi khí rất nồng. Mà thi khí có thể thu hút xác của người vừa mới chết. Đây là kiểu nhà của người chết rất điển hình, chuyên để cho người chết ở. Nhưng chắc chắn còn có những thứ khác đã thu hút mấy cái xác đến.”
Triệu Tử Long vừa nói đến nhà của người chết thì tôi cũng nghĩ tới lời ông nội từng nói. Ông còn bảo tôi sau này gặp phải thì tuyệt đối không được tùy tiện đi vào trong.
“Đi thôi, sắp đến giờ Tý rồi. Tới giờ đó, cửa căn nhà sẽ tự động khép hờ! Thi khí quấn thân, không chết thì bệnh!” Triệu Tử Long thấy tôi không lên tiếng thì nhắc nhở tôi đi theo anh ấy.
Tôi hoàn hồn, cảm thấy mình đã không còn chỗ để đi nên thuận miệng hỏi một câu: “Đi đâu?”
Ai ngờ Triệu Tử Long cũng thở dài rồi nói: “Đi tìm ông nội em và sư phụ anh, anh lo rằng… họ gặp chuyện rồi!”

Bình Luận

0 Thảo luận